Nửa Đêm, Tiểu Vân Trở Về - Chương 3
7
Khi họ đến bãi chôn tập thể, thi thể của Lâm Vân vẫn chưa bị phân hủy, ngoại trừ những vết thi ban trên cổ, phần còn lại của cơ thể cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, như thể cô ấy vừa mới chết vài ngày trước.
Lâm Tam nói: “Tiểu Vân, đã đến giờ ngồi kiệu, Vương gia đã phái người đến đón dâu.”
Theo tiếng hét lớn, thi thể Lâm Vân được nâng lên, đeo hoa đen trắng rồi mấy người đàn ông hợp lực để vào quan tài, đậy nắp và một đường đi xuống núi.
Quan tài đặt trong sân nhà tôi.
Chú nhỏ đang nằm trên xe, mắt đờ đẫn và tê dại khi chứng kiến tất cả.
Trong sân nhà có mười bàn tiệc, người trong làng cho là xui xẻo không muốn tới. Ông phải đến tận cửa nhà họ cầu xin đến dự.
Họ không quan tâm đến bữa tiệc chút nào, họ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc và về nhà.
Ông tôi uống đến say khướt.
Đến tối, người dân trong thôn đến dự tiệc đều ra về, chỉ còn lại bốn người khiêng quan tài.
Ông nội tôi cùng họ nâng quan tài ra sau núi, chôn cất tại phần mộ tổ tiên của nhà tôi, còn viết bia một cho Lâm Vân.
Ông mang về tấm bài vị của Lâm Vân mang đặt lên trên bàn thờ.
Ông nội dường như đã già hơn mười tuổi chỉ sau một đêm, và mái tóc vốn đã bạc của ông nay đã hoàn toàn bạc trắng.
Bà nội ngồi trên giường khóc đến hai mắt sưng đỏ, hồi lâu mới nói được một câu: “Lão già, xác của Triệu Đan thì sao? Cha mẹ con bé tới tìm thì nên nói thế nào đây?”
Ông nội rít một điếu thuốc và không nói gì một lúc lâu.
Bà nội thở dài và cúi đầu bất lực.
Chú nhỏ nằm trên giường khóc lóc: “Giết con đi! Bây giờ con là kẻ vô dụng!”
Mắt của bà đỏ hoe nói: “Hưng Tử, mày phải sống, không được chết!”
Ông đá chú: “Mày im đi! Mày đã mang tai họa đến cho gia đình này. Nếu còn nói nhảm nữa, tao sẽ đuổi mày ra ngoài.”
Chú nhỏ rơi nước mắt, gầm lên giận dữ: “Ông quăng tôi ra ngoài đi! Tôi bây giờ là một kẻ vô dụng, thà chết chứ không muốn sống nữa!”
Ông tức giận đến mức không nói nữa, khoác áo rồi đi ra sân.
Chú nhỏ vừa khóc vừa nói: “Tôi bây giờ là kẻ vô dụng, Lâm Vân, cô hài lòng chưa? Tôi ghét cô!”
Bà nội lấy tay che miệng chú tôi, liếc nhìn bài vị, nhẹ khấn Lâm Vân: “Không được nói bậy.”
Tôi cảm thấy chán nản và đi ra sân.
Tôi nhìn thấy ông hút thuốc và đưa tay lau nước mắt.
Tôi không dám bước tới, thận trọng ngồi xuống bên cạnh.
Vài ngày sau, có vài người lạ lái ô tô, ăn mặc sang trọng đến nhà tôi.
Những người đến là cha mẹ Triệu Đan, anh họ và em gái cô ấy.
Gia đình Triệu Đan bật khóc khi nhìn thấy xác của Triệu Đan. Mẹ cô ấy đã khóc đến ngất xỉu và dọa giết chết chú nhỏ nhà tôi, nhờ có ông nội và bà nội can ngăn thì họ mới dừng lại.
Mẹ Triệu Đan kêu lên: “Con gái tôi sao lại chết? Con trai ông nhất định đã giết nó.”
Ông nói: “Không phải con trai tôi giết cô ấy, cô ấy rơi từ trên núi xuống và chết.”
“Tôi không tin!”
“Báo cảnh sát đi!”
Cha mẹ của Triệu Đan đã gọi cảnh sát đến để điều tra sự việc.
Sau hơn mười ngày điều tra, pháp y xác định cái chết của Triệu Đan không liên quan gì đến chú nhỏ.
Cha mẹ Triệu Đan không tin nên dẫn người đến đập phá nhà ông bà nội.
Ông và bà tôi chỉ im lặng để họ phá hủy ngôi nhà này xem như tạ lỗi.
Nhưng cha của Triệu Đan đã ném bài vị của Lâm Vân xuống đất, bài vị của cô ấy bị vỡ thành hai phần.
Ông nội đẩy cha Triệu Đan ra và gầm lên: “Đây là bài vị của Lâm Vân, sao ông dám đập vỡ nó?”
Cha của Triệu Đan trợn mắt hét lên: “Con trai ông cưới vợ mà còn muốn con gái tôi cùng về quê. Nó nghĩ nó đang làm gì vậy? Nó cố tình hãm hại con gái tôi!”
8
Mẹ của Triệu Đan khóc và nói: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu! Con gái tôi đã chết, Con trai ông cũng không bao giờ được sống yên bình trong suốt quãng đời còn lại.”
Sau khi đập phá nhà, họ lại ra sân.
Mọi thứ trong nhà chúng tôi có thể đập phá đều đã bị đập vỡ.
Đến tối, họ rời đi.
Ông nhặt bài vị của Lâm Vân lên, buộc lại đoạn bị vỡ bằng dải vải rồi đặt nó trở lại vị trí ban đầu.
Chú nhỏ hét lên: “Giết tôi đi, tôi thà chết còn hơn sống.”
Ông bà tôi không nói gì, họ im lặng dọn dẹp nhà cửa, tôi cũng giúp dọn dẹp.
Sau khi nhà cửa được dọn dẹp xong, ông nội tôi ra sân dọn dẹp.
Tấm lưng còng và mái tóc bạc khiến ông trông già nua. Ông không ngừng thở dài.
Ngày hôm sau, cha mẹ Triệu Đan lại đến gây rối, lần này có nhiều người hơn, họ đập phá nhà cửa mà ông bà nội vừa dọn dẹp.
Ông bà tôi đang đứng ngoài sân im lặng quan sát mà không ngăn cản họ.
Cha mẹ Triệu Đan có vẻ khó chịu, xông vào nhà tấn công chú nhỏ nhà tôi.
Bà nội che chắn bảo vệ chú và nói: “Nó đã bị liệt rồi, hãy tha cho nó đi.”
Cha Triệu Đan trợn mắt đỏ ngầu, gầm lên: “Tha cho nó? Ai tha cho con gái tôi? Con gái tôi đã chết rồi!”
Chú nói: “Mẹ, tránh ra, dù sao con cũng không muốn sống, để ông ta đánh chết con đi.”
Chú nhỏ nhà tôi bị liệt, chú chẳng thể cử động được. Việc ăn, uống và đi vệ sinh đều trên giường, bà là người bên cạnh chăm sóc chú ấy.
Giọng bà run run khi nói: “Mẹ không thể bỏ mặc mày được con trai ạ, mày phải sống tiếp.”
Bà nội bất ngờ quỳ sụp xuống đất lạy cha mẹ Triệu Đan: “Thật sự xin lỗi ông bà, con trai của tôi có lỗi với con gái ông bà.”
Bà cứ quỳ gối ở đó, ông nội tôi phải mất rất nhiều công sức mới kéo được bà đứng dậy.
Ông nội nhìn cha mẹ Triệu Đan lớn tiếng nói: “Thằng con tôi còn thở tức là nó vẫn còn sống! Nếu các ông đánh chết nó thì đó là tội giết người! Các ông cứ làm đi, chúng tôi sẽ không ngăn cản nữa.”
Bà nội vội lao ra thì bị ông ôm chặt lại.
Cha của Triệu Đan bước tới chỗ chú nhỏ, ông ấy nắm chặt tay và đấm chú rất mạnh.
Mẹ của Triệu Đan đột nhiên ngăn chạy ra cản và nói: “Không được, chúng ta vẫn còn Tiểu Đồng, con bé chỉ mới mười sáu tuổi.”
Cha Triệu Đan hai mắt đỏ hoe, quát mấy tiếng rồi chạy ra sân.
Mẹ Triệu Đan cũng đi theo ra ngoài.
Ông bà tôi thở phào nhẹ nhõm và nhìn nhau.
Cha mẹ của Triệu Đan đã rời đi cùng với xác của Triệu Đan.
Gia đình chúng tôi đã trở lại trạng thái bình yên ngắn ngủi.
Hai năm sau, các cơ ở tứ chi của chú tôi bị teo nặng, lưng bị lở loét. Chú gầy như que củi, cơ thể ngày càng yếu đi.
Ông nội làm một chiếc xe lăn cho chú. Khi tôi đi nghỉ học, tôi đẩy chú ra sân phơi nắng.
Chú nói: “Tiểu Anh Tử, lấy bài vị của Lâm Vân ra và để cô ấy tắm nắng cùng chú.”
Tôi lưỡng lự vài giây và lắng nghe lời chú.
Mấy năm nay tính tình chú tôi trở nên kỳ quái, chú ấy luôn mất bình tĩnh, mọi người trong nhà đều chiều theo tính khí của chú ấy.
Tôi lấy bài vị của Lâm Vân ra và đặt nó lên bàn. Chú tôi nói với tấm bài vị: “Lâm Vân, tại sao cô không giết tôi? Cô cố tình để tôi còn thở và khiến tôi sống một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết. Cô thật tàn nhẫn.”
Tôi ngồi im không nói.
Chú tôi sau đó nói: “Tiểu Anh Tử, đi lấy một ít tiền giấy cho chú, chú muốn đốt nó cho Lâm Vân.”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Tôi đem tiền giấy ra đốt.
Chú tôi lại nói: “Tiểu Anh Tử, chú khát nước rồi, đi lấy nước mau.”
“Vâng.” Tôi chạy vào nhà đi rót nước cho chú.
Khi tôi lấy nước ra, tôi thấy chú tôi dùng thân mình ấn vào bài vị của Lâm Vân vào lửa và đang bốc cháy phát ra tiếng xèo xèo.
Chú tôi dường như đã phát điên rồi, chú ấy cười lớn và nói: “Lâm Vân, cô xuống địa ngục đi!”
“Đi chết đi!”
“Đi chết đi!”
“Tôi không sợ cô!”
Tôi chạy nhanh tới và đổ nước vào ngọn lửa.
Ngọn lửa đã tắt, nhưng bài vị của Lâm Vân đã bị cháy xém và một nửa. Chỗ còn lại có chất lỏng màu đỏ chảy ra. Tôi dùng tay chạm vào thì đó là máu!