Nữ Tướng Báo Thù - Chương 2
5
Ta ở lại Hắc Hổ Trại.
Ban đầu chỉ giúp đại thẩm làm việc vặt.
Nhưng Đại đương gia Tần Phong nói rằng ta có căn cốt tốt, nhất quyết muốn dạy ta võ công.
Dần dà, ta quen biết với mọi người trong trại.
Phu nhân của Tần Phong đã mất từ mười năm trước, không để lại cho ông một mụn con nào, và ông cũng không tái hôn.
Có lẽ thấy hợp duyên, một lần say rượu, ông nói muốn nhận ta làm con gái.
Ta đã ngập ngừng rất lâu.
Cho đến một lần, khi ta đi săn ở sườn núi, bị hổ vồ, trong tình thế sinh tử, Tần Phong đã cứu ta.
Ông đẩy ta ra, còn mình thì bị hổ cào mất một bên tai.
Từ sau hôm đó, ta bắt đầu gọi ông là—
“Cha!”
Ta vừa từ võ trường trở về, cha ta cũng vừa vào trại.
Thấy ta gọi, ông vẫy tay: “Này, cha mang bánh hoa quế về cho con đây.”
“Cảm ơn cha!”
“Mau đi tắm đi, người đầy mồ hôi thế kia, còn ra thể thống gì!”
Ta cầm bánh hoa quế, nhón chân nhảy lên tảng đá bên cạnh, rồi thoắt cái đã leo lên mái nhà, nhảy vào sân sau.
Nhị đương gia đi cùng cha ta trợn mắt: “Đại ca, Tần Ưng ngày càng tiến bộ đấy.”
Tần Phong thoáng chút tự hào trên mặt: “Dĩ nhiên rồi, ngươi không nhìn xem nàng là con gái của ai.”
“Nàng đã hai mươi bảy rồi phải không? Đã chịu gả chưa?”
Tần Phong thở dài, lắc đầu: “Năm nào cũng tổ chức kén rể, năm nào cũng không có ai thắng được nàng, thật là…”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về đại sảnh nghị sự.
Ta tắm xong, ăn no rồi mới tới.
Đang định gõ cửa, lại nghe thấy tiếng cha ta nặng nề: “Hoàng thượng giết Tạ tướng, nay càng ngày càng tàn bạo, không còn là người chúng ta từng biết nữa.”
Tiếp theo là giọng của nhị đương gia, Hà Minh.
“Hôm nay, An Nam Vương lại gửi mật thư, đại ca, ông ấy muốn mời huynh xuất sơn giúp đỡ.”
Ta khựng lại, biết họ đang bàn chuyện hệ trọng.
Vì vậy, ta rời đi mà không nán lại.
Thật ra từ lâu ta đã biết, thân phận của cha ta tuyệt đối không chỉ là một tiểu trại chủ.
Ông dạy cho ta những chiêu thức là của quân đội Bắc Tần.
Ta đã… thấy Hạ Hành Phong từng sử dụng chúng.
Chỉ là lúc đó chưa nhìn được bao lâu đã bị phát hiện, sau đó bị trách mắng vì không quy củ, không ra thể thống gì.
Ông bảo ta nên học Hứa Uyển, học làm thế nào để trở thành một tiểu thư khuê các…
Mấy ngày tiếp theo, ta hầu như không thấy bóng dáng của cha nữa.
Ông bận bịu tới mức chân không chạm đất, thường đi ra ngoài cả mấy ngày liền.
Trong trại ta có chút buồn chán, nên thường trốn ra ngoài tìm bạn ở trấn dưới núi.
Triệu Hiên là người bạn đầu tiên mà ta kết thân ở dưới núi, cũng là người bạn tốt nhất.
Lúc đó ta mới học võ được chút đỉnh, liền tự cho mình là giang hồ hiệp nữ, đi khắp nơi trừng trị kẻ ác.
Kết quả là bị mấy tên côn đồ đánh cho phải bỏ chạy thục mạng.
Ta chui vào một sân nhà, quay đầu lại thì thấy một cô gái đang ngẩn ngơ nhìn ta, đối diện vài giây, nàng bật cười.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Triệu Hiên.
Nàng cười rất đẹp, cười đủ rồi, liền đưa ta vào trong nhà, bôi thuốc cho ta.
Từ đó, ta thường xuyên xuống núi chơi với nàng.
Lần nào xuống núi, ta cũng hái những nhành đào mới nở tặng nàng.
Nàng luôn rất thích.
Hôm nay cũng giống như mọi lần.
Ta ngắt một ít hoa dại sặc sỡ, hát nghêu ngao bước về phía quen thuộc.
Nhưng chưa đến nhà Triệu Hiên, ta đã cảm thấy không ổn.
Bên ngoài sân nhà Triệu Hiên bị người vây kín.
Càng tới gần, ta càng nghe rõ lời bàn tán.
“Thật xui xẻo, sao lại đụng vào nhà họ Trần chứ.”
“Thảm quá, thảm quá, phu thê Triệu gia bình thường tốt vậy mà, nay chết cũng không ai dám nhặt xác…”
“Nói thật, họ cũng là không biết thời thế, con gái Triệu gia bị để ý, chịu nghe lời thì có phải xong chuyện rồi không, cần gì phải làm ầm lên…”
Nghe họ nói, lòng ta như đeo đá tảng.
Dự cảm không lành càng lúc càng mạnh, ta vội vàng đẩy đám người ra.
Cảnh tượng trong sân hiện ra trước mắt.
Triệu bá bá trong ký ức hiền lành nằm bất động trong vũng máu, tay chân bị cắt gân, không còn sinh khí.
Ta ngừng thở, vội lao tới.
“Triệu bá!”
Nhưng cơ thể Triệu bá đã lạnh ngắt.
Ta còn chưa kịp kinh hãi, ngẩng đầu lên đã thấy Triệu bá mẫu treo cổ trên xà nhà, sắc mặt đã xanh xám.
“Cô nương kia là ai? Không sợ chết à!”
“Lão gia họ Trần đã ra lệnh, không ai được chạm vào thi thể của phu thê Triệu gia.”
6
Sau khi đặt thi thể của Triệu bá và Triệu bá mẫu lại gọn gàng, ta phát hiện phía sau đã có mấy tên đại hán vây quanh.
Ta giữ vẻ mặt vô cảm, đánh gãy tay chân bọn chúng, nghiến răng hỏi: “Ai đã làm? Triệu Hiên đâu?”
Gã đau đớn tái mặt, giọng run rẩy: “Là Trần lão gia ra lệnh giết… Còn Triệu Hiên… hiện đang ở Trần phủ.”
Qua lời cầu xin đứt quãng của hắn, ta dần dần xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Triệu Hiên vì dung mạo xinh đẹp, khi giúp cha bán đậu phụ đã lọt vào mắt xanh của Trần lão gia. Ông ta quấy rối Triệu Hiên đủ đường, muốn nàng làm thiếp thất thứ mười ba của mình.
Triệu Hiên thà chết chứ không đồng ý, Triệu bá bá và Triệu bá mẫu cũng thương con, định trốn đi trong đêm, nhưng không ngờ vẫn bị phát hiện.
Kết cục là gặp phải sự trả thù tàn bạo.
Triệu bá bá bị đánh chết, Triệu bá mẫu cũng…
Còn Triệu Hiên, bị trói lại đưa về Trần phủ, sống chết không rõ.
Ta đứng dậy, đôi tay rủ bên mình run lên vì phẫn nộ.
Ta tung một cước đá tên đàn ông ngất xỉu, tiện tay cầm lấy con dao bên đống củi để sau lưng, rồi bước ra khỏi sân trong bộ dạng đẫm máu, đám người xem náo nhiệt vội vã lùi lại, tránh xa ta.
“Xin hỏi, đường tới Trần phủ đi lối nào?”
Bọn họ nhìn nhau không ai dám trả lời.
Một bà lão im lặng vài giây rồi chỉ về hướng đông: “Đi thẳng bên đó là tới.”
“Đa tạ.”
Ta vừa đi được vài bước, nghe bà lão cất cao giọng hỏi.
“Cô nương, con không sợ chết à?”
Bước chân ta hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục.
Sợ chết ư? Tất nhiên là sợ.
Nhưng nếu ta không đi, Triệu Hiên sẽ chết.
Nàng là người bạn tốt nhất của ta…
Ta tìm thấy Triệu Hiên ở cửa sau Trần phủ.
Thân thể nàng không một mảnh vải, bẩn thỉu, bị người ta ném ở góc con hẻm như một thứ rác rưởi.
Ta đuổi đám ăn mày ghê tởm đang bu quanh nàng, lấy áo ngoài trùm kín cho nàng.
“Triệu Hiên…”
Ánh mắt nàng vô hồn, không còn vẻ rạng rỡ thường ngày. Một lúc lâu sau, nàng mới dần chuyển ánh nhìn về phía ta.
Ta nghe thấy giọng nàng yếu ớt: “A Ưng, cha mẹ ta đâu?”
“Ta sẽ đưa ngươi về trại, từ giờ ta sẽ là người thân của ngươi.”
Ta ôm chặt lấy nàng, muốn đưa nàng đi, nhưng Triệu Hiên lại nghe ra được điều ta muốn giấu.
“Họ chết rồi đúng không?”
Ta đứng sững, chỉ có thể liên tục nói lời xin lỗi.
Là ta đã đến quá muộn.
Ta không thể cứu được họ…
“A Ưng, ta cầu xin ngươi một điều.”
Triệu Hiên níu chặt ống tay áo của ta, ánh mắt tràn ngập căm hận.
“Ngươi có thể trả thù cho ta không?”
“Ta sẽ trả thù cho ngươi, nhất định sẽ trả thù.” Ta hứa.
Ta cố gắng kéo nàng đứng dậy, nhưng nàng lại mỉm cười với ta.
Rồi dốc hết chút sức lực cuối cùng, kéo ta sang một bên, rồi ngã gục xuống.
Trên ngực nàng, có một mũi tên cắm sâu.
“Triệu Hiên!”
Ta nhào tới, đỡ lấy nàng.
“Chạy đi! Nhanh chạy đi!” Mỗi lần nàng nói, máu từ miệng lại không ngừng trào ra.
Không biết từ lúc nào, con hẻm đã bị vây kín.
“Con nhỏ đó đánh người của ta bị thương à?”
“Ha, bắt nó lại!”
“Lão gia gần đây thích loại hoang dã, ta thấy nó hợp đấy…”
Bóng người vây quanh ngày càng nhiều.
Triệu Hiên nắm chặt tay ta: “Chạy đi!”
Nàng đã sức cùng lực kiệt.
Và ta, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được nàng…
7
Khi thoát khỏi con hẻm, trên người ta đã đầy thương tích.
Lảo đảo trở về trại, cuối cùng ta ngất lịm ngay tại cổng.
Khi tỉnh lại, đã là một ngày sau.
Ta nằm trên giường cả nửa ngày, đầu óc hỗn loạn.
Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Triệu bá bá đẫm máu, Triệu bá mẫu treo trên xà nhà, và Triệu Hiên chết trước mắt ta lại hiện lên…
Ta hận bản thân mình vô dụng.
Và hận cái thế gian này.
Tên Trần Tùng dám làm loạn không coi ai ra gì chỉ vì Trần gia có một quý phi được sủng ái.
Mà Trần Tùng chỉ là con cháu chi thứ của Trần gia, đã dám coi mạng người như cỏ rác…
Không ai muốn quản, cũng chẳng ai dám quản.
Ta không dám nghĩ đến việc những kẻ quyền cao chức trọng coi dân đen như cát bụi.
Từ lâu ta đã nghe rằng vị hoàng đế hiện tại hôn quân vô đạo, chỉ chuyên sủng nịnh thần, hại người trung lương. Nay mới thực sự cảm nhận, dưới sự trị vì của một vị hoàng đế như thế, đất nước sẽ là một chốn địa ngục trần gian.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Ta cố mở mắt, lật người xuống giường, chưa kịp xỏ giày đã lao ra ngoài.
Tại cổng trại, cha ta đang cưỡi ngựa, khoác bộ giáp uy nghiêm mà trước giờ ta chưa từng thấy ông mặc.
Ông quay đầu nhìn thấy ta, kéo cương dừng lại.
“Cha!”
Giọng ta còn khàn: “Cha đi đâu vậy?”
“Cha có việc lớn cần làm, con ở lại trại chờ cha.”
Ông cúi người, xoa đầu ta.
Ta nhìn ông, không chút do dự nói: “Con đi cùng cha.”
Cha nhíu mày, định từ chối.
Ta nắm chặt tay ông, ngón tay siết chặt: “Cha, Triệu Hiên chết rồi.”
Cha ta sững lại.
“Cha mẹ nàng cũng chết rồi.”
“Ba mạng người, mất chỉ trong chớp mắt, nhưng không ai đòi lại công lý cho họ, vì kẻ giết người có quyền có thế.”
Ta nhìn thẳng vào mắt cha, không chút nao núng: “Nếu việc lớn cha định làm có thể giúp bá tánh có cuộc sống tốt hơn, có thể trừng trị kẻ ác, giúp thế gian này thêm phần công bằng, vậy thì con muốn đi cùng cha.”
Cha nhìn ta, hỏi: “Con không sợ chết sao?”
Lại là câu hỏi này.
Sợ chết sao?
“Còn cha thì sao?”
Ta cũng hỏi ông: “Sống bình an làm trại chủ trên núi không phải tốt lắm sao? Tại sao phải xuống núi? Không sợ chết sao?”
Xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc qua tán lá.
Cha nhìn ta trong vài giây, rồi đột nhiên cười lớn: “Đúng là con gái của Tần Phong ta!”
“Thu xếp đồ đạc, rồi đuổi theo đoàn quân.”
“Cả đoàn không chờ một mình con đâu.”
Ta lập tức quay vào phòng.
“Mọi người cứ đi trước! Con sẽ nhanh chóng đuổi kịp!”
…