Nữ Quỷ Và Tôi - Chương 1
1.
Sau một thời gian chuyển vào căn hộ mới, tôi liên tiếp gặp phải những chuyện kỳ lạ.
Đèn trong nhà tự bật tắt, bát đĩa trong bếp vỡ tung không lý do, và trên ban công nhỏ luôn vang lên tiếng hát hí kịch kỳ lạ.
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình có phải đã tăng ca quá nhiều nên sinh ra ảo giác hay không.
Một hôm khác, khi tôi về nhà muộn sau khi tăng ca, bất chợt nhìn thấy một người đứng trên ban công, đồng thời nghe thấy giọng hát du dương vang lên bên tai.
Qua lớp rèm trắng đung đưa, tôi lờ mờ thấy bóng dáng thon thả của một người phụ nữ.
Tay áo bồng bềnh tung bay, nhưng dưới chiếc váy dài là một khoảng trống, dường như không có đôi chân.
Tôi tiến lại gần, mạnh dạn kéo rèm ra.
Dưới ánh trăng, ban công sáng ngời, cô gái sau tấm rèm khoác một bộ hỷ phục đỏ thẫm, e thẹn.
Đôi mắt đen sâu thẳm chảy máu, nhìn thẳng vào tôi.
“Có phải chồng… thấy tôi hát hay không?”
Tôi thẳng thắn nhận xét: “Cô hát hay đấy, tôi khuyên nên ra mắt công chúng.”
Nữ quỷ nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi nhướn mày: “Sao vậy? Cô cần tôi giúp cô đăng ký thi đấu quốc gia à?”
Trên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy lộ ra vẻ bối rối và ngạc nhiên.
“Cô… cô không sợ tôi sao?”
“Sợ gì?”
Cô ấy lí nhí: “Cô không sợ tôi hại cô sao?”
Mặt tôi không chút biểu cảm.
“Nếu vậy thì cô giết tôi đi.”
Tôi bày ra bộ mặt thản nhiên như heo chết không sợ nước sôi: “Giết tôi thì tôi không cần phải đi làm nữa.”
2.
Nữ quỷ rõ ràng chưa từng gặp kiểu người như tôi.
Cô ấy đứng đơ ra đó, nửa ngày không thốt nên lời.
Tôi bỏ mặc nữ quỷ đứng đó, tự mình đi rửa mặt.
Cô ấy lúc này mới phản ứng lại, không chịu thua, kéo hỷ phục đi theo sau.
“Ch… chồng, chờ với!”
Tôi vừa đánh răng, vừa nói lúng búng: “Tôi không phải là chồng của cô.”
Cô ấy đứng ngây ra nhìn tôi, như thể hoàn toàn không hiểu lời tôi nói.
Tôi nhổ bọt, chỉ vào mình.
“Tôi tên Kỳ Tảo, là nữ, còn sống, không phải chồng của cô.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
Cô ấy vẫn không nói gì.
Tôi thầm nghĩ tiêu rồi, nữ quỷ này chắc là bị ngốc.
Khi tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không nói gì thêm nữa, thì cô ấy lại ấp úng mở miệng, dường như hiểu lơ mơ: “Con gái thì không thể làm chồng sao? Nhưng, nhưng mẹ nói… người vào căn phòng này sẽ là chồng của tôi…”
Tôi chợt nhận ra có điều không ổn.
“Vậy trước đây, những người vào phòng này, cô cũng làm như vậy?”
Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi rất nghe lời… lần nào tôi cũng biểu diễn rất nghiêm túc…”
Tôi thực sự bị sốc.
“Biểu diễn? Cô hát kịch để biểu diễn à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bật tắt đèn thì sao?”
“Để tiết kiệm điện mà.”
“Vậy làm vỡ bát thì sao?”
Cô ấy bật khóc nức nở: “Tôi muốn nấu cơm cho chồng… nhưng không cầm chắc…”
Tôi hít một hơi sâu, đưa tay lên trán.
Tạo nghiệp rồi.
3.
Sau một hồi hỏi han, cuối cùng tôi cũng làm rõ được logic của cô ấy.
Nữ quỷ cho rằng người chuyển vào căn phòng này chính là chồng của mình, nên cô ấy luôn cố gắng hết sức để thể hiện các kỹ năng của mình, mong muốn gây ấn tượng tốt với đối phương.
… Và rồi khiến tất cả bọn họ đều sợ hãi bỏ chạy.
Không trách được tại sao trước đây chủ nhà khi nói về tình trạng của căn hộ lại ấp úng, và ký hợp đồng thì lại quá vội vã, như sợ tôi bỏ đi.
Tôi đã chuyển vào căn nhà này từ một tháng trước.
Đây là một căn hộ đơn nằm ở tầng trệt, gần công ty tôi, giao thông thuận tiện, tiền thuê thì cực kỳ rẻ.
Ngoại trừ việc ở tầng thấp, độ ẩm hơi cao, thì dường như không có khuyết điểm nào.
Vì công việc bận rộn, tôi chỉ xem nhà trực tuyến và vội vã ký hợp đồng.
Lúc đó, tôi còn nghĩ mình may mắn kiếm được một căn giá hời, bây giờ mới biết người chịu thiệt lại chính là mình.
Tình huống đã như vậy, tìm nơi khác cũng phải mất tiền thuê, nên tôi quyết định cứ ở lại đây.
Dù sao chỉ có một năm, cố chịu đựng là qua thôi.
Quỷ liệu có đáng sợ bằng oán khí của một người đi làm công không?
Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhìn nữ quỷ trước mặt.
Từ lúc nãy đến giờ, cô ấy cứ khóc lóc đi theo tôi.
Tôi quát: “Không được khóc.”
Còn khóc nữa, tôi sợ bị hàng xóm khiếu nại.
Có lẽ vẻ mặt tôi quá dữ dằn, cô ấy đột ngột ngừng khóc, mặt e dè nhìn tôi, đôi tay trắng nhợt nhào nặn trên chiếc áo cưới thêu đỏ rực.
“Tôi… tôi không khóc nữa…”
Cô ấy nức nở nói: “Chồng, đừng bỏ rơi tôi…”
Có lẽ vì đã dọa chạy nhiều người, cô ấy đặc biệt sợ tôi rời đi.
Tôi bỗng cảm thấy như vừa đấm vào một đống bông, vô cùng bất lực.
Vài giây sau, tôi dứt khoát từ bỏ việc tranh luận với cô ấy về vấn đề này, chuyển sang hỏi: “Cô có nhớ tại sao mình lại ở đây không?”
Cô ấy nghiêng đầu, dường như rất cố gắng nghĩ ngợi, rồi nặn ra bốn chữ: “Tôi đi lấy chồng.”
“Sau đó thì sao?”
Cô ấy lắc đầu, trả lời một cách yếu ớt: “… Không nhớ rõ nữa.”
“Vậy cô có nhớ mình chết như thế nào không?”
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Tôi chết rồi sao?”
…
Chết tiệt!
Cô ấy bị mất trí nhớ hay thật sự ngốc đây?
Tôi đau đầu xoa thái dương: “Thôi được rồi, trước hết, cô nói tên mình là gì?”
“Giang… Giang Trinh Uyển.”
4.
Giang Trinh Uyển thực sự rất kỳ lạ.
Nói cô ấy ngốc thì không phải, vì cô biết hát kịch, biết giặt giũ nấu ăn, và nhớ tắt đèn, khóa vòi nước.
Nhưng bảo cô ấy không ngốc thì ngoài tên mình, cô không nhớ được gì khác.
Thật ra, cô ấy rất đẹp.
Mái tóc đen dài như thác, dáng người thon thả, làn da trắng mịn, hàng mi dài cong vút.
Bỏ qua đôi mắt đen kịt chảy máu, cô ấy hoàn toàn xứng đáng là một mỹ nhân hạng nhất.
Chỉ có điều, ở vùng miệng có gì đó kỳ lạ, có dấu vết như bị xé rách, giống như từng bị khâu lại rồi bị xé ra.
Điều này khiến tôi càng tò mò hơn, không biết trước đây cô ấy sống thế nào và đã trải qua điều gì để rơi vào hoàn cảnh này.
Dù sao bây giờ cũng thành bạn cùng phòng, tôi không nỡ để cô ấy chịu thiệt thòi.
Thế là tôi kéo giường sofa ra, đặt thêm gối và chăn mỏng, rồi nói với cô ấy: “Chỗ không rộng lắm, đêm nay cô cứ ngủ ở đây.”
Cô ấy hỏi: “Còn chồng thì sao?”
“Tất nhiên là tôi sẽ ngủ trong phòng của tôi.”
“Chúng ta không ngủ cùng nhau sao?”
“Tất nhiên là không.”
Tôi kiên quyết từ chối: “Giường của tôi không chia cho ai cả… Quỷ cũng không ngoại lệ.”
Cô ấy trông như sắp khóc: “Nhưng tôi muốn ngủ cùng chồng…”
“Không được.”
Tôi lạnh lùng đóng cửa lại.
Tuy nhiên, ngay trước khi cửa khép hẳn, tôi thoáng thấy Giang Trinh Uyển ngồi thẫn thờ nhìn tôi, trông có vẻ rất thất vọng, co người lại vào góc phòng.
Thật là đáng thương.
Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng kéo dài, tôi nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng mở cửa ra.
Giang Trinh Uyển vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, mặc chiếc áo cưới đỏ rực, đôi mắt đen kịt vẫn chảy máu.
Thấy tôi mở cửa lại, cô ấy ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Miệng cô ấy mở ra một nụ cười lớn, trông vui mừng tột độ.
Cô ấy cũng dễ dỗ dành đấy chứ.
5.
Dĩ nhiên, chúng tôi không ngủ chung.
Tôi để cô ấy ngủ trên giường, còn mình thì nằm trên tấm đệm dưới đất.
Trời ơi, ai mà ngờ tôi lại nhường giường cho một nữ quỷ chứ.
Rèm cửa màu be chỉ được kéo một nửa, ánh trăng lấp lánh xuyên qua khe hở chiếu vào phòng, làm sáng lên những vệt máu trên mặt cô ấy.
Thật chướng mắt.
Tôi không chịu nổi nữa, lấy khăn giấy ướt đưa cho cô ấy.
“Lau đi.”
Cô ấy cẩn thận nhận lấy, lóng ngóng chà lên mặt mình vài lần, trông có vẻ bối rối.
Tôi nhắc nhở: “Lau nước mắt đi, mạnh tay chút.”
Cô ấy làm theo, nhưng dù có cố gắng thế nào, cũng không thể lau đi những giọt máu.
Tôi thở dài nặng nề.
Nghe tiếng tôi thở dài, cơ thể Giang Trinh Uyển run bắn lên, như thể bị dọa sợ, lại trở nên lo lắng.
“Xin… xin lỗi…”
“Tôi đâu có trách cô.”
Tôi nói: “Ngủ đi, có gì ngày mai nói tiếp.”
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Công việc mệt mỏi quá, giờ này tôi không còn sức lực để bận tâm đến cô ấy nữa.
Tôi trở mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi cảm giác mơ hồ có gì đó mát lạnh chạm vào mặt mình.
6.
Tôi thề, nếu Giang Trinh Uyển dám phá rối giấc ngủ của tôi, tôi nhất định sẽ đào mộ cô ấy lên cho bằng được, bất kể cô ấy bị chôn ở đâu.
May mà cô ấy không làm vậy.
Một đêm yên lành, sáng hôm sau, tôi lơ mơ nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ từ trong bếp.
Tôi lập tức mở mắt, lao thẳng ra trước cửa bếp.
Quả nhiên, Giang Trinh Uyển đứng ngẩn ngơ trước tủ bát, bị tôi bắt gặp ngay tại trận.
Vỡ nhiều bát như vậy, ai mà không tức cho được.
Tôi giận dữ hỏi: “Cô lại làm cái gì nữa đấy?”
Giang Trinh Uyển lại như không đọc được biểu cảm của tôi, vô cùng vui vẻ.
“Ch… chồng dậy rồi.”
Cô ấy vui mừng nói: “Tôi đã làm bữa sáng, mời nếm thử.”
Tôi ngớ người, quay lại nhìn, mới thấy trên bàn ăn nhỏ bày đầy đồ ăn sáng tinh xảo.
Cháo trứng bách thảo, trứng chiên, bánh bao.
Bên cạnh đĩa bánh bao hấp, thậm chí còn có một đĩa dấm chua ăn kèm.
Cô ấy lo lắng bóp chặt tay.
“Trong tủ lạnh chỉ còn những nguyên liệu này… tôi thử nấu một chút. Nếu cô không thích, lần sau mua thêm đồ về, tôi còn biết nấu nhiều món khác nữa…”
Tôi đơ người.
“… Cô còn biết dùng đồ điện à?”
“Biết chứ.”
Cô ấy gật đầu: “Tôi nhìn người khác dùng rồi học theo.”
Quá nhiều thứ để nói, tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Trong ánh mắt mong chờ đen kịt của cô ấy, tôi lặng lẽ ngồi xuống bàn, múc một thìa cháo đưa lên miệng.
Vị ngọt mềm của gạo hòa cùng mùi thơm đặc trưng của trứng bách thảo tan ra trong miệng, thậm chí còn thoảng chút vị thịt thơm mềm.
Chỉ trong giây lát, cơn giận mới thức dậy đã tan biến không còn dấu vết.
Giang Trinh Uyển căng thẳng đứng bên cạnh tôi.
“Ngon… ngon không?”
Tôi im lặng cầm đũa lên, quét sạch bữa sáng trên bàn.
… Đúng là tôi đáng chết mà.