Nữ Phụ Tâm Cơ Thức Tỉnh - Chương 3
9
Nhìn thấy Thẩm Thanh Vọng ngồi trong xe, tôi xúc động muốn chạy, có quỷ mới biết hắn lại làm ra chuyện điên rồ gì.
Nhưng Tiểu Tô ngủ say trong lòng khiến tôi không thể chạy trốn.
Thẩm Thanh Vọng không nói một lời vươn tay muốn đón Tiểu Tô, không biết có phải hắn cố ý hay không, tay hắn khoác trên tay tôi, chạm vào tay phải của tôi.
Sau đó hắn thản nhiên nói câu “Xin lỗi” rồi chuyển đến nơi khác.
Sau khi đặt Tiểu Tô lên xe, tôi định đi.
“Anh Thanh Vọng, em đi trước……”
“Mẹ anh bảo anh đưa em về Thẩm gia, vừa đúng lúc anh cũng có việc muốn nói với em.”
Khuôn mặt mỉm cười của tôi nhất thời cứng đờ.
“Nói cái gì……”
Nhưng có Tiểu Tô hắn chắc là sẽ không làm cái gì đâu.
Tôi chậm rãi ngồi vào trong xe, Thẩm Thanh Vọng cũng ngồi vào.
Thấy tôi lúng túng gãi gãi ngón tay, Thẩm Thanh Vọng cười khẽ một tiếng: “Hề Hề, anh không khủng bố đến mức để em trốn tránh anh chứ.”
“Trước kia là lỗi của anh, từ sau lần đó anh đối với em có chút chiếm hữu.”
“Nhưng bây giờ anh đã hiểu rõ những cảm xúc đó.”
Tôi hơi nghiêng người nhìn Thẩm Thanh Vọng: “Anh Thanh Vọng, bây giờ nói với em những thứ này là…”
Hắn đưa tay vuốt tóc tôi: “Em nhận mẹ anh là mẹ nuôi, dù sao anh cũng coi như là anh trai em, anh trai và em gái giận dỗi cũng không tốt lắm.”
Giọng nói của Thẩm Thanh Vọng mang theo một chút dịu dàng, hình ảnh hắn hồi bé cùng hắn của hiện tại chồng lên nhau, tôi nhất thời thất thần.
Năm đó Thẩm Thanh Vọng đối với tôi thật tốt, rất chăm sóc tôi cũng rất bảo vệ tôi, cho nên sau khi lớn lên tôi mới muốn quyến rũ hắn, nhưng hắn đối với tôi có chút lạnh nhạt.
Sau khi nói rõ ràng với Thẩm Thanh Vọng, tôi cũng đến Thẩm gia, Thẩm Thanh Vọng ôm Tiểu Tô với tôi đi vào.
Dì Tề đang ngồi trong phòng khách, trên bàn trà bày rất nhiều ảnh chụp.
“Hề Hề tới rồi, mau mau mau, lại đây xem một chút.”
Tôi có chút nghi hoặc đi tới: “Mẹ nuôi, những thứ này là cái gì vậy ạ?”
“Ảnh chụp đó! Những thứ này là chị em tốt ở Bắc Kinh chọn cho dì, cam đoan đều là người có trách nhiệm.”
Dì Tề là muốn cho tôi xem mắt, chồng ảnh kia bị dì trải ra, từng bước từng bước giới thiệu cho tôi.
10
Thẩm Thanh Vọng giao Tiểu Tô cho dì Chu, rồi ngồi trên sô pha.
Ở trước mặt hắn nói loại chuyện này tôi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tôi kéo vạt áo dì Tề.
“Con không sốt ruột như vậy, giờ con mới hơn 20 tuổi.”
“Con xem trước đi, mẹ nghe nói một cô con gái khác của cha con sắp đính hôn, người phụ nữ kia mỗi ngày đều khoe khoang.”
Dì Tề liếc mắt: “Xì, có cái gì mà khoe khoang, Hề Hề, mẹ nuôi cho con chọn, cam đoan so với con gái của người phụ nữ kia còn tốt hơn.”
Lúc trước tôi nghĩ “Mẹ quý nhờ con” gả vào Thẩm gia, chính là bởi vì cả nhà cha tôi.
Sau khi mẹ tôi và cha tôi ly hôn, người phụ nữ kia thường gọi điện thoại tới khoe khoang, nhiều lần làm mẹ tôi tức giận.
Dì Tề là vì tôi và mẹ tôi, tôi có thể hiểu được, đành phải ở ngoài mặt đồng ý với dì ấy, đến lúc đó sẽ nói rõ ràng với những người đó.
Thẩm Thanh Vọng ngồi ở một bên nghiêm túc giúp đỡ dì Tề chọn người, thật sự coi tôi là em gái hắn.
Cuối cùng chọn mười mấy người, mỗi ngày gặp một người.
Tôi nói chuyện này với Chu Hành ở Dung Thành xa xôi, cô ấy cười không ngừng.
“Bảo bối, mỗi ngày gặp một người, nói không chừng có thể tìm được người mình thích.”
“Đừng nói giỡn, Chu Hành, từ khi mình không muốn quyến rũ Thẩm Thanh Vọng để “Mẹ quý nhờ con” nữa thì cũng không có ý nghĩ gả vào hào môn nữa.”
“Hào môn nước sâu nha, chúng ta không biết trước được chuyện gì đâu.”
Tôi cùng Chu Hành nói vài câu, vừa nói vừa xoay nắp sữa lại, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại.
Xoay người định lên lầu thì thấy Thẩm Thanh Vọng đứng ở cửa phòng bếp.
Tôi hít một hơi thật sâu, tim đập thình thịch.
Không chỉ là bị hắn hù dọa, còn sợ hắn nghe được câu kia.
“Anh Thanh Vọng, anh tới đây lúc nào vậy?”
“Đổ sữa cũng không biết bật đèn, anh còn tưởng Thẩm gia có trộm.”
Trên mặt Thẩm Thanh Vọng rất bình tĩnh, nhìn giống như là không nghe thấy, tôi cũng không tiện hỏi tiếp, đành phải qua loa vài câu rồi lên lầu.
11
Xem mắt liên tiếp vài ngày, đối phương hoặc là lỡ hẹn hoặc là sau khi gặp mặt trực tiếp nói không hợp.
Không chỉ có dì Tề buồn bực chuyện này, tôi cũng vậy, bộ dạng của tôi cũng có xấu đâu chứ, sao cứ gặp phải ôn thần thế này.
Sau khi hẹn nhị thiếu gia Tạ gia gặp mặt, hắn không giống những người trước lỡ hẹn hoặc là nói thẳng không hợp.
Hắn nhấp một ngụm cà phê: “Cô Kiều không tò mò vì sao những người thân cận với cô trong giới đều tránh cô không kịp sao?”
Tôi mang theo nụ cười dịu dàng lại xa cách nói: “Tạ nhị thiếu biết sao?”
Hắn đặt ly cà phê xuống, ngón tay chỉ lên bàn: “Chậc, người nào đó đêm hôm khuya khoắt đã cảnh cáo rất nhiều người trong hào môn làm gì có tuổi xứng đôi với cô.”
“Tôi nói ‘người nào đó’ là ai, cô Kiều hẳn là cũng đoán được.”
Tôi nắm chặt nắm đấm, Tạ nhị thiếu nói rõ ràng như thế.
“Đoán được, cảm ơn Nhị thiếu đã nhắc nhở, lát nữa tôi còn phải dạy các bạn nhỏ khiêu vũ, đi trước đây.”
Ánh mắt nghiền ngẫm của Tạ nhị thiếu đã rất rõ ràng, hơn nữa khi còn bé tôi đã biết chuyện hắn và Thẩm Thanh Vọng chơi cùng một chỗ.
Lớp học của Tiểu Tô vào buổi chiều, bình thường là dì Tề dẫn cô bé tới, sau đó Thẩm Thanh Vọng tan tầm đón cô bé trở về.
Hôm nay Thẩm Thanh Vọng tới sớm hơn, đại khái là Tạ nhị thiếu nói với hắn.
Thẩm Thanh Vọng không nói một lời ôm Tiểu Tô rời đi, một lát sau lại trở lại phòng khiêu vũ, hắn khóa trái cửa từng bước từng bước tới gần tôi.
Tôi xoay người mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Thẩm Thanh Vọng, muốn diễn trò vui anh trai em gái sao?”
Thẩm Thanh Vọng cũng không giả bộ nữa, mang theo hơi thở áp bức tiến lại gần.
“Là Hề Hề muốn chơi trò của anh trai em gái, sao nói cứ như là anh thích chơi vậy?”
Hắn càng đi càng gần, tôi lui về phía sau, vẫn bị hắn ép vào trong góc.
Hắn cười khẽ: “Hề Hề không biết chuyện ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh sao, thứ anh muốn thì sẽ có được, Hề Hề không phải đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?”
Tôi đối diện với ánh mắt của Thẩm Thanh Vọng, trong mắt hắn tràn đầy tính xâm lược, ánh mắt hắn từng chút từng chút dời xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên môi tôi.
12
Thẩm Thanh Vọng giơ tay xoa môi tôi: “Miệng Hề Hề thật khéo nha, ăn xong chùi mép lại còn nói cái gì dưa xanh không ngọt.”
“Hề hề, dưa có ngọt hay không, phải ăn mới biết được không phải sao?”
Nói xong hắn cúi người hôn tới, nụ hôn này mang theo ý trừng phạt, gần như cướp đi tất cả hơi thở của tôi.
Tôi muốn lặp lại trò cũ, nhưng hắn lại ôm eo lau đi nước mắt trên mặt tôi.
“Uất ức cái gì, ban đầu không phải em quyến rũ anh trước sao? Mẹ quý nhờ con đúng là một ý tưởng hay.”
Hắn ta ôm ngang tôi rời khỏi phòng tập, đưa tôi lên ghế phụ trên xe rồi khóa cửa xe lại.
Tôi không quan tâm kéo cửa xe: “Thẩm Thanh Vọng, anh đừng nổi điên, lúc ấy bỏ thuốc anh là lỗi của em, nhưng anh cũng không thể đối xử với em như vậy!”
Thẩm Thanh Vọng im lặng không lên tiếng cài dây an toàn cho tôi, sau đó lái xe chạy ra ngoài.
Xe đã lái, tôi cũng không dám làm xằng bậy, bởi vì cái này mà liều mạng của mình thì không đáng lắm.
Cuối cùng xe dừng ở một trang viên, sau khi cửa xe mở ra tôi muốn chạy nhưng lại bị Thẩm Thanh Vọng chặn ngang ôm lấy.
Hắn ôm tôi vào trong một căn phòng, bài trí trong phòng rất khác biệt, giống như được tỉ mỉ thiết kế.
Tôi hoàn toàn luống cuống, hối hận vì mình đã không quan tâm ngả bài với Thẩm Thanh Vọng.
“Anh làm như vậy là phạm pháp, anh bình tĩnh một chút, anh không sợ em báo cảnh sát sao?!”
“Không sao, em cứ báo, Kiều Hề Du, chuyện “Mẹ quý nhờ con” này rất đơn giản là có thể hoàn thành, đến lúc đó anh ngồi tù, em mang theo con của chúng ta ở Thẩm gia hưởng thụ, anh chấp nhận kết quả này.”
“Nhưng cả đời này em chỉ có thể là người của anh, anh đã cho em cơ hội rời xa anh, là chính em bước vào, vậy thì không có khả năng lui ra ngoài.”
Nói xong hắn xoay người đặt tôi ở dưới thân, rất có trách nhiệm giúp tôi hoàn thành chuyện mẹ quý nhờ con này.
“Em thích anh không? Một chút cũng được.”
Bỗng nhiên nghe được hắn hỏi như vậy, trong đầu hiện lên khuôn mặt Lâm Chi, tôi lập tức tỉnh táo lại.