Nữ Phụ Tâm Cơ Thức Tỉnh - Chương 6: Ngoại Truyện
1
Chuyện Hề Hề hạ dược cho tôi, tôi đã sớm biết, rượu là tôi cố ý uống, bên trong trộn lẫn thuốc cũng vậy.
Một đêm tỉnh lại Hề Hề lại không cần tôi chịu trách nhiệm, bộ dáng dứt khoát kiên quyết của cô ấy khiến tôi đành phải đồng ý.
Sau khi tôi tới Thẩm thị, mẹ tôi gửi tin nhắn cho tôi.
[Bánh hoa tươi, có muốn để lại chút cho con không?]
Một góc hình lộ ra bàn tay của Hề Hề, tôi đứng dậy, cũng không định tự mình phỏng vấn nên sau khi giao cho trợ lý tôi lái xe trở về nhà một chuyến.
Chỉ là tôi vừa đi vào Hề Hề liền không được tự nhiên.
Sau khi quần áo của Hề Hề bị ướt, mẹ bảo tôi đưa cô ấy lên lầu thay quần áo, tôi rất vui lòng nhưng bị Hề Hề từ chối.
Hề Hề đi xa rồi mẹ tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi.
“Không phải mẹ nói, con có thể đừng tìm đường chết hay không, nếu con khiến Hề Hề chạy mất, có rất nhiều người sẽ mừng thầm.”
Tôi suy nghĩ một chút, có đạo lý, vội vàng đứng dậy đi lên lầu.
Nhưng Hề Hề vừa nhìn thấy tôi liền ngả bài với tôi, nói cái gì dưa hái xanh không ngọt.
Cô ấy cũng chưa ăn thì sao biết ngọt hay không chứ.
Nhìn cô ấy hơi đỏ mặt trong gương, tim tôi đập rất nhanh, nói xong câu váy rất hợp với cô ấy, tôi chạy trối chết.
Còn ở lại nữa tôi sợ tôi giữ không được.
Không ngờ tôi vừa trở về liền nghe thấy Hề Hề gọi mẹ tôi là “mẹ nuôi”.
Cô ấy chơi trò chơi của anh trai em gái đến nghiện rồi sao?
Đêm đó tôi gõ cửa phòng cô ấy, dục vọng chiếm hữu chết tiệt của tôi, nhưng làm cho tôi không nghĩ tới chính là Hề Hề khóc.
Trời ạ, tôi từ nhỏ chỉ sợ cô ấy khóc, cho dù trưởng thành cũng sợ nha, sau đó tôi mặt xám mày tro trở về phòng của mình.
Sau ngày đó Hề Hề lại càng trốn tránh tôi, tôi đã nghe nhiều lần cô ấy nói không đến Thẩm gia cùng một cái cớ sứt sẹo.
Bởi vì Hề Hề, số lần tôi về Thẩm gia đều nhiều hơn, cũng bởi vì vậy, tôi nghe được ý nghĩ của chị Thanh Thanh muốn trải qua thế giới hai người.
Tôi lừa dối chị ấy mang Tiểu Tô tới Bắc Kinh, chị ấy rất vui lòng, cứ như vậy tôi tìm được lý do đi tìm Hề Hề.
2
Từ sau khi Hề Hề nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi, mẹ tôi sẽ không đứng về phía tôi nữa, bà ấy còn giới thiệu đối tượng cho Hề Hề.
Tôi tức giận đến mức suốt đêm cảnh cáo những người xem mắt với Hề Hề.
Chỉ là không nghĩ tới Tạ Thanh Viễn cũng ở trong đám người xem mắt, tôi càng tức giận, mẹ tôi lại đồng ý để Hề Hề ở cùng một chỗ với hắn ta cũng không muốn giúp tôi.
Tiểu tử này còn mật báo cho Hề Hề, tố cáo xong còn hả hê gọi điện thoại nói cho tôi biết.
Cảm giác nguy cơ của tôi dâng lên, bất kể như thế nào tôi cũng phải giữ Hề Hề ở bên người.
Nhưng sau đó tôi lại hối hận, dục vọng chiếm hữu chết tiệt này đã hại chết tôi.
Tôi ôm Hề Hề vào phòng tắm, cô ấy ngủ đến mơ mơ màng màng trong miệng lầm bầm một câu: “Thẩm Thanh Vọng là muốn ở cùng một chỗ với Lâm Chi, không nên đi cướp.”
Không phải, trong đầu cô ấy đang suy nghĩ gì vậy, tôi có vài thư ký và trợ lý, thời gian Lâm Chi đi theo tôi rất ít, sao cô ấy không nghĩ tôi sẽ ở bên cô ấy chứ.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi bảo Lâm Chi đưa một bộ quần áo tới, lại lấy việc tiền lương tháng này tăng gấp đôi để cô ấy thành công ở lại cùng Hề Hề giải thích rõ ràng.
Sau khi biết Hề Hề trở về Thẩm gia, tôi biết cô ấy thích tôi, cũng định ở bên tôi.
Chuyện Lâm Chi làm rất tốt, thưởng cuối năm của cô ấy cũng tăng gấp đôi.
Cuối cùng, vào ngày sinh nhật Hề Hề, tôi cầu hôn cô ấy, tuy rằng ấn tượng của cô ấy đối với tôi từ rụt rè chuyển biến thành nam nhân tâm cơ, nhưng có thể ở cùng một chỗ, mặc kệ cô ấy có ấn tượng gì cũng không sao.