Nữ Phụ Tâm Cơ Thức Tỉnh - Chương 1
1
Tiến hành được một nửa với Thẩm Thanh Vọng thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh kỳ lạ.
[Wao wao, cảnh cuồng nhiệt nhất trong quyển sách này lại là cùng với nữ phụ.]
[A, nam chính với ham muốn mạnh mẽ như vậy sao có thể xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết ngây thơ chứ.]
[Chậc, đoạn này tác giả viết thật hay, nhất là miêu tả nữ phụ đắc ý khi nam chính bởi vì thuốc mà chạm vào cô ta.]
Sự xuất hiện của những giọng nói đó khiến tôi lấy lại chút lý trí, tôi đã ghép nối lại câu chuyện mà họ kể.
Nữ phụ trong miệng bọn họ chính là tôi, từ bọn họ tôi biết được kết cục cuối cùng của mình sẽ rất thảm.
Mà trong sách nữ chính còn chưa xuất hiện, nhưng cũng rất nhanh thôi, ngày mai sẽ tới Thẩm thị phỏng vấn, Thẩm Thanh Vọng sẽ tuyển nữ chính làm thư ký của hắn.
Tôi muốn dừng lại, nhưng hiện tại tôi cũng khó chịu muốn chết rồi.
Tay Thẩm Thanh Vọng di chuyển trên người tôi, trùng hợp chính là nơi hắn chạm vào đều là những chỗ tương đối mẫn cảm, điều này làm cho tôi cũng khó chịu không chịu nổi.
[Thật đáng tiếc, đây không phải là văn H, tác giả chỉ có thể viết đến cổ trở lên.]
Thì ra bọn họ không nhìn thấy chuyện tiếp theo.
Không đợi tôi chủ động, thuốc của Thẩm Thanh Vọng đã hoàn toàn có tác dụng.
Sau khi biết được nội dung vở truyện tôi chỉ muốn giúp hắn giải dược tính kia, nhưng đúng như những người kia nói, hắn đã nếm được mùi vị rồi thì khó dừng.
Tôi bò ra ngoài, cố gắng cách Thẩm Thanh Vọng xa một chút, vừa bò ra ngoài đã bị hắn kéo trở về.
Hắn giống như khôi phục chút lý trí, ôm tôi ở dưới thân cười nhẹ dỗ dành tôi: “Ngoan, một lần cuối cùng thôi.”
Tôi không phân biệt được hắn rốt cuộc đã tỉnh táo hay chưa, Thẩm Thanh Vọng ngày thường đều bày ra bộ mặt lạnh lùng, bộ dạng của hắn hôm nay tôi chưa từng thấy qua.
2
Sáng hôm sau tôi thức dậy muộn hơn Thẩm Thanh Vọng một chút, chờ tôi mở mắt ra đã thấy hắn tựa vào giường mân mê tóc của tôi.
“Tỉnh rồi sao, chuyện ngày hôm qua anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt thâm thúy kia của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, tôi từ trong mắt hắn nhìn không ra hắn đối với tôi có chút tình cảm nào, có lẽ chịu trách nhiệm chỉ là bởi vì hắn phải làm.
Chẳng biết tại sao tôi lại nhớ tới những lời mà những người kia nói, mấy chữ “sau này kết cục sẽ rất thảm” vẫn xoay tròn trong đầu tôi.
Tôi vội vàng đứng dậy xin lỗi Thẩm Thanh Vọng: “Anh Thanh Vọng, xin lỗi, hôm qua là em bị ma quỷ ám mới bỏ thuốc với anh, bây giờ em đã tỉnh táo, hiểu được những lời ‘Dưa xanh không ngọt’, anh không cần chịu trách nhiệm.”
Phần nội dung vở kịch này ngủ cũng đã ngủ, tôi nghĩ biện pháp có thể giảm nhẹ kết cục không tốt của mình xuống mức thấp nhất chính là chủ động thừa nhận sai lầm.
Tôi liếc trộm Thẩm Thanh Vọng một cái, thấy biểu cảm của hắn tối tăm không rõ, hắn không nói chuyện, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, bầu không khí xung quanh cũng bởi vì sự trầm mặc của hắn mà ngưng lại.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn mở miệng nói chuyện.
Thẩm Thanh Vọng xoay người đi WC, cầm một cái khăn tắm đi ra, hắn quấn khăn tắm ở trên người tôi: “Hề Hề là cảm thấy anh Thanh Vọng không cần chịu trách nhiệm với em phải không?”
Tôi bất chấp sự xấu hổ vì không mặc quần áo vội vàng gật đầu.
Hắn trầm mặc một hồi lâu sau đó cười khẽ một tiếng: “Vậy tùy em đi, chuyện hôm qua em bỏ thuốc anh, anh cũng không so đo với Hề Hề.”
Thẩm Thanh Vọng đi rồi tôi ngã ngồi dưới đất, xác nhận mình đã thay đổi nội dung vở kịch trong sách, sau đó đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi rời đi.
Lăn qua lăn lại một đêm, tôi cũng không có sức lực đi dạy khiêu vũ, dứt khoát xin nghỉ.
Nghĩ đến nội dung vở kịch trong sách mình sẽ có một lần trúng thưởng, thế nên tôi vội vàng đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai.
Về nhà ngủ một giấc thật dài, đứng lên liền nhìn thấy dì Tề – mẹ Thẩm Thanh Vọng gửi tin nhắn tới cho tôi.
Dì Tề là bạn thân nhiều năm của mẹ tôi, dì ấy biết sau khi tôi tốt nghiệp đại học làm giáo viên dạy múa ở Bắc Kinh, thường xuyên bảo tôi đến nhà dì ấy chơi.
Lần này vẫn bảo tôi đến nhà dì ấy chơi, nói là hoa hồng trong nhà nở, làm chút bánh hoa tươi cho tôi nếm thử.
Nghĩ rằng Thẩm Thanh Vọng không ở nhà, tôi đi cũng không gặp phải hắn, liền tới Thẩm gia.
3
Tôi và dì Tề trò chuyện vui vẻ, Thẩm Thanh Vọng đột nhiên trở lại.
[Oa thú vị thật, nam chính trở về làm gì đây? Nữ chính còn chưa được phỏng vấn đã đột nhiên trở về.]
[Bà đây đã xem vài bộ tiểu thuyết ngây thơ như vậy, không lẽ là sẽ có biến hóa sao? ]
[Tôi tin là mẹ của nam chính gọi hắn trở về để tác hợp hắn và nữ phụ.]
Nghe vậy tay cầm chén trà của tôi run lên một cái, nước trà đổ vào quần áo.
“Ôi, sao lại không cẩn thận như vậy, Hề Hề ướt hết rồi, đi thay bộ khác đi.”
Nói xong dì Tề liền cho Thẩm Thanh Vọng một đá: “Con đưa Hề Hề lên lầu thay quần áo đi.”
Thẩm Thanh Vọng “Vâng” một tiếng.
Được rồi, tôi càng hoảng hốt.
Tôi vội vàng xua tay: “Dì Tề, không cần đâu, dì Chu dẫn con đi là được rồi, không phiền anh Thanh Vọng nữa.”
Tôi nhìn dì Chu đứng bên cạnh: “Dì Chu, chúng ta đi thôi.”
Dì Chu nhìn dì Tề, thấy dì gật đầu mới dẫn tôi đi thay quần áo.
Lúc rời đi tôi nghe thấy dì Tề nghiến răng nghiến lợi nói gì đó với Thẩm Thanh Vọng.
Dì Chu sau khi đưa cho tôi chiếc váy thì rời khỏi phòng thay đồ.
Ngay khi tôi cố gắng kéo khóa kéo bị kẹt thì một bàn tay đặt lên tay tôi.
Tôi sợ tới mức xoay người lui về phía sau vài bước, chủ nhân của bàn tay kia là Thẩm Thanh Vọng.
“Anh Thanh Vọng, sao anh lại vào đây?”
Thẩm Thanh Vọng lui về phía sau hai bước: “Dì Chu xuống lầu trước, mẹ anh thấy em còn chưa xuống lầu nên bảo anh lên xem.”
“Váy kẹt rồi à?”
Thẩm Thanh Vọng nói chuyện như thể muốn giúp tôi kéo khóa kéo, đổi lại là trước kia thì tôi vô cùng tình nguyện nhưng bây giờ nào còn dám chứ.
“Không sao, em tự kéo lên được, anh Thanh Vọng đi xuống trước đi, em sẽ xuống sau.”
Thẩm Thanh Vọng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, phút chốc cười: “Hề Hề đang sợ cái gì?”
Lời hắn muốn nói lại thôi làm cho lòng tôi càng run sợ, tôi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
“Không có sợ, chỉ là cảm thấy có chút làm phiền anh Thanh Vọng mà thôi.”
4
“Hề Hề khi còn bé làm phiền anh còn ít sao?”
Thẩm Thanh Vọng vừa nói ra lời này, tôi nhất thời không biết nói gì để đối phó. Bất kể là khi còn bé hay là trước kia, tôi đều thích dính lấy Thẩm Thanh Vọng, làm phiền hắn.
Trong lòng tôi âm thầm an ủi chính mình, khóa kéo kẹt cũng chỉ có một chút, dù thế nào thì Thẩm Thanh Vọng cũng sẽ không làm ra chuyện gì.
Tôi xoay người qua: “Được rồi, vậy làm phiền anh Thanh Vọng rồi.”
Vừa dứt lời, ngón tay Thẩm Thanh Vọng đã chạm vào.
“Roẹt” một tiếng, khóa kéo không có hướng lên trên, ngược lại bị kéo xuống dưới, tôi có cảm giác lạnh phía sau lưng.
“Anh Thanh Vọng, anh làm cái gì vậy?!”
“Váy và khóa kéo dây dưa, chỉ có thể kéo xuống trước.”
Giọng nói của Thẩm Thanh Vọng rất bình tĩnh, dường như không có ý định làm chuyện xấu.
Nhưng hắn dùng từ “dây dưa” này nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn chậm rãi kéo khóa kéo lên, ngón tay thỉnh thoảng cọ vào da thịt sau lưng tôi.
Trong lúc nhất thời tôi cứng đờ ở nơi đó, lời muốn nói ra cũng bị kẹt ở trong cổ họng.
Tấm gương trước mặt chiếu lên gương mặt hơi đỏ lên của tôi.
[Nam chính đang làm cái gì đây! Nữ phụ này cũng không muốn hắn còn dán lên?!]
[Được rồi, tôi cảm giác tiểu thuyết ngây thơ này cũng phải sụp đổ.]
[Không phải, nữ phụ có thể vùng lên hay không, bộ dạng này đâu giống nữ phụ tâm cơ.]
[Ha, nữ phụ vốn tâm cơ, nói không chừng đây là cô ta đang lạt mềm buộc chặt.]
Lần này không phải trò lạt mềm buộc chặt của tôi, mà là Thẩm Thanh Vọng phát điên.
Thẩm Thanh Vọng giúp tôi kéo khóa xong khoác tay lên vai tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi trong gương: “Chiếc váy này rất hợp với Hề Hề.”
Nói xong hắn buông tay xoay người rời khỏi phòng thay đồ, chờ tôi khôi phục tâm trạng lại, Thẩm Thanh Vọng đã đi rồi.
Dì Tề thấy bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của tôi, ghé sát vào nói: “Hề hề, có phải là con đang trốn tránh Thanh Vọng không?”
“Không có, dì Tề, con đã suy nghĩ cẩn thận, anh Thanh Vọng không thích con, dưa xanh gượng ép thì không ngọt, con định từ bỏ.”
Tôi biết dì Tề rất muốn tôi làm con dâu của dì ấy, nhưng sau khi biết được nội dung vở kịch tôi cũng không muốn miễn cưỡng nữa, dù sao tôi cũng sợ chết.