Nữ Tướng Báo Thù - Chương 4
Ta lạnh nhạt nói tiếp: “Rồi sao đây? Bây giờ bắt ta về, giết ta ngay tại đây để dâng công với hoàng thượng, hay là đem ta về kinh, để bá tánh ngợi ca đại tướng quân Hà Hành Phong đã dám vạch mặt nghịch nữ, xứng đáng với danh hiệu đại tướng?”
“Ngươi!” Hà Hành Phong nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Đại tướng quân!” Tên tiểu tướng đứng canh nãy giờ vội bước tới: “Tiểu thư lưu lạc nhiều năm như vậy, chắc hẳn cuộc sống rất khổ cực, trong lòng có chút oán hận cũng là lẽ thường. Chi bằng, ngài để tiểu thư nghỉ ngơi một đêm, rồi tính chuyện sau có được không?”
Ta chỉ nhếch môi, không đáp.
Cuộc sống của ta đau khổ thế nào, những năm qua làm sao để sống sót, hay tại sao lại xuất hiện gần Phong Lâm Thành, tất cả những điều ấy Hà Hành Phong chẳng hề bận tâm.
Điều ông ta quan tâm chỉ là ta có phải là kẻ phản quốc hay không, liệu ta có làm hoen ố thanh danh của ông ta hay không.
Ông ta im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Không có thời gian để phí phạm cho nó. Tống Trần, ngươi dẫn một tiểu đội áp giải nó về kinh, cho người canh giữ cẩn thận. Trước khi tra rõ sự việc năm đó, đừng để nó bước chân ra ngoài!”
Tống Trần thở phào, nhận lệnh: “Vâng!”
Hà Hành Phong nhìn ta một cách thờ ơ, rồi xoay người bước vào bóng tối của khu rừng.
Ta nghe ông ta chỉ đạo cho phó tướng của mình:
“Tiếp tục tìm kiếm hướng đông, nghe nói tên tiểu tử đó và Tần Phong có quan hệ không hề đơn giản, nhất định phải bắt sống!”
Ta dõi theo bóng lưng dần biến mất vào đêm tối của ông ta.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác vui sướng khó tả.
Áp giải ta về kinh ư?
Chẳng phải là mời sói vào chuồng cừu sao?
Nghĩ đến việc Hứa Uyển vẫn đang ở kinh thành, nghĩ đến cái vẻ mặt đáng ghét đó, tay ta bất giác run lên, run lên vì phấn khích.
Ta quay sang hỏi Tống Trần: “Khi nào khởi hành?”
Tống Trần ngẩn ra: “Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một đêm không?”
“Không cần đâu.”
Ta nhìn về phía kinh thành: “Ta không thể chờ thêm được nữa rồi.”
11
Dưới sự hộ tống của một đội kỵ binh, ta quay trở lại Kinh thành.
Chỉ mất hơn nửa tháng từ Phong Lâm Thành đến đây, nhưng dường như nơi này chẳng có gì thay đổi.
Chiến sự nơi tiền tuyến không hề tác động đến nơi đây chút nào.
Sau khi đến phủ tướng quân, Tống Thần rời đi để nghỉ ngơi, để lại vài người canh gác trước cửa phủ, rồi chuẩn bị trở lại hợp quân cùng Hà Hành Phong.
Ta đứng trong khuôn viên rộng lớn của phủ, ngắm nhìn những cây cỏ, hoa lá nơi đây mà gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Đám nha hoàn và gia đinh mới đều nhìn ta chằm chằm. Phủ đã đổi qua mấy lượt người làm, không ai còn nhớ đến ta.
“Tiểu thư?!”
Ta quay đầu lại khi nghe tiếng gọi, và không ngờ quản gia vẫn còn là ông ấy.
Lão quản gia chạy lại, suýt nữa thì vấp ngã.
Ta đỡ lấy ông: “Cẩn thận chứ.”
“Tiểu thư, cô vẫn còn sống… thật là may mắn, thật là may mắn.”
Ta cười nhẹ, buông tay.
Nếu nói ta còn lưu luyến gì ở phủ tướng quân này, quản gia chắc chắn là một trong số đó.
Ngày trước, ông thường lén lút đem đồ ăn cho ta mỗi khi bị phạt quỳ.
Ông còn mua cho ta một đôi đệm đầu gối, bảo là để tránh cái lạnh từ sàn nhà.
Ông đối với ta rất tốt, và ta vẫn luôn ghi nhớ điều đó.
Đang định hỏi thêm vài điều, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
“Tiểu thư, đi từ từ thôi.”
“Quản gia! Phụ thân đã trở về chưa? Ta thấy tiếng ngựa chiến ngoài cửa.”
Giọng nữ vui tươi ấy lọt vào tai, ta khẽ nhướn mày quay lại.
Thấy nàng ta đang kéo vạt váy, nhanh chân đi đến với nụ cười trên môi.
Trên đường về Kinh, ta đã nghe ngóng về tình hình của nàng ta.
Sau khi được cứu về, năm sau nàng ta đã được gả cho thứ tử của Lễ bộ Thượng thư.
Nhưng chỉ sau bốn năm thành thân, Lễ bộ Thượng thư bị hãm hại, gia đạo sa sút.
Nàng ta liền hòa ly, trở về phủ tướng quân, kể từ đó sống tại đây và chưa tái giá lần nào.
Hà Hành Phong luôn nuông chiều nàng, coi nàng như tiểu thư chưa xuất giá, mọi người trong phủ không một ai dám nói điều gì sai về nàng.
Vừa thấy ta đứng trong sân, nàng ta lập tức dừng lại, đôi mắt hạnh trợn tròn nhìn ta.
Nhiều cảm xúc đan xen hiện rõ: ngờ vực, sợ hãi, căm ghét và căm hận.
“Lâu quá không gặp.”
Ta tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn nàng: “Hứa Uyển, xem ra những năm qua ngươi sống không tệ.”
12
Đông Viện là nơi trước đây ta từng sống. Sau khi ta mất tích hơn mười năm, chỗ này trở thành nơi chứa đồ lặt vặt của Hứa Uyển, gần như chiếm trọn cả sân.
Mấy nha hoàn vội vã dọn dẹp lại Đông Viện, còn Hứa Uyển thì gọi ta vào phòng nàng.
Nàng cười nhẹ nhàng với đám thân binh đang canh giữ ta: “Ta muốn nói chuyện riêng với muội muội của ta, có được không?”
Thân binh cũng chẳng phải kẻ ngốc, không nói gì thêm mà đứng ra ngoài cửa phòng.
Hứa Uyển đóng cửa lại, rồi quay sang với vẻ mặt u ám. Ta ngạc nhiên trước khả năng thay đổi nét mặt nhanh chóng của nàng, không khỏi bật cười. Ta ngồi xuống giường nàng, nghịch ngợm những lớp rèm tinh tế trên đó.
Hứa Uyển nhìn ta, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lồng ngực phập phồng, không thể che giấu sự lo lắng trong lòng.
“Ngươi muốn gì đây?” nàng hỏi.
“Xem ngươi nói kìa, cứ như ngươi mới là nữ nhi ruột của Hà Hành Phong vậy.”
Ta khẽ nháy mắt: “Ta còn có thể làm gì đây? Tố cáo ngươi là kẻ phản quốc ư? Hà Hành Phong nào có tin ta.”
Sắc mặt Hứa Uyển lập tức biến đổi: “Ngươi nói bậy cái gì?”
Ta nhìn nàng với vẻ giễu cợt: “Yên tâm, ta chẳng nói gì cả.”
Hứa Uyển liếc ta với vẻ khó hiểu: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Ta bước quanh phòng nàng một vòng: “Ta muốn không nhiều lắm, chỉ mong có thể sống yên ổn thôi.”
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành: “Ta đã sống rất khổ sở ở bên ngoài, thật đấy. Đã may mắn được quay về, ta chẳng muốn ra đi nữa.”
“Chúng ta hãy dĩ hòa vi quý, cùng sống hòa thuận, Hứa Uyển nhé.”
Nàng cau mày, dường như cân nhắc lời nói của ta. Nhưng người như Hứa Uyển đã quen sống trong an nhàn, kiêu ngạo, nên nghĩ rằng trong phủ này ta sẽ phải tâng bốc, xu nịnh nàng. Nàng thật sự nghĩ mình là nữ nhi của Hà Hành Phong, là đại tiểu thư của phủ tướng quân. Nàng không ngờ ta, một kẻ không được cha yêu thương, lại dám đối đầu với nàng.
Chẳng hề suy nghĩ nhiều, nàng hừ lạnh một tiếng: “Cũng coi như ngươi biết điều.”
…
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi đó, ta và Hứa Uyển lặng lẽ sống “hòa bình” trong phủ tướng quân được vài ngày.
Bình thường chúng ta gần như không chạm mặt, có lẽ nàng cũng cố ý tránh gặp ta.
Hứa Uyển cũng không còn kiếm chuyện với ta nữa. Dù sao nàng cũng hiểu rõ rằng nếu ta dám phá hủy mọi thứ, nàng cũng chẳng hưởng được gì.
Một tháng sau, ta liên lạc được với lão cha. Hay tin Phong Lâm Thành đã bị hạ, trong lòng ta không thể giấu nổi sự kích động. Đốt lá thư đi, ta nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài.
Ta đẩy cửa sổ nhìn ra, thấy Hứa Uyển đang khoác tay mấy phu nhân quý tộc đi ra ngoài, người đeo đầy vàng bạc, cười nói vui vẻ.
Quản gia đến đưa đồ cho ta, nhìn thấy ta đứng đó, bèn lên tiếng hỏi: “Tiểu thư Hứa Uyển muốn đi nghe hát, tiểu thư có muốn cùng đi không?”
Ta nhìn bóng dáng họ rời đi, hỏi: “An Nam Vương đang đánh nhau kịch liệt với triều đình, nghe nói tiền tuyến căng thẳng lắm, sao ở Kinh thành lại chẳng chút lo lắng gì?”
Quản gia ngạc nhiên, đáp: “Lo lắng gì cơ?”
Ta quay đầu nhìn ông.
Ông giải thích: “Triều đình đã dán thông cáo rồi, quân của An Nam Vương không đáng sợ, lại có tướng quân đi bình định phản loạn, tin chắc tướng quân sẽ sớm khải hoàn trở về. Thực ra, kể từ khi nghe tin An Nam Vương phản nghịch, chẳng mấy ai ở Kinh thành coi đó là chuyện lớn cả…”
Họ nghĩ rằng An Nam Vương chỉ là trứng chọi đá, tự chuốc lấy diệt vong mà thôi.
Vả lại, dẫu có đánh thế nào, cũng không đánh tới Kinh thành được.
Hoàng đế còn ở đây mà.
Dưới chân thiên tử, họ tự cho là nơi an toàn nhất.
Vì thế mà ăn uống vui chơi chẳng hề bớt chút nào.
Thật là ngu ngốc.
Bây giờ Phong Lâm Thành đã thất thủ, đại quân An Nam Vương sẽ tiến đến Kinh thành sớm thôi.
Ngay cả Hà Hành Phong cũng không cản nổi.
Thế cục đã định, ông ta có phải thần tiên đâu mà nghịch chuyển càn khôn.
Cơn gió mạnh thổi qua, những bông hoa hải đường trong sân bay lả tả xuống đất.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ lẩm bẩm: “Sắp đổi trời rồi.”
13
Năm Bắc Tần thứ mười ba, tuyết rơi ba ngày liên tiếp, mặt sông Lạc Thần đóng băng dày ba thước. Đội quân của An Nam Vương nhân lúc trời tối, vượt qua sông chỉ trong một đêm, đại quân áp sát Kinh thành, gió bão ập đến.
Kinh thành đã phong tỏa ba ngày trước.
Lúc này, đám quý tộc xa hoa kia cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Những ngày qua, không ít thương nhân giàu có dẫn theo vợ đẹp thiếp yêu trốn khỏi thành. Những nơi yêu thích của Hứa Uyển như hí lâu, Trân Bảo Các cùng trân tu phường đều đã đóng cửa.
Con đường vốn phồn hoa của Kinh thành trở nên vắng vẻ, không còn bóng dáng sự náo nhiệt trước đây.
Hứa Uyển lúc này cũng ngày càng trở nên bất an.
Sáng sớm hôm ấy, ta vừa thức dậy đã nghe thấy nàng đang chất vấn quản gia.
“Phụ thân khi nào mới trở về? An Nam Vương đã đánh tới Kinh thành rồi!”
Quản gia vẫn cố gắng trấn an nàng: “Tiểu thư Hứa Uyển, Hoàng thượng đã ra thánh chỉ triệu tướng quân hồi kinh ứng cứu rồi, chúng ta chỉ cần ở lại Kinh thành, chờ tướng quân về là an toàn thôi.”
“Đợi, đợi, đợi, đến khi nào đây? Các tiểu thư nhà quý tộc đều đã rời khỏi, chỉ có mình ta còn ở lại nơi này…”
Hứa Uyển nhíu mày, đi qua đi lại vài bước, dường như đã hạ quyết tâm.
“Ta phải tự tìm đường sống, nếu còn ở đây thì chỉ có đường chết mà thôi…”
Nói xong, nàng không để ý đến quản gia nữa, vội vã trở về phòng.
Quản gia thở dài, ngẩng đầu lên và nhìn thấy ta.
“Tiểu thư.”