Nữ Phụ Thức Tỉnh - Chương 8
Giọng nói của bà ta dần dần trầm xuống, cuối cùng chìm trong vẻ mặt ngày càng u ám của Diệp Tri Bằng.
Diệp Chí Bình đè nén cơn tức giận, lạnh lùng nói:
“Bản thân là cô nhi viện, đúng ra phải nên đối đãi bình đẳng với tất cả mọi đứa em, chứ không phải giống như bà, thiên vị đứa trẻ này ghét đứa trẻ kia.”
Viện trưởng cười lạnh:
“Tôi cũng chưa nói gì mà, là Khương Diệu tự mình là ‘sao chổi’, sau khi cha nó qua đời, hàng xóm muốn nhận nó làm con nuôi, nhưng nó lại đuổi bọn họ đi.”
Tôi cũng có ấn tượng về những gì viện trưởng nói.
Lúc đó, chồng dì Trương luôn chỉ trích dì Trương về chuyện nhận tôi làm con nuôi, dù rất biết ơn nhưng tôi không muốn vì tôi mà gia đình họ rạn nứt.
Tôi là một đứa bé hư cho nên tôi không nên lẫn vào trong những người lương thiện.
Diệp Tri Bằng tìm đến nhà dì Trương theo địa chỉ mà viện trưởng đưa.
Rong ruổi một vòng, tôi trở về nơi mình ở lúc còn nhỏ, tôi đứng ở đầu cầu thang, lặng lẽ nhìn làn khói bay ra từ ngôi nhà nơi mình từng sống, mơ hồ nghe thấy tiếng cười, tiếng cười từ bên trong vọng ra.
Diệp Tri Bằng bấm chuông cửa.
Hồi sau, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi năm mươi đi tới mở cửa, dì ấy cảnh giác liếc nhìn Diệp Tri Bằng: “Cậu đến tìm ai?”
“Cháu tìm dì Trương Bình.”
“Là tôi.”
Diệp Tri Bằng mở miệng, có chút khẩn trương, lắp bắp nói:
“Xin chào dì, cháu là bạn của Khương Diệu.”
Dì Trương sửng sốt một lát: “Cháu là bạn của Tiểu Diệu à?”
Diệp Tri Bằng lấy điện thoại di động ra, đưa bức ảnh cho dì ấy coi: “Chúng cháu là bạn đại học, bình thường quan hệ rất tốt. Diệu Diệu gần đây bận rộn nên bảo cháu đến thăm dì.”
Dì Trương nheo mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc rồi mỉm cười ân cần:
“Hai đứa không chỉ là bạn bè thôi đâu đúnh không?”
Dì ấy nghiêng người, dẫn Diệp Tri Bằng vào phòng, tôi dừng lại ở đó một lúc rồi đi theo dì ấy vào.
Thực ra đã lâu rồi tôi không đến thăm dì Trương, tôi thường chỉ gọi cho dì khi đi làm thêm, không lường lắm, chỉ một tuần một lần.
Mỗi tuần dì ấy cũng sẽ hỏi tôi trên WeChat xem dạo này tôi thế nào, tôi có hòa hợp với bạn bè hay không, liệu tôi có đủ tiền để chi tiêu hay không, rồi liệu có ai đang bắt nạt tôi không, nếu tôi thấy tin nhắn tôi đều sẽ trả lời ngay lập tức.
Nhưng nghĩ tới người đang chiếm giữ cơ thể mình lúc này, tôi không khỏi cau mày, gần như có thể tưởng tượng ra sự thiếu kiên nhẫn của cô ấy khi đặt dì Trương ở chế độ Không làm phiền.
Diệp Tri Bằng bó tay bó chân ngồi ở trên sô pha, cầm cốc giấy uống một ngụm nước:
“Dì, hôm nay cháu thay Diệu Diệu đến thăm dì, cháu cũng muốn dì kể cho cháu nghe chuyện thời thơ ấu của cô ấy.”
Anh ta dừng lại, vẻ mặt ảm đạm nói: “Cháu cũng biết tính cách của Diệu Diệu. Cô ấy thích giữ mọi chuyện trong lòng.”
Dì Trương sau đó tỏ ra sầu lo: “Dì cũng lo lắng cho con bé lắm.”
“Thật ra nếu Tiểu Diệu không nói gì thì người ngoài như dì cũng không nên lắm miệng, nhưng cuộc sống của con bé thực sự đã quá khốn khổ rồi, dì thực sự hy vọng ai đó có thể yêu thương con bé.”
Đôi mắt vẫn đục của dì ấy lấp lánh ánh nước, người già rồi nhớ tới chuyện cũ thì dễ buồn.
“Dì nhớ hồi nhỏ con bé lùn lùn, xinh xắn, dịu dàng còn hay cười. Sao hàng xóm cũ của dì lại không ai thích con bé? Rõ ràng con bé là một đứa trẻ trời sinh có phúc, nhưng tại sao lại gặp phải ông bố như vậy.”
“Bố của con bé Khương Như Hải, thực sự không phải là người tốt, ông ta là một người bừa bộn dễ nổi giận, đi làm về rồi thì trút giận lên người nhà, bình thường ông ta không có sở thích nào khác, chỉ thích uống rượu. Khi uống rượu, ông ta sẽ đánh mẹ con con bé.”
“Đôi khi dì thấy thương nó quá, một đứa trẻ nhỏ như vậy, dưới quần áo của nó lúc nào có vết thương, lúc không được ăn cơm, dì còn bảo nó qua nhà của dì ăn, cũng từ lúc đó Tiểu Diệu không còn cười nhiều nữa.”
Diệp Tri Bằng toàn thân run rẩy, trên mặt đột nhiên lộ ra chút khó tin, anh ta vô thức bóp nát chiếc cốc giấy, làm nó thành một khối nhàu nát, nước bên trong tràn theo mép cốc, rơi xuống tay anh ta.
Anh ta vội vàng lấy khăn giấy ra, cúi đầu lau vết nước, khàn giọng hỏi: “Tại sao mẹ cô ấy không gọi cảnh sát hay ly hôn?”
“Có thể ly hôn được sao? Mẹ con bé không có việc làm, cũng không có năng lực, ly hôn rồi thì làm sao cô ấy có thể nuôi sống bản thân mình với Tiểu Diệu chứ?”
Dì Trương thở dài, cảm thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện này.
“Những người cảnh sát đó cũng thật ba phải! Nói chuyện nhà thì dĩ hoà vi quý, cảnh sát vừa đi thì Khương Như Hải càng đánh hai mẹ con họ thậm tệ hơn, sau đó nhiều lần rồi, mẹ con bé cũng chẳng thèm báo cảnh sát nữa, đúng là tạo nghiệt!”
Tôi lặng lẽ nghe bọn họ nhắc đến những quá khứ nghĩ lại mà sợ này, trong lòng không còn kích động chút nào nữa, Khương Như Hải đã chết, ông ta sẽ không thể nào bò ra khỏi địa ngục để làm tổn thương tôi nữa.
Nhưng tôi tội mẹ tôi.
Lúc lớn rồi, tôi thường tự hỏi nếu mẹ tôi không đấu tranh giành quyền nuôi tôi khi hai người họ ly hôn thì liệu mẹ có thể tự mình sống tốt được không?
Chắc chắn được.
Bà không ly hôn vì bà biết rằng một khi bà rời đi, từ nay trở đi sẽ không còn ai bảo vệ tôi nữa, tôi sẽ trở thành đối tượng phát tiết duy nhất của Khương Như Hải.
Nhưng cuối cùng bà vẫn bỏ lại tôi rồi nhảy khỏi tòa nhà.
Ngay trước mặt tôi.
Một cú nhảy nhẹ bẫng, nhưng trong nhiều năm sau đó, mỗi lần tôi nhớ đến bà đều là một đống máu thịt khủng khiếp.
Diệp Tri Bằng và dì Trương đã trò chuyện rất nhiều, trong đó có một số điều thú vị mà bản thân tôi đã không thể nào nhớ được nữa, cũng có những chuyện trong cuộc sống lúc ở trường của tôi.
Cuối cùng, trước khi rời đi, dì Trương đã tặng cho anh ta một con búp bê vải mà tôi rất thích khi còn nhỏ.
Tôi không biết tại sao dì ấy không nói với Diệp Tri Bằng rằng mẹ tôi đã tự tử trước mặt tôi.
Có lẽ dì ấy sợ anh ta sẽ nghĩ tôi bị tâm thần.
Nhưng lúc Diệp Tri Bằng rời đi, quầng mắt anh ta đỏ hoe, vài sợi tơ máu đỏ ngầu theo đuôi mắt chạy dọc vào đồng tử, giống như ánh hoàng hôn đang chiếu vào mắt hắn.
Sau khi rời khỏi nhà dì Trương, anh ta cũng không vội rời đi, mà đứng trước cửa căn hộ tầng dưới hút thuốc, tàn thuốc bay theo gió hòa vào không khí khô lạnh của đêm đông.
Những cụ già theo tốp năm tốp ba trở về, trong đó có một ông cụ nhìn nhìn đánh giá Diệp Tri Bằng vài lần, đột nhiên đi lên hỏi:
“Cậu trai, cậu có bạn gái rồi à?”
Diệp Tri Bằng cau mày, dập điếu thuốc trên bức tường xám xịt: “Ừ.”
Ông cụ có chút tiếc nuối nhưng vẫn không bỏ cuộc:
“Tôi có một cô cháu gái rất xinh đẹp, hiện tại nó đang học đại học ở thành phố lân cận. Cậu có muốn lấy số điện thoại của nó không?”
Diệp Tri Bằng quay người muốn rời đi, nhưng bà cụ lại sốt ruột: “Này! Cậu thanh niên làm sao vậy! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
Diệp Tri Bằng lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi nói, tôi có bạn gái, ông không hiểu à?”
“Vừa rồi tôi nghe thấy cậu với Trương Bình nói chuyện ở ngoài hành lang. Bạn gái cậu chẳng phải là Khương Diệu sao?”
Tôi đứng cạnh Diệp Tri Bằng, liếc nhìn bà cụ qua ánh đèn đường mờ ảo, cuối cùng cũng nhận ra ông ta.
Khi còn nhỏ, tôi thường đến bệnh viện cộng đồng để chữa vết thương cho mình sau khi bị đánh, cũng đã gặp ông ta ở đó hóng chuyện.
Nghe đến tên tôi, Diệp Tri Bằng sửng sốt: “Ông biết cô ấy?”
Ông cụ nhếch miệng: “Biết.”
“Không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng cậu không biết nó bị chính người bố của mình ngủ qua rồi, chỉ là một chiếc giày rách mà cậu còn trân quý?”