Nữ Tướng Báo Thù - Chương 1
1
Lúc bị ném xuống vực, trong đầu ta hiện lên nhiều hình ảnh.
Người ta nói rằng trước khi chết, sẽ nhớ lại những ký ức đẹp nhất của đời mình.
Nhưng ta suy nghĩ mãi mà không thể tìm được gì.
Cha ta là một vị tướng quân dũng mãnh.
Nhưng từ rất lâu trước đây, khi ông chưa tham quân, gia đình ta là hộ nghèo nhất trong làng.
Mẹ sinh ta, vì vậy mà mang bệnh, không làm được việc nặng.
Thế nên từ khi hiểu chuyện, ta đã gánh vác mọi việc trong nhà, rồi cùng tổ phụ ra đồng làm việc.
Năm cha nhập ngũ, ta bảy tuổi.
Năm mẹ qua đời, ta chín tuổi.
Năm tổ phụ qua đời, ta mười hai tuổi.
Cha tích góp chiến công trở về, đón chúng ta lên kinh thành để sống cuộc đời tốt đẹp hơn, nhưng chỉ đón được mỗi mình ta.
Lần đầu lên kinh thành, cha rất tốt với ta.
Ông mua quần áo, bánh ngọt, dẫn ta đi xem kịch, thả diều.
Ta nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ ngày càng tốt đẹp.
Nhưng năm sau, cha từ chiến trường trở về, mang theo một cô gái.
Ông nói nàng tên là Hứa Uyển, từ nay sẽ là muội muội của ta.
…
Hứa Uyển là con gái của phó tướng Hứa Duy.
Hứa Duy trên chiến trường đã đỡ mũi tên thay cha, mũi tên đâm trúng ngực, thần tiên cũng không cứu nổi.
Trước khi lìa đời, điều duy nhất hắn không an tâm là Hứa Uyển.
Hắn đã mất vợ, chỉ còn lại mỗi cô con gái này.
Trước mặt các tướng sĩ, cha ta đã nhận lời chăm sóc nàng.
Ban đầu, ta đối xử với Hứa Uyển rất tốt, vì ta cảm kích và thương xót, muốn bù đắp cho nàng.
Nhưng từ khi nàng vào nhà, ánh mắt của cha dành cho ta ngày càng ít.
Ông về nhà nghỉ ngơi, ta vui mừng chạy đến, nhưng ông theo phản xạ gạt ta qua một bên, đưa bánh cho Hứa Uyển.
Đến Tết, ông đặc biệt mời thợ may về nhà cắt y phục mới cho nàng.
Thợ may hỏi đến ta, ông phẩy tay: “Diêu Nhi không cần, con bé lớn chậm, y phục năm ngoái vẫn còn mặc được.”
Dần dần, ta bắt đầu oán hận nàng.
Có lần, Hứa Uyển làm vỡ món quà mà cha chuẩn bị để tặng Tạ Tể tướng.
Trong lúc hoảng sợ, nàng nói dối rằng ta đã làm vỡ.
Cha không hỏi gì, lập tức cầm roi đánh ta.
Ông đánh ta đến mức ta không đứng dậy nổi, nhưng ta vẫn không nhận tội.
Cha phạt ta quỳ trong từ đường.
Ta tự an ủi, nghĩ rằng cha không biết, ông chỉ bị lừa gạt, không thể trách ông…
Nhưng khi ta lê lết về phòng, lại nghe thấy ông nói với quản gia:
“Miếng ngọc đó là Hứa tiểu thư làm vỡ, tại sao tướng quân…”
“Hứa Duy là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta có thể trách mắng con gái của hắn? Mỗi lần nhìn Hứa Uyển, ta lại cảm thấy bù đắp bao nhiêu cũng không đủ…”
“Nhưng ngài không thể đánh tiểu thư thành ra như vậy.”
“Làm con gái ta, nó có trách nhiệm bảo vệ và đền đáp Hứa Uyển. Hôm nay có nhiều người nhìn, nó lại nhất quyết không nhận tội, thế nên phải phạt!”
“Ài, tướng quân, mong rằng sau này ngài không hối hận.”
“Ta, Hạ Hành Phong, không bao giờ hối hận.”
Kể từ đêm đó, ta cũng bắt đầu oán hận ông.
2
Có lẽ trong những lần cha thiên vị, Hứa Uyển cũng nhận ra địa vị của nàng trong gia đình này cao hơn ta.
Nàng dần quen với sự nịnh bợ của đám hạ nhân.
Nàng tự nhiên chiếm lấy mọi thứ thuộc về ta, coi đó là điều hiển nhiên.
Nàng làm nũng với cha để có được những thứ mình muốn.
Cha rất vui.
Ông nói rằng cuối cùng Hứa Uyển cũng xem ông như cha.
Ngay cả người ngoài cũng nói, cha đã nuôi dưỡng Hứa Uyển rất tốt, ngày càng giống một khuê tú.
Mọi người đều ca ngợi cha ta trọng tình trọng nghĩa, xem con gái của cố nhân như con ruột.
Nghe những lời đó, ta chỉ muốn cười.
Con ruột ư?
Con ruột đâu có đãi ngộ được như Hứa Uyển.
Ta từng vì bất mãn mà cố tình gây khó dễ cho nàng, nhưng lần nào cũng là ta chịu thiệt.
Hứa Uyển biết khóc, biết giả vờ lo sợ và tỏ ra mình bất an với cha.
Cha nghiêm khắc trách phạt ta không chút lưu tình, từ nhỏ đến lớn ta đã quá quen với đòn roi.
Thế nên ta trở nên khôn ngoan hơn.
Ta không tranh giành với Hứa Uyển nữa, trong nhà này, ta dần sống như một người vô hình.
Ba bốn năm sống như một cái bóng, rồi chúng ta đến tuổi định thân.
Cha hao tâm tổn sức tìm cho Hứa Uyển bốn, năm mối tốt.
Còn ta, ông qua loa sắp đặt.
Một thứ tử của viên ngoại lang ở Đông thành.
Ta không nhịn được, lên tiếng hỏi cha, ông trách móc nhìn ta:
“Đừng làm loạn vô cớ, con vốn phải nhường nhịn Uyển Nhi.”
Nhưng bao năm qua, ta đã nhường đủ rồi.
Ta không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay đi.
Khi ấy, ta đã nghĩ, nếu có một ngày ta và Hứa Uyển gặp nạn cùng lúc, cha chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đi cứu nàng.
Rất nhanh, lời đó đã ứng nghiệm.
3
Một ngày trước khi cha xuất chinh, ta và Hứa Uyển bị bắt cóc trên đường đến chùa cầu phúc.
Bọn chúng là gian tế Tây Mãn lẻn vào Bắc Tần.
Vừa nói chuyện, chúng vừa nhìn ta và Hứa Uyển.
Bọn chúng băn khoăn không biết ai trong chúng ta mới là con gái ruột của Hạ Hành Phong.
Bọn chúng cần con gái ruột của Hạ Hành Phong để đổi lấy một thứ.
Hứa Uyển run rẩy, nhưng lời nàng nói ra lại khiến lòng ta lạnh lẽo.
“Cha ta là đại tướng quân oai phong, các ngươi muốn gì cũng có thể thương lượng.”
Tên cầm đầu khẽ cười khẩy: “Ngươi là con gái ông ta?”
Hứa Uyển gật đầu.
“Ta biết rất nhiều, đừng giết ta, ta sẽ nói cho các ngươi mọi thứ.”
Ban đầu, ta phẫn nộ, nhưng nghe xong lời đó, lòng ta chỉ còn lại sự kinh hãi.
“Hứa Uyển, muội điên rồi sao?!”
Những người này thậm chí chưa hề đe dọa, nhưng Hứa Uyển đã hoảng loạn, vội vàng chứng minh giá trị của mình.
Dù phải trả bất kỳ giá nào.
Bọn cướp nhìn ta rồi lại nhìn Hứa Uyển, ánh mắt chúng lộ vẻ hung hãn.
“Hứa Uyển? Họ Hứa chứ không phải họ Hạ, đồ lừa đảo!”
“Ta chính là con gái của Hạ Hành Phong!”
Thấy gã cầm đầu rút dao ra, Hứa Uyển sợ hãi: “Ta biết trong thư phòng của Hạ Hành Phong có mật thất, ta còn biết chốt mở! Các ngươi muốn bản đồ phòng thủ hay bố trí quân đội, ta đều từng thấy!”
Ta trợn tròn mắt nhìn nàng.
Ngay cả bọn gian tế cũng ngỡ ngàng trước lời nói của nàng.
Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng muốn cha nhìn thấy điều này, thấy chính nghĩa nữ mà ông yêu thương hết mực lại đang bán đứng ông, bán đứng Bắc Tần.
“Không ổn rồi! Hạ Hành Phong đuổi tới!”
Có người hoảng hốt báo tin.
Chúng nhìn nhau rồi quyết định ngay lập tức.
“Chưa chắc ai mới là con gái Hạ Hành Phong, chia làm hai ngả!”
Thế là một vài tên bắt ta nhấc lên ngựa, lao nhanh về hướng khác.
Giữa lúc giằng co, ta ngẩng đầu thấy cha cưỡi ngựa phóng tới.
Ánh mắt ông lướt qua ta.
Chỉ dừng lại một giây, sau đó không do dự chuyển hướng, đuổi theo Hứa Uyển.
Ngay lúc ấy, ta ngừng vùng vẫy.
Ta nằm bất động trên lưng ngựa.
Trên đầu, ta nghe tiếng tên cướp chửi thề: “Rõ ràng ngươi không phải con ruột của ông ta! Nhìn bộ dạng ngươi cũng giống một nha hoàn, làm lãng phí thời gian của ta!”
Con ngựa vì chở hai người nên bắt đầu chạy chậm lại.
Và phía sau, vẫn có truy binh.
Bọn gián điệp không nghĩ nhiều, gầm lên rồi dừng lại bên đường.
Chúng kéo ta xuống ngựa, xô ta xuống vực thẳm.
Lời cuối cùng của hắn theo gió núi bay xa.
Hắn nói: “Đừng trách ta, hãy trách số ngươi không may, kiếp sau chọn nhà đầu thai tốt hơn nhé, ha ha ha!”
Kiếp sau…
Gió núi gào rít bên tai, ta không mở nổi mắt.
Nước mắt nóng bỏng trào ra không ngừng.
Trong đầu ta nghĩ đến quá nhiều thứ, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt cuối cùng của cha trên lưng ngựa.
Ánh mắt từ bỏ ta.
Lưng ta va mạnh vào nhánh cây mọc ngang trên vách đá.
Đau đớn tột cùng làm mắt ta tối sầm lại.
Phía sau như bị xé toạc.
Rồi ta lại tiếp tục rơi.
Ta nhắm mắt, thế giới rơi vào bóng tối.
4
Khi tỉnh lại, đã là nửa tháng sau.
“Ôi, con tỉnh rồi!”
Một giọng nữ vang lên bên tai ta.
Ta cố gắng mở mắt, nhìn thấy bóng dáng bà ấy vui mừng chạy ra ngoài.
Rất nhanh, xung quanh ta tụ tập một nhóm người.
Từ những câu chuyện xì xào của họ, ta biết rằng mình đang ở Hắc Hổ Trại.
Đây là một trại nhỏ nằm sâu trong rừng rậm.
Khoảng một trăm người, trại tuy nhỏ nhưng có thể tự cung tự cấp.
Thỉnh thoảng trại chủ dẫn đám người xuống núi cướp bóc vài thương nhân giàu có, rồi mang chiến lợi phẩm về cải thiện bữa ăn cho mọi người.
Đang đờ đẫn, bỗng có tiếng bước chân vọng tới từ bên ngoài.
Mấy người đứng trước mặt vội vàng tránh sang hai bên.
Ta ngước lên nhìn, thấy một đại hán cao lớn.
Trạc tuổi ba mươi bốn, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Sau lưng ta đổ mồ hôi, tay nắm chặt trong chăn cũng không tự chủ được mà siết lại.
Đại thẩm bên cạnh nhận ra ta căng thẳng, vội an ủi: “Đừng sợ, đây là Đại đương gia của chúng ta, ông ấy không ăn thịt người đâu.”
Mấy người xung quanh bật cười khe khẽ.
Đại đương gia đi tới gần, nhíu mày đánh giá ta hai lần: “Cô nương sức khỏe tốt thật, rơi gần chết mà mới nửa tháng đã tỉnh, đúng là một người có căn cốt luyện võ.”
Ta nhìn ông ấy, mím môi: “Đa tạ Đại đương gia đã cứu mạng.”
Đại đương gia cười ha hả: “Là số ngươi chưa tận, tên ngươi là gì?”
Nhớ lại tất cả những gì xảy ra khi bị ném xuống vực, ta cúi đầu, nuốt xuống nỗi chua xót đang dâng lên trong lồng ngực, rồi khẽ lắc đầu.
“Không nhớ nữa.”
“Không nhớ nữa? Cái gì cũng không nhớ à?”
“Đều không nhớ.”
Đại thẩm vuốt đầu ta, thương cảm nói: “Tội nghiệp quá.”
“Nhưng mà, cũng phải có một cái tên chứ, hay là, con tự đặt cho mình một cái đi?”
Ta ngẩn người, ngập ngừng vài giây rồi ngước lên nhìn Đại đương gia.
“Đại đương gia họ gì?”
“Ta?” Ông cười đáp: “Ta họ Tần.”
“Vậy từ nay ta sẽ theo họ Đại đương gia, là Tần Ưng.”
Cả đời này ta sẽ không làm con chim sẻ chịu cảnh khốn khổ nữa.
Nếu phải làm, ta sẽ làm con đại bàng vẫy vùng trên trời cao.
Muốn thứ gì, ta sẽ tự mình đoạt lấy.
Sẽ không bao giờ gửi gắm hy vọng vào bất kỳ ai khác nữa…
Không có hy vọng, sẽ không còn thất vọng.
Và cũng chẳng ai, có thể làm tổn thương ta nữa.
…
Dưới đáy vực chôn xương.
Đám gia đinh trong Hạ phủ tìm kiếm dưới vực suốt nửa tháng, nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào của tiểu thư.
Ngay cả chút xương cốt cũng không.
“Chắc chắn là chết rồi, vực cao thế cơ mà.”
“Nói gì thì nói, tướng quân thật tuyệt tình, sau khi Hạ tiểu thư xảy ra chuyện, cũng không thấy ông ấy đau lòng mấy.”
“Đừng nói lung tung, ta thấy tướng quân mới thật là người trọng tình trọng nghĩa, vì con gái của Hứa phó tướng mà từ bỏ cả con ruột! Đây mới đúng là đại trượng phu!”
Tên gia đinh lúc nãy thở dài: “Mặc dù vậy, nhưng…”
Một tên khác ghé tai nói nhỏ: “Với lại ta nghe nói, là Hạ tiểu thư tiết lộ tin tức phòng thủ của thành ra ngoài, thư phòng trong phủ tướng quân bị trộm, mất nhiều thứ lắm, thánh thượng nổi giận, tướng quân sau khi lên triều về mặt mày âm trầm đáng sợ, nói rằng tiểu thư không xứng làm con gái Hạ gia, muốn xóa tên nàng khỏi gia phả đấy! May mà có Hứa tiểu thư khuyên giải…”
“Thật sao?!”
“Tất nhiên là thật, đêm Hứa tiểu thư được cứu về phát sốt, mơ mơ màng màng nói ra chuyện này, sau khi tỉnh dậy còn thay tiểu thư biện giải đôi lời, nhưng tướng quân đã giận lắm rồi…”
“Tiểu thư làm vậy, chẳng phải là tội phản quốc ư!”
“Đúng vậy… Haizz…”
“Kìa, bên đó có một xác chết!”
“Mau tới xem nào.”