Nữ Phụ Độc Ác Bỏ Chạy Rồi - Chương 2
4.
Ba năm sau, tại biệt thự ở quốc gia R.
Tôi vừa hát ru vừa dỗ dành đứa bé ngủ, nhưng đã nửa giờ trôi qua mà không có tác dụng gì cả.
Cố Thời Quy đẩy cửa đi vào, ý bảo tôi giao đứa bé cho hắn.
“Để tôi dỗ cho, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Tôi chần chừ một chút: “Con bé không chịu ngủ, tôi ru nửa ngày rồi. Anh có thể làm được không?”
Cố Thời Quy khẽ hừ một tiếng, trông có vẻ không vui: “Mấy tháng cô nằm viện, chẳng phải Ân Ân đều do tôi chăm sóc sao?”
Khi sinh Ân Ân, tôi bị mất máu nhiều.
Sau đó mất nửa năm sức khỏe vẫn rất yếu, luôn phải ở lại bệnh viện để điều dưỡng.
Khi đó thể xác và tinh thần của tôi đều mệt mỏi, nhưng lại không yên tâm giao toàn bộ việc chăm sóc con cho bảo mẫu.
Nhờ có Cố Thời Quy mỗi ngày đều tới hỗ trợ chăm sóc.
Chỉ là chuyện đó cũng đã qua lâu rồi.
Ban đầu, tôi vẫn còn nghi ngờ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, đứa trẻ dựa vào lòng Cố Thời Quy và ngủ say.
Cố Thời Quy nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống giường, nhíu mày với tôi.
Tôi ngượng ngùng mím môi, khẽ nói:
“Ân Ân trước khi đi ngủ toàn do bảo mẫu chăm sóc, ai ngờ bảo mẫu hôm nay đột ngột xin nghỉ, tôi còn chưa quen việc mà.”
Cố Thời Quy rón rén đóng cửa phòng ngủ, hành động cuối cùng cũng trở nên thoải mái.
Hắn cực kỳ tự nhiên cởi áo khoác ném vào giỏ đồ giặt, sau đó mở tủ lạnh lấy ra một lon bia rồi nằm ngửa trên ghế sô pha.
“Đừng nói nữa, chính là tôi quyến rũ hơn cô, Ân Ân cũng thích tôi hơn. Tôi hiểu mà.”
Nhìn dáng vẻ tự đắc của hắn, tôi không khỏi trợn mắt ngao ngán.
Cố Thời Quy để tránh khỏi cốt truyện và ảnh hưởng của nam nữ chính, dần dần chuyển trọng tâm sự nghiệp ra nước ngoài.
Những năm qua chúng tôi đã trở thành những người bạn rất tốt.
“Anh quyến rũ á? Đã ngoài ba mươi mà vẫn chưa lấy được vợ.”
Hắn một tay cầm lon nước, ngẩng đầu lên uống một ngụm.
“Chẳng phải đều do cô sao? Bây giờ cả công ty đều biết tôi có con gái, làm gì còn vận đào hoa nữa.”
“Đó chẳng phải do anh tự chuốc lấy à.”
Tôi không nhịn được cười.
Lúc trước tôi sốt ruột làm hộ khẩu cho con, mà Cố Thời Quy cũng vừa lúc thiếu một người bạn gái thay hắn ngăn cản đám cưới.
Vì thế chúng tôi nhất trí với nhau, đăng ký kết hôn giả.
Ban đầu chuyện này được giữ kín, nhưng kết quả là Cố Thời Quy có lần đùa giỡn bắt Ân Ân gọi hắn là ba.
Ai ngờ lúc đó Ân Ân mới một tuổi, khả năng ngôn ngữ và trí nhớ lại tốt đến thế, con bé lập tức nhớ được.
Một lần tôi đưa Ân Ân đến tập đoàn Cố Thị, Ân Ân trước mặt mọi người, thốt ra gọi Cố Thời Quy là ba.
Cố Thời Quy lập tức hóa đá tại chỗ, muốn giải thích nhưng lại phát hiện không thể giải thích được.
Ngày hôm sau liền có tin đồn nói tổng giám đốc Cố thị là một tên cặn bã không nhận con gái.
Cố Thời Quy giật giật khóe miệng, giả bộ buồn bã nhíu mày, thở dài đầy bi thương.
Một dáng vẻ như một diễn viên.
“Lần đầu tiên phát hiện làm chuyện tốt còn phải gặp báo ứng.”
“Thôi đi, mấy năm nay nhờ vào những tiết lộ mà tôi cho anh, anh kiếm được đầy túi rồi, lấy đâu ra báo ứng?”
Tôi liếc hắn một cái, thật sự chịu không nổi sự khoa trương của hắn.
Cố Thời Quy nghe vậy dừng một chút, thật lâu sau mới lười biếng ngước mắt nhìn tôi.
“Báo ứng của tôi, không phải ở chỗ này sao?”
Hắn nói báo ứng của hắn, là tôi.
Câu nói này thật sự rất đáng suy nghĩ, nhất là khi kết hợp với ánh mắt đột ngột sâu thẳm của hắn.
Tôi hơi sững lại, tim đột ngột đập nhanh hơn vài nhịp.
“Ngày mai tôi sẽ về nước. Có lẽ sẽ ở lại một thời gian dài.”
“Vậy còn hai mẹ con có cùng về không?”
“Hai bảo mẫu đều không có ở đây, tôi không yên tâm về Ân Ân.”
Sự nghiêm túc trong đôi mắt Cố Thời Quy chỉ lóe lên rồi biến mất, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tự giễu mình sao lại nghĩ đến chuyện hoang đường như vậy.
“Chúng tôi vẫn không về thì hơn…”
Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng mỗi lần nhớ tới kết cục của mình, lòng tôi vẫn còn sợ hãi.
Bùi Dận và Lâm Thanh Vũ đã đính hôn.
Cố Thời Quy nhìn thấu băn khoăn của tôi.
“Bọn họ đính hôn rồi.”
Tôi sửng sốt một chút, nụ cười trở nên gượng gạo.
Có lẽ để tự lừa dối bản thân, sau khi chia tay tôi ép mình không tìm hiểu thông tin liên quan đến Bùi Dận.
Không biết gì thì có thể giả vờ không nhớ.
Thời gian trôi qua, tôi cho rằng mình đã sớm buông bỏ.
Nhưng khi tôi lại một lần nữa nghe thấy tên của hắn, trái tim vẫn không thể khống chế mà đau đớn.
“Đám cưới sẽ diễn ra vào tháng sau.”
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi.
Cố Thời Quy khẽ chậc một tiếng, giọng điệu đầy khiêu khích.
“Vẫn chưa quên được sao?”
Tôi lấy lại tinh thần, lần đầu tiên không để ý đến sự châm chọc của hắn.
“Không có.”
Cũng không biết hai chữ này chọc giận hắn như thế nào, Cố Thời Quy dùng sức bóp nát lon bia trong tay, nén mạnh vào thùng rác.
Lạnh lùng liếc tôi một cái.
“Chỉ có thế thôi à.”
Tôi đang định phản bác thì tiếng khóc của Ân Ân vang lên từ phòng.
“Làm sao vậy, mẹ ở đây, có phải gặp ác mộng không?”
Tôi chạy vào ôm lấy Ân Ân.
Cố Thời Quy nhanh chóng bước theo sau.
“Đừng sợ, chú đây rồi, chú sẽ bảo vệ Ân Ân.”
Ân Ân vừa nấc vừa đưa tay về phía Cố Thời Quy:
“Chú, bế con.”
“Ru Ân Ân ngủ.”
Vì trong nhà thiếu vắng hình bóng người đàn ông, thêm vào đó Cố Thời Quy luôn chiều chuộng con bé hết mực, nên Ân Ân dường như đặc biệt dựa dẫm vào hắn.
Tôi không muốn làm phiền Cố Thời Quy nữa, vỗ nhẹ lưng con trấn an:
“Chú phải lên máy bay lúc sáng sớm, chú có việc. Mẹ ngủ với con có được không?”
Ân Ân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó càng khóc lớn hơn.
“Không khóc không khóc, chú ôm Ân Ân ngủ.”
Cố Thời Quy lập tức thỏa hiệp, ôm Ân Ân vào lòng.
Tôi bất lực nhìn Ân Ân đã ngừng khóc.
“Cố Thời Quy, anh đừng mềm lòng với con bé. Con bé biết khóc có tác dụng với anh, mới động một chút là khóc.”
“Thế biết làm sao được, con gái mình sinh ra, mình cưng chiều chứ sao.”
Cố Thời Quy rung đùi đắc ý hôn lên má Ân Ân, chọc cho Ân Ân cười khúc khích.
“Đừng có ba hoa nữa, tôi thấy anh đúng là ‘mẹ hiền nhiều con hư’. Hơn nữa anh làm sao về nước bây giờ?”
Cố Thời Quy liếc nhìn đồng hồ treo tường.
“Máy bay tư nhân, không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của đứa nhỏ. Hai người đi cùng tôi đi.”
“Cơ thể cô lúc tốt lúc xấu, một mình chăm Ân Ân chịu không nổi đâu.”
“Không có tôi trông, giao cho người khác cũng không an tâm.”
Tôi im lặng một lúc, nhìn Ân Ân ôm Cố Thời Quy không chịu buông tay, chậm rãi mở miệng.
“Được rồi.”
Trong nguyên tác, đám cưới của nam nữ chính là đoạn kết, bây giờ cốt truyện cũng đã gần đến hồi kết.
Tôi cũng nên bắt đầu cuộc sống mới, thử bước ra khỏi bóng tối trong lòng rồi.
5.
Máy bay hạ cánh.
Tôi dắt Ân Ân ngồi trong phòng chờ, đợi tài xế đến.
Đột nhiên, cửa lớn mở ra.
Một nhóm vệ sĩ được huấn luyện bài bản lao nhanh vào.
Cảm giác bất an nhanh chóng lan rộng.
Tôi mơ hồ có dự cảm không lành.
Ngay giây tiếp theo, các vệ sĩ đứng sang hai bên, nhường đường cho ai đó.
Bùi Dận bước thẳng về phía tôi.
Hắn không cho tôi chút cơ hội nào, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.
“Bùi Dận…… Buông tôi ra.”
Hắn dùng lực quá mạnh, siết chặt đến mức cổ tay tôi đau nhói.
“Buông ra? Để em chạy thêm lần nữa à?”
Ánh mắt Bùi Dận tối sầm, nhìn chằm chằm khiến đôi chân tôi run rẩy.
Cố Thời Quy muốn ngăn cản nhưng bị vệ sĩ đè chặt xuống đất.
“Bùi Dận!”
Cố Thời Quy thở hổn hển, nhìn chằm chằm Bùi Dận.
“Tôi đây, có chuyện gì sao.”
Bùi Dận từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói mang theo chút chế giễu.
“Đừng động vào cô ấy!”
“Cố thiếu, tôi khuyên anh nên lo lắng cho bản thân trước đi.”
Bùi Dận mặt không chút thay đổi cười nhạo trong chớp mắt, giọng điệu nham hiểm.
“Vợ tôi phải tốn hàng chục triệu để có được, anh nói cướp là cướp à?”
“Thật sự coi tôi là người chết rồi à?”
Cố Thời Quy tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên cổ, còn muốn nói gì đó.
Bùi Dận vẫy tay, Cố Thời Quy lập tức bị vệ sĩ cưỡng ép đưa đi hoàn toàn không thể phản kháng.
Ân Ân ngồi ở góc phòng cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Con bé vụng về trèo xuống khỏi ghế sofa, quá vội vàng nên ngã ngồi xuống đất.
“Chú, chú buông mẹ cháu ra!”
Ân Ân giống như một khẩu pháo nhỏ, xông tới đấm đá Bùi Dận.
Con bé mắt đẫm lệ, cố gắng nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Tôi hoảng hốt, tim đau nhói không chịu nổi.
“Ân Ân đừng sợ, mẹ không sao, không sao đâu.”
“Chỉ là trò chơi mà thôi.”
“Ân Ân, con xem, có giống trò chơi đánh quái vật hay không.”
Tôi hoảng loạn mà dỗ dành, không nhận ra sắc mặt Bùi Dận càng lúc càng tồi tệ.
Vệ sĩ muốn tiến lên kéo Ân Ân ra, nhưng bị ánh mắt của Bùi Dận ngăn lại.
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay muốn sờ đầu đứa nhỏ nhưng lại dừng lại giữa chừng.
Cuối cùng Bùi Dận thu tay về, nở một nụ cười.
“Không sợ, chú và mẹ cháu đang quay phim hoạt hình, tất cả đều là giả thôi.”
“Thật sao……”
“Thật mà.”
“Cháu tên là Ân Ân sao?”
Ân Ân cảnh giác nhìn hắn, gật đầu.
“Ba cháu đâu?”
Con bé ngẩn ra, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới thốt ra hai từ.
“Chết rồi.”
Tôi sợ Bùi Dận hỏi tiếp sẽ lộ tẩy, vội vàng đứng chắn trước mặt con bé.
“Anh đừng làm con bé sợ.”
Bùi Dận nhìn tôi một cái sâu thẳm, rồi ra hiệu cho trợ lý bế con bé ra ngoài.
“Trả đứa bé lại cho tôi!”
Tôi muốn giành lại nhưng bị hắn kéo lại.
“Đứa bé đó rốt cuộc là con của ai?”
Bùi Dận nhìn xuống dấu chân nhỏ phủ đầy bụi trên ống quần mình, lạnh lùng lên tiếng.
Mắt tôi đỏ hoe, hít sâu một hơi.
Không kịp suy nghĩ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, tôi gần như theo bản năng mà nói dối.
Nếu để hắn biết tôi đã hạ thuốc rồi sinh con, thì kịch bản tôi đã cố thay đổi sẽ lại tái diễn.
“Chồng tôi.”
“Chạy ra nước ngoài kết hôn sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy hắn ta đâu?”
“Ân Ân không phải đã nói rồi sao, đã sớm chết rồi.”
Bùi Dận khẽ nhếch môi cười nhẹ, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt.
“Thẩm Tụng Nghi, em đang nguyền rủa anh chết sao?”
Sau gáy tôi lạnh lên, tôi cố gắng bình tĩnh nói.
“Anh đang tự làm quá lên đấy à? Chồng tôi không phải là anh, và cha của đứa bé cũng không phải. Mỗi lần chúng ta ở bên nhau đều có biện pháp bảo vệ, chẳng phải anh còn rõ hơn tôi sao?”
Bùi Dận siết chặt eo tôi, đột ngột đẩy tôi ép vào tường.
Xương bả vai yếu ớt của tôi va mạnh vào tường, phát ra tiếng động nặng nề.
Bàn tay của Bùi Dận từ sau gáy tôi di chuyển xuống cổ, siết chặt động mạch.
Tôi hít một hơi lạnh, tim đập thình thịch.
Hắn không chớp mắt nhìn tôi, giọng nói kiềm chế sự giận dữ dâng trào.
“Thẩm Tụng Nghi, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ về những gì mình đang nói.”
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Đứa nhỏ không phải con của anh.”
Cuộc đối đầu trong im lặng khiến người ta rùng mình.
Mỗi giây trôi qua đều là một sự dày vò.
Tôi cắn chặt răng, đôi mi không ngừng run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu.
Bùi Dận nắm cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ cười nhạt.
“Không sao.”
“Vậy thì sinh một đứa là con của anh.”