Nữ Phụ Độc Ác Bỏ Chạy Rồi - Chương 1
1.
Lúc thức tỉnh thân phận nữ phụ độc ác của mình, tôi đang cưỡng chế yêu đương với Bùi Dận.
Đôi mắt của hắn bị cà vạt buộc lại, đôi môi mỏng hơi hé mở phát ra tiếng thở dốc khó chịu.
Phần thân trên trần trụi, nhưng chiếc quần âu vẫn còn phẳng phiu nguyên vẹn.
Vừa gợi cảm vừa cấm dục.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên đường cong cơ bắp quyến rũ của Bùi Dận, khiến má tôi nóng lên.
Hai tay tôi chống ở trên cơ ngực rắn chắc của hắn, cả người ngồi ở trên đùi hắn.
Yết hầu của Bùi Dận chuyển động, cơ bụng lập tức căng lên, gân xanh nổi lên dưới đường nhân ngư.
“Đi xuống.”
Hắn say rượu, lại bị tôi chuốc thuốc.
Nhưng khí thế trong âm thanh kia vẫn mạnh mẽ như trước.
Mặc dù tôi biết Bùi Dận lúc này đã không còn sức lực phản kháng, nhưng vẫn bị hắn dọa cho run rẩy.
Chính là sự sợ hãi này, mà tôi thức tỉnh.
Trong nguyên tác, tôi vì tình yêu mà mất hết đi lý trí, hao tổn tâm cơ muốn gả cho Bùi Dận.
Thậm chí không tiếc mạng mà sắp đặt chuốc thuốc hắn.
Sau đó tuy rằng tôi thành công mang thai, nhưng cũng hoàn toàn chọc giận Bùi Dận.
Hơn nữa sau khi nữ chính biết được chuyện này đã cãi nhau với Bùi Dận một trận lớn, tôi đã trở thành vết nhơ cản trở tình yêu của bọn họ.
Cuối cùng tôi hoàn toàn bị Bùi Dận chán ghét, rơi vào kết cục chết thảm ở nước ngoài.
Cú sốc lớn khiến cho tôi cứng đờ tại chỗ, cả người rét run.
Gần như theo phản xạ lăn lộn bò xuống muốn chạy.
Nhưng mới từ trên người Bùi Dận trở xuống, đã bị hắn nắm lấy mắt cá chân kéo lại dưới thân.
Lúc này tôi mới phát hiện, còng tay còng ở đầu giường không biết đã được mở ra từ lúc nào.
Bùi Dận sau khi thoát khỏi xiềng xích, như một con thú dữ đói khát, không thể chờ đợi muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Hắn nắm cằm tôi, hung hăng hôn lên môi tôi.
Bằng một tư thế mạnh mẽ không thể từ chối, hắn cạy mở hàm răng và xâm nhập vào sâu bên trong.
Nụ hôn này mãnh liệt và dâng trào như một cơn bão đến bất ngờ.
Tôi bị nước mưa bao phủ toàn thân ướt đẫm.
“Chạy cái gì?”
Hắn thấp giọng nở nụ cười, trong lời nói lại không có một chút ấm áp nào.
Bùi Dận thô bạo kéo váy ngủ của tôi xuống, nắm eo tôi đè lên người hắn.
Ngón tay thô ráp vuốt ve xương chậu của tôi trong hai giây, rồi dọc theo thắt lưng trượt lên trên, khiến cho tôi run lên từng đợt.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Bùi Dận truyền tới, thiêu đốt đến mức hô hấp của tôi trở nên dồn dập.
Trái tim đập mạnh, tôi che miệng không dám phát ra tiếng.
Bây giờ cách duy nhất để cứu vãn là cố gắng không để hắn ta nhận ra tôi.
Bùi Dận lại tấn công càng lúc càng dữ dội, như là cố ý trừng phạt sự im lặng của tôi.
“Sợ sao?”
Hắn ngậm vành tai tôi liếm cắn, giọng nói khàn khàn.
Tôi gật đầu liên tục như giã tỏi, hít thở mạnh.
Bùi Dận cảm nhận được động tác của tôi liền giảm tốc độ, chậm rãi nhếch khóe môi.
Ngay khi tôi nghĩ hắn sẽ tha cho tôi.
Bùi Dận không hề báo trước nhấc hai chân của tôi đặt lên vai, mạnh mẽ đẩy hông.
“Muộn rồi.”
Khóe mắt trong nháy mắt bị ép ra nước mắt.
Tôi nắm chặt ga giường, rốt cuộc không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ.
“Tiếng khóc của em nghe thật dễ chịu.”
“Ngoan, lớn tiếng thêm một chút.”
“Trốn cái gì, không phải tự tìm tới sao?”
Lăn qua lăn lại đến rạng sáng, Bùi Dận dưới tác dụng của thuốc mê man ngủ thiếp đi.
Tôi sụp đổ, gắng sức với đôi chân run rẩy, chạy thẳng đến sân bay.
2.
Ở Bắc Kinh không ai là không biết, Bùi Dận đã cưng chiều tôi đến mức vô pháp vô thiên.
Rõ ràng chỉ là con chim hoàng yến, nhưng sự phô trương của tôi còn lớn hơn cả Bùi Dận, người được coi là thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh.
Ngủ muốn hắn ôm, đi dạo phố muốn hắn đi cùng, còn ba ngày hai bữa nổi cáu.
Bởi vì tôi, Bùi Dận xưa nay khiêm tốn nhiều lần lên hot search.
Không phải bị chụp được cảnh dỗ dành tôi trên phố, thì cũng là bị chụp được cảnh tự mình xuất hiện ở buổi đấu giá để mua quà cho tôi.
Lúc trước có một nữ minh tinh nổi tiếng muốn lợi dụng việc dìm tôi để thăng tiến, trong một buổi tiệc tối đã vu khống tôi hắt rượu vang đỏ lên cô ta.
Nữ minh tinh ôm lễ phục chữ V, khóc lóc đáng thương trước mặt Bùi Dận.
Nhưng Bùi Dận chỉ liếc cô ta một cái rồi đến nắm tay tôi, thậm chí còn lười không muốn nghe cô ta nói hết.
“Không thích cô ta sao?”
“Lần sau trực tiếp nói cho anh biết là được rồi.”
“Ngoan, ngồi với anh một lát, rồi về anh sẽ mua kim cương cho em.”
Dưới ánh mắt của mọi người, nữ minh tinh bị vệ sĩ lôi ra ngoài, từ đó hoàn toàn biến mất.
Bùi Dận đã cho tất cả mọi người biết rằng hắn không quan tâm đúng sai, chỉ quan tâm đến tâm trạng của tôi.
Từ đó về sau, không ai dám khiêu khích tôi nữa.
Người khác cũng thay đổi thái độ khinh miệt trước đây đối với tôi, đua nhau dự đoán rằng tôi sẽ sớm kết hôn vào hào môn và thay đổi địa vị xã hội.
Không ai có thể từ chối sự thiên vị rõ ràng như vậy, bao gồm cả tôi.
Tôi dần dần có tình cảm thật sự với Bùi Dận.
Mà điều duy nhất khiến tôi bất an chính là Bùi Dận chưa bao giờ chạm vào tôi.
Trước kia tôi cho rằng, đó là biểu hiện của việc hắn trân trọng tôi.
Sau khi thức tỉnh, tôi mới biết rằng hắn luôn giữ mình trong sạch là vì nữ chính.
Ngay cả khi ở bên tôi, cũng chỉ là để khiến nữ chính ghen tuông.
Những lời tỏ tình hoành tráng, sự che chở phô trương đều là trò hắn dùng để kích thích nữ chính.
Những ký ức đẹp mà tôi từng nghĩ, dưới ánh sáng của sự thật, đều vỡ nát.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với cuộc gọi nhỡ, nước mắt lăn dài trên má.
Ngực đau dữ dội, như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
Nhớ lại ngày sinh nhật, Bùi Dận hỏi tôi muốn quà gì.
Tôi cẩn thận dò hỏi, nói rằng tôi muốn kết hôn.
Không nói kết hôn với ai, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.
Mà lúc ấy Bùi Dận chỉ dùng ngón tay vuốt tóc tôi, như cười như không: “Sao thế, đã tìm được người mới rồi à?”
Vị đắng dâng lên như thủy triều.
Thì ra có những lời nói đùa mới chính là sự thật lòng.
Còn có những lời hứa mới thực sự là trò đùa.
Tôi run rẩy ấn nút tắt máy.
Nhưng may mắn thay, bây giờ tôi vẫn còn cơ hội kịp thời dừng lại để giảm thiệt hại.
Tôi lập tức liên lạc với nam phụ Cố Thời Quy.
Dù sao thì sức của một mình tôi cũng quá yếu ớt, cần gấp một đồng đội mạnh mẽ để hỗ trợ.
“Ồ, đây chẳng phải là bảo bối của Bùi Dận sao? Sao thế, hắn không cần cô nữa à?’
“Tôi đã sớm nói hắn không đáng tin, lúc trước cô nên đi theo tôi mới phải.”
“Giúp cô sao? Vậy tôi phải đòi chút thù lao, hôn một cái chắc không quá đáng chứ?”
Cố Thời Quy cười trêu chọc, dáng vẻ thờ ơ.
Tôi không có thời gian để quan tâm đến những lời trêu chọc của hắn, lập tức kể hết mọi diễn biến của cốt truyện cho hắn nghe.
Cố Thời Quy dần thu lại nụ cười, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Khi tôi dự đoán chính xác những hiểu lầm mà hắn chuẩn bị tạo ra cho nam nữ chính, hắn đã tin.
“Đi nước R, người của tôi sẽ ở bên kia đón cô.”
Để đáp lại, Cố Thời Quy đã xóa sạch mọi dấu vết về việc tôi ra vào khách sạn đêm qua và sắp xếp mọi thứ để đi ra nước ngoài.
Thêm vào đó, nhờ có sự quấy phá của tôi đêm qua, Bùi Dận không bao giờ tháo cà vạt xuống.
Dù hắn có nghi ngờ dựa trên giọng nói, thì trong trường hợp không có bằng chứng, hắn cũng không thể khẳng định người đã bỏ thuốc là tôi.
Sau khi cẩn thận xem xét lại kế hoạch đã bàn với Cố Thời Quy, trái tim đầy lo lắng của tôi cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
3.
Trước khi lên máy bay, tôi không nghĩ sẽ gặp lại Bùi Dận.
Theo cốt truyện, lúc này hắn đáng lẽ phải đang tình cờ gặp nữ chính mới đúng.
Sắc mặt hắn âm trầm, vẫn còn mặc áo khoác ngoài bị tôi lột ra từ tối hôm qua.
Hẳn là trực tiếp từ khách sạn chạy tới, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Thật khó để diễn tả cảm giác của tôi vào giây phút này.
Trái tim như nghẹn lại.
Như những tờ giấy trắng được xếp ngay ngắn trên mặt bàn vào một ngày mưa u ám bị gió lạnh ẩm ướt thổi bay, rơi lả tả đầy đất, trống rỗng vô cùng.
“Tin nhắn không trả lời, điện thoại thì tắt máy. Thẩm Tụng Nghi, em lại làm loạn gì nữa đây?”
Lông mi tôi run rẩy, ngón tay nắm chặt vé máy bay bất giác siết chặt.
“Tôi không làm loạn.”
Rõ ràng là bốn chữ rất đơn giản, nhưng tôi cảm thấy nói ra đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực.
Cổ họng khô khan như bị cảm nặng, thậm chí cả khóe mắt cũng hơi đỏ lên.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Bùi Dận thở dài.
“Được rồi, em không làm loạn, là anh nói sai rồi. Về nhà trước đã, anh sẽ dỗ dành em từ từ.”
Bùi Dận xoa xoa giữa lông mày như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, sau đó giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng như muốn thỏa hiệp.
Hắn vô thức định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lại giật mình tránh né như bị điện giật.
Bùi Dận sững lại một chút, như thể tức giận đến bật cười.
Nhưng giọng điệu lại mang theo sự chiều chuộng không thể diễn tả.
“Em đúng là được chiều quá rồi.”
Hàng rào tâm lý vốn kiên định của tôi bị một câu nói của hắn làm cho lung lay.
Tôi lùi lại một bước, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa.
‘Tôi sắp phải lên máy bay rồi.’
“Bùi Dận, chúng ta chia tay đi.”
”Sau này tôi sẽ không quay lại nữa, dù sao chúng ta cũng không cần gặp lại nhau.”
Sắc mặt Bùi Dận hoàn toàn trở nên lạnh lùng, giọng nói trầm xuống: “Thẩm Tụng Nghi, lại đây.”
Hắn còn định nói gì đó nữa, nhưng lại bị trợ lý đang vội vã chạy tới ngắt lời.
“Bùi tổng! Chưa tìm được người bỏ thuốc, nhưng khi chúng tôi kiểm tra camera giám sát thì phát hiện tối qua cô Thẩm chưa từng vào khách sạn.”
Bùi Dận không thể tin nổi nhìn về phía tôi, giọng nói không ổn định.
“Tối hôm qua……”
Tôi thở ra một hơi thật sâu, chỉ vào vết hôn bên cổ hắn.
“Bùi Dận, tôi đều biết hết cả rồi.”
“Nếu anh đã ngủ cùng với người khác, vậy thì chúng ta cũng nên kết thúc thôi.”
“Hiện tại anh còn muốn ngăn cản tôi sao?”
Trong nguyên tác, nữ chính là một thực tập sinh nghèo khó nhưng kiên cường, được Bùi Dận đánh giá cao trong công việc.
Tuy nhiên, vì gia đình của nữ chính rất nghèo, cô ấy cảm thấy tự ti và không muốn kéo theo nam chính, nên liên tục từ chối tình cảm của Bùi Dận.
Cho đến khi nữ chính làm thêm ở khách sạn và bị khách hàng quấy rối, bị ép uống rượu, say xỉn và vô tình vào phòng của Bùi Dận vào nửa đêm.
Hai người đều cho rằng mình và đối phương đã xảy ra quan hệ, Bùi Dận mượn cớ chịu trách nhiệm với nữ chính đã trở thành bạn trai của nữ chính.
Từ đó mối quan hệ giữa hai người có bước chuyển biến và phát triển tốt đẹp.
Khó khăn duy nhất sau đó là tôi đã bí mật mang thai, cố tình giấu đến khi đứa trẻ đã tám tháng không thể phá thai được, rồi lại xuất hiện trước mặt Bùi Dận yêu cầu danh phận.
Hiện tại tôi hoàn toàn rời đi, tình cảm giữa bọn họ chắc chắn sẽ thuận lợi và ngọt ngào hơn.
Mà tôi cũng có thể dựa vào tài sản của Bùi Dận để lại cho tôi mấy năm nay, trở thành tiểu phú bà vô ưu vô lo.
Rõ ràng đây là kết cục tốt nhất cho tất cả mọi người, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Nghĩ đến đây, tôi tự cười chế giễu.
Bùi Dận nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Tối qua, thật sự không phải là em?”
“Không phải.”
Tôi không còn do dự gì nữa, quay người bước lên máy bay.