Nữ Phụ Ác Độc Báo Thù - Chương 3
9
Đường Hạ Văn đi diễn nhiều nơi, tốt xấu cũng coi như nửa người của công chúng.
Thông tin cô ta tung ra có độ tin cậy cực kỳ cao.
Mấy chục ngàn bài đăng lại, trên mạng ồn ào cực kỳ.
Người đại diện lo lắng: “Sao em gái của em lại làm thế chứ!”
“Nhưng cô ta nói đúng mà.”
Mặc dù có rất nhiều chi tiết được thêm mắm dặm muối và phóng đại.
Người đại diện: “Cho dù là thật thì cũng không thể để mặc bọn họ chửi bới như vậy chứ!”
Tôi thảnh thơi đáp: “Gấp cái gì? Hot như vậy cơ mà, bình thường muốn còn không được, tai tiếng cũng là một loại nổi tiếng mà.”
Người đại diện: “Em cũng nghĩ thoáng nhỉ.”
Không chỉ nghĩ thoáng, tôi còn thích ké fame.
Nhân lúc toàn cõi mạng mắng chửi mình, tôi đăng lên vài bức ảnh selfie.
Số lượng fan còn tăng lên ấy chứ.
Có người nói: “Tuy hai chị em trông giống nhau, nhưng Đường Hoa Văn là hoa trắng nhỏ, Tuyết Sênh lại lạnh lùng đẹp đẽ, là vẻ đẹp sắc sảo rung động lòng người.”
Khen hay lắm, tôi bấm nút Like.
Ngay tức thì chuyện tôi trượt tay bấm nút Like cũng lên top tìm kiếm.
Thế là tôi còn tự mình đăng riêng một bài Weibo để làm sáng tỏ: Là cố ý, chứ không phải trượt tay.
Thế là người mắng tôi lại càng nhiều hơn.
Nhưng fan cũng tăng lên đáng kể.
Khi tôi đang hưởng thụ tai tiếng này, Hứa Hạc Nhất ló đầu.
Anh ta còn tự mình mở livestream.
“Cả sự kiện này không liên quan gì tới Tuyết Sênh, là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, từ đầu tới cuối người tôi thích cũng là cô ấy.”
Chỉ một câu là đã tẩy hết mọi tội lỗi của tôi.
Cũng vả mặt luôn Đường Hạ Văn.
10
Sóng gió nhanh chóng lắng xuống.
Tôi cảm thấy nhạt nhẽo không hứng thú.
Bởi hào quang nữ chính bày ra đó, Đường Hạ Văn gần như chẳng chịu ảnh hưởng gì.
Nhưng khiến cô ta ngột ngạt thì cũng đủ rồi.
Vớ phải loại người khốn kiếp tội ác tày trời như tôi, cô ta có lý cũng chẳng thể nói rõ.
Nhưng về Hứa Hạc Nhất, anh ta không tiếc nói dối để làm sáng tỏ mọi việc, chứng tỏ đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Đường Hạ Văn rồi.
Ngày hôm sau, anh ta đứng chờ ở dưới lầu nhà tôi.
“Sênh Sênh, em xem chưa?”
“Thấy rồi.”
“Sau này anh sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu những đau khổ đó nữa.”
“Vậy cảm ơn anh trước nhé.”
Anh ta khẽ thở phào một hơi, vội vã nói như thể đang tranh công: “Vậy tái hợp với anh nhé?”
“Không được nha.” Tôi mỉm cười, nhìn anh ta đầy vô tội: “Là anh tự nguyện, chứ tôi đâu có hứa hẹn gì với anh đâu.”
Hôm nay tôi mới xịt nước hoa mùi nho.
Gió thồi qua, làm nước hoa bay tới trước mặt Hứa Hạc Nhất, làm anh ta có chút hoảng hốt.
Tôi còn bận việc, không rảnh phản ứng anh ta nữa.
Hôm nay thương hiệu ZAN hạng A muốn tuyển chọn người mẫu.
Tôi phải bắt được cơ hội này.
Nhưng thực tế thì tôi không chiếm ưu thế.
Người mẫu khác đều có kinh nghiệm phong phú hơn tôi.
Trong đó còn có Alina, bạn tốt của Đường Hạ Văn.
Vừa thấy tôi, cô ta đã vênh mặt lên, mũi như sắp hếch lên trời.
“Loại phẩm đức xấu xa cũng xứng cạnh tranh với tôi ư?”
Tôi không thèm để ý cô ta, lại thành chọc giận cô ta.
“Ban nãy cô trợn mắt coi thường ai đấy? Tôi là tiền bối của cô, kiểu loại người như cô ấy hả, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi nghề này thôi.”
“Ồ.”
“Đường Tuyết Sênh, chẳng lẽ cô thực sự cho rằng mình có cơ hội ư?” Alina dương dương tự đắc: “Hôm nay bên thương hiệu phái một nhân vật lớn tới đây, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức, hoàn toàn không tới lượt cô đâu.”
Lời này gợi lên sự tò mò trong tôi: “Nhân vật lớn nào?”
Alina không nói, nhưng có người nhanh mồm nhanh miệng đáp:
“Đương nhiên là ông chủ rồi.”
Thường những cuộc tuyển chọn người mẫu này chỉ phái quản lý với nhà thiết kế tới mà thôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy sếp tự mình tới.
Mọi người nhanh chóng buôn chuyện với nhau.
ZAN là một thương hiệu mốt hàng đầu, trước kia chỉ có một chủ.
Sau này ông chủ bắt cậu em trai vốn đang xông pha giang hồ về, cùng thừa kế gia nghiệp.
Hôm nay người tới chính là cậu sếp em trai nửa đường nhảy ra kia.
Nhưng còn chưa hóng chuyện xong thì nhân viên đã xuất hiện.
“Quý tiếp theo thương hiệu của chúng tôi tập trung vào sản phẩm áo bra thể thao, mời các vị cởi áo khoác ra, mặc áo hai dây cùng một loại.”
Tôi khựng người.
Áo hai dây kia là loại hở eo.
Mà ngang hông tôi có sẹo.
11
Tôi dùng rất nhiều công nghệ và cách trừ sẹo, nhưng chung quy vẫn để lại vết mờ mờ.
Vì không nghe nói lần tuyển người hôm nay sẽ lộ eo nên tôi không bôi kem che khuyết điểm.
Sau khi thay đồ xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người tôi.
Tôi biết với người mẫu thì sẹo là thứ tối kỵ.
Alina châm chọc tôi: “Đường Tuyết Sênh, không thì cô về nhà nghỉ ngơi đi nhỉ?”
Tôi bình tĩnh cười: “Đã đến đây rồi mà.”
Tuy nói vậy, chứ tôi cũng chẳng ôm chút hy vọng nào.
Nhân viên kia nói: “Sếp hai của chúng tôi ở trong, xin mọi người đừng xì xào bàn tán, anh ấy không thích ồn ào.”
Người mẫu được chia nhóm rồi tiến vào trong.
Tôi và Alina lại vào cùng một nhóm.
Mà tôi còn là người đứng đầu.
Khi tôi mở cửa ra thì thấy một khuôn mặt quen thuộc ngồi giữa các giám khảo.
Từ Tiêu Du ngẩng đầu, nhìn sang.
12
Cảnh mất người còn.
Cách một cánh cửa, vẫn là tôi và anh nhìn thẳng vào nhau.
Nhưng thân phận của chúng tôi đã thay đổi rồi.
Tôi ngẩn ra, mãi tới khi nhân viên thúc giục, tôi mới hoàn hồn lại.
Sao Từ Tiêu Du lại ngồi ở đây?
Chẳng lẽ… Anh ấy chính là sếp hai của ZAN.
Quả nhiên các giám khảo khác rất khách sáo với anh ấy, còn gọi anh là sếp Từ.
Trong cốt truyện gốc gần như không hề có dòng giới thiệu nào về Từ Tiêu Du.
Anh chỉ xuất hiện trong ký ức của tôi, vài nét sơ lược, nên tôi không hề biết gia thế của anh ấy.
Vậy câu “xông pha giang hồ” kia ý chỉ chạy đi làm cảnh sát?
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, cứ thế đi tới trước mặt giám khảo.
“Số 17, eo cô bị sao thế kia?”
“Là vết thương lúc trước để lại.”
“Thật tiếc quá, sản phẩm của chúng tôi là bra vận động, loại hở eo.”
Alina cười trộm.
Giám khảo nói tiếp: “Cô bị thế này thì không được rồi, ra ngoài trước đi…”
Còn chưa kịp dứt lời thì Từ Tiêu Du đã lên tiếng: “Chờ chút.”
Giọng anh vừa thấp lại vừa trầm, tóc được buộc thành đuôi sói, trông vừa tùy ý vừa biếng nhác.
Dáng vẻ anh lúc này hoàn toàn trái ngược với lúc anh làm cảnh sát.
Khi đó tóc anh ngắn lắm, vì dỗ cho tôi vui mà anh còn cúi đầu để tôi sờ lên mái tóc ngắn của anh.
Từ Tiêu Du đi tới trước mặt tôi.
Anh vẫn cao như trong trí nhớ tôi, nhưng không còn vẻ niên thiếu ngây ngô nữa, mà giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành cực kỳ cuốn hút.
“Tên là gì?”
“Tuyết Sênh.”
“Nghe quen đấy. Có phải từng gặp ở đâu không?”
Anh ấy không nhớ rõ?
Thế là tốt nhất.
Tôi đáp: “Có lẽ anh từng thấy ảnh pano của tôi rồi.”
Anh lại hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“À, vậy tám năm trước là mười bốn.”
Anh hơi kéo dài âm cuối mang theo hàm ý thâm sâu.
Sau đó, Từ Tiêu Du giơ tay chỉ: “Cô đi tới đứng dưới ánh đèn kia.”
Ánh đèn chiếu xương tướng của người, thi thoảng lại có khâu này.
Anh coi như quan sát đường cong của tôi ở cự ly gần.
Không ai biết anh cúi đầu xuống, nói bằng giọng cực nhỏ mà bọn họ không nghe thấy:
“Mèo con nhà em ấy… Có còn cho xem không?”
13
Da đầu tôi như muốn nổ tung.
Anh ấy nhớ rõ chuyện ở quán bar ngày đó!
Nhưng tôi cũng tự nói với mình, chưa chắc anh ấy nhớ rõ tôi chính là cô bé lúc trước.
Dù sao khi đó tôi mới có mười bốn tuổi, tóc tai bù xù, gầy tới mức thoát tướng, hoàn toàn khác bây giờ.
Tôi dũng cảm nghênh đón ánh mắt của anh, rồi mỉm cười:
“Được chứ.”
Giọng tôi mềm mềm, cũng chỉ có mình anh nghe thấy.
Từ Tiêu Du không nói gì nữa, thực hiện vào công đoạn rồi bảo mọi người về chờ kết quả.
Tôi là người cuối cùng dọn dẹp rồi rời đi.
Từ Tiêu Du cũng chưa đi.
Anh ấy đứng ở cửa thang máy, như đang chờ người, lại như chẳng chờ ai cả.
Tôi vào thang máy, anh ấy cũng vào theo.
“Cảm thấy thế nào? Có nắm chắc mình sẽ được nhận không?”
Tôi cười nói: “Lời tôi nói không tính.”
“Em vào nghề bao nhiêu năm rồi?”
“Một năm.”
Anh ngạc nhiên: “Một năm đã giỏi như vậy, đúng là hiếm thấy.”
“Sếp Từ nói đùa rồi, tuy thời gian vào nghề còn ngắn, nhưng tôi đã chuẩn bị từ nhiều năm trước rồi.”
Sau khi thức tỉnh, tôi đã bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc đời mình.
Cửa thang máy là một chiếc gương lớn, khiến chúng tôi có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Sau một lúc lâu im lặng, anh đột nhiên hỏi: “Khóe mắt bị sao thế kia?”
“Lúc trước bất cẩn chọc phải, lên ảnh sẽ dùng kem che khuyết điểm che đi, hoàn toàn không nhìn ra.”
“Sa lại phải chọc chỗ đó?”
“Bất cẩn chứ sao…”
Tôi trả lời qua loa, nhưng câu tiếp theo của Từ Tiêu Du khiến tôi hoàn toàn không cười nổi.
“Bởi vì em cảm thấy có nốt ruồi này là có thể may mắn như em gái mình, đúng không?”
Giờ phút này, tôi như trong suốt trước mặt anh.