Nữ Phụ Ác Độc Báo Thù - Chương 2
5
Lần cuối cùng gặp lại Hứa Hạc Nhất, anh ta đang dẫn Đường Hạ Văn đi chọn nhẫn kim cương.
Vì chuyện của tôi mà Hứa Hạc Nhất rất mất mặt, nên cũng thấy mắc nợ Đường Hạ Văn.
Điều này khiến anh ta không thể không nhanh chóng bù đắp cho cô ta.
Tôi vừa xuất hiện, Đường Hạ Văn đã rất căng thẳng, vội ôm lấy cánh tay Hứa Hạc Nhất như sợ tôi cướp mất anh ta.
“Đừng sợ, chị đây ngủ chán rồi.” Tôi nói.
Trên mặt Hứa Hạc Nhất hiện lên vẻ giận dữ.
“Đường Tuyết Sênh, miệng cô rốt cuộc có nói câu nào là thật không?”
“Có lẽ là… Không có nhỉ?”
“Tôi biết ngay mà… Vậy chuyện bị l//ừa bán kia, cũng là giả phải không? Vì muốn hắt nước bẩn Văn Văn mà cô lại dám bịa đặt lời nói dối như thế!”
Tôi liếc nhìn Đường Hạ Văn một cái.
Cô ta chột dạ tới mức môi rung rung.
Chờ một lát, thấy cô ta không dám thừa nhận, tôi khẽ cười nói: “À, đúng thế.”
Hứa Hạc Nhất lập tức thất vọng, ánh mắt anh ta nhìn tôi toát lên vẻ lạnh lùng và phiền chán.
“Cô thật ác đ//ộc, Đường Tuyết Sênh, tôi không muốn gặp lại cô nữa.”
Tôi: “Đừng vội, hôm nay tôi đến để tặng quà cưới này.”
“Tôi không cần quà của chị!” Đường Hạ Văn nói.
“Cô không cần thì thôi, tôi tặng cho chú rể tương lai cơ mà.”
Hộp quà được vứt vào trong lòng Hứa Hạc Nhất.
Anh ta chần chờ giây lát rồi kéo dây buộc.
Bên trong là một hộp đầy những kẹo dẻo vị nho.
Mùi nho xuyên qua lớp vỏ lan ra bên ngoài.
Là mùi ngọt ngào mềm mịn.
Hứa Hạc Nhất tức thì cứng ngắc.
Như anh ta mong muốn, tặng quà xong là tôi rời đi.
Hơn nữa còn là ra đi không để lại dấu vết.
Có điều sau này tôi mới biết, cuối cùng hai người kia chẳng thể ở bên nhau.
Bởi vì Hứa Hạc Nhất cũng nhanh chóng thức tỉnh.
Ngày anh ta nhìn thấy cốt truyện của sách gốc, cũng là tháng thứ năm tôi biến mất khỏi thế giới của anh ta.
Anh ta suýt thì phát điên.
6
Trong một năm hẹn hò với Hứa Hạc Nhất, tôi cũng chẳng hề nhàn hạ chút nào.
Thông qua cậu cả nhà họ Hứa, tôi tích góp được của cải và tài nguyên.
Tôi rời đi không phải vì trốn tránh anh ta, mà vì mọi sự đã chuẩn bị xong, đến lúc đổi một thành phố để phát triển sự nghiệp mà thôi.
Hứa Hạc Nhất điên cuồng tìm tôi.
Cuối cùng anh ta nhìn thấy tôi ở Bắc Kinh vào hai tháng sau.
Trên thực tế anh ta có muốn không gặp tôi cũng khó, bởi vì khắp nơi đều là áp phích quảng cáo của tôi.
Tôi là người mẫu đã ra mắt rồi.
Hứa Hạc Nhất tới tìm phòng làm việc của tôi, nói muốn gặp tôi.
Ngày đó, anh ta đứng trước tấm pano quảng cáo siêu lớn của tôi, ngơ ngẩn không biết đang nghĩ gì.
Tôi đi tới phía sau anh ta: “Tôi đẹp không?”
“Đẹp.”
Đáp xong, Hứa Hạc Nhất mới kịp phản ứng.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, dường như muốn xem cho đủ cho bảy tháng chia lìa này.
“Sênh Sênh… thật sự rất đẹp.”
Vành mắt Hứa Hạc Nhất đỏ bừng lên.
Nhưng tôi không hứng thú ôn chuyện với anh ta.
“Tôi rất bận việc, xin anh Hứa đây nói ngắn gọn thôi.”
Xưng hô xa lạ khiến Hứa Hạc Nhất ngây ra một lúc lâu.
“Sênh Sênh, anh muốn giải thích với em, anh là kẻ cặn bã, đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em…”
“Dừng!” Tôi biếng nhác ngẩng mắt lên: “Anh đã làm gì rồi?”
“Ngày chia tay đó anh không nên nghi ngờ em, không nên đẩy em ra khi em tìm kiếm sự trợ giúp, lại càng không nên bỏ mặc không quan tâm khi em mất tích…”
Trừ điều đầu tiên thì tất cả những cái còn lại đều nằm trong cốt truyện.
Xem ra Hứa Hạc Nhất cũng đã tự thức tỉnh ý thức bản thân rồi.
“Anh đã đọc xong sách gốc rồi, vậy thì anh cũng nên biết là tất cả hành vi đi ngược với tình tiết cốt truyện của tôi đều là đang trả thù.”
Hứa Hạc Nhất đáp: “Anh biết mà Sênh Sênh, anh chấp nhận mọi thứ, em có thể trả thù ác đ//ộc hơn nữa cũng được, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh.”
“Tha thứ?”
Tôi cười, châm một điếu thuốc: “Nhưng tôi là nữ phụ ác đ//ộc, trong từ điển của tôi vốn không có từ ‘tha thứ’ này.”
Hứa Hạc Nhất gục đầu xuống, mắt càng thêm đỏ.
Thật khó tưởng tượng được đây là chàng thiếu gia vốn thường lạnh nhạt và kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa đỏ vằn.
“Đường Tuyết Sênh, rốt cuộc em có yêu anh không?”
7
“Yêu chứ, tôi yêu anh muốn ch//ết đi được.”
Tôi nhướng mày, nói dối rất nhẹ nhàng.
Sau đó tôi ngừng hai giây rồi bổ sung: “Lừa anh đó.”
Chút hy vọng mong manh còn sót lại của Hứa Hạc Nhất tan vỡ.
Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, tôi không kìm được bật cười thành tiếng.
“Hứa Hạc Nhất, sao anh cứ bị tôi lừa mãi thế?”
“Từ hôm nay trở đi, em nói gì anh cũng tin, Sênh Sênh, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh.”
Lại là tha thứ.
Tôi dụi tắt điếu thuốc rồi tới gần anh ta.
“Lúc cảnh sát cứu tôi ra, tôi chỉ nặng có ba mươi cân, gầy như bộ xương khô với hai con mắt to trợn tròn gắn trên đó.”
Tôi khẽ thở bên tai Hứa Hạc Nhất: “Đó là một ngày mùa đông, tuyết lớn tới mức suýt chặn hết cả núi. Tôi thì mặc áo mỏng mùa hè, miệng vết thương lộ hết ra ngoài. Hứa Hạc Nhất, anh có biết ngày đó trông tôi xấu xí cỡ nào không?”
Tôi ngửa đầu nhìn tấm pano cao bằng ba người trước mặt.
Trên bức ảnh ấy là tôi với mái tóc đen dài, đôi môi đỏ mọng, toát lên vẻ xinh đẹp lạnh lùng, đúng kiểu báu vật trời sinh.
“Anh không tưởng tượng được, cũng không cách nào chia sẻ cảm xúc đấy. Anh chẳng hiểu gì cả, lại còn tham vọng giành được sự tha thứ của tôi, có thấy buồn cười không?”
Sắc mặt Hứa Hạc Nhất tái nhợt.
Tôi còn nói cho anh ta biết, tôi có bạn trai rồi, mà không chỉ một, rất nhiều.
Hứa Hạc Nhất không tin.
Nhưng chỉ cần anh ta đi nghe ngóng thì sẽ biết tôi không nói dối, tốc độ đổi bạn trai của tôi còn nhanh hơn cả thay áo.
Có lẽ trong sách gốc, đúng là tôi yêu Hứa Hạc Nhất.
Nhưng giờ tôi đã thức tỉnh, tôi yêu bản thân mình hơn bất cứ thứ gì.
Chỉ là không ngờ Hứa Hạc Nhất vẫn chưa chịu buông bỏ.
Vài ngày sau, anh ta lại xuất hiện.
Hứa Hạc Nhất tìm được tôi trong ánh đèn quán bar mờ ảo.
“Anh đã nghe ngóng rồi, đám bạn trai đó của em đều là những kẻ chỉ được cái mã ngoài chứ chẳng có ai đáng tin cả.”
“Nên?”
“Chia tay với bọn họ đi, anh sẽ dốc hết tài nguyên nhà họ Hứa nâng đỡ em.”
Tôi cười: “Nhưng tôi không thèm.”
“Vậy em muốn gì?”
Tôi đưa mắt nhìn một góc.
Ở đó có một người đàn ông đang ngồi.
Tôi đã chú ý từ nãy rồi, mặc dù người này đưa lưng về phía tôi, nhưng vai rộng eo nhỏ, cánh tay nổi lên cơ bắp trông đầy sức lực, áo sơ mi cũng không che được vóc dáng đấy.
Tôi giơ tay chỉ: “Giờ tôi thích người kia, không thích loại người như anh.”
Sắc mặt Hứa Hạc Nhất sa sầm xuống, còn tôi thì lập tức đi tới chỗ người kia trong ánh nhìn của anh ta.
Tôi giơ ngón tay chọc lên lưng anh ấy.
“Chào anh đẹp trai nhé, có muốn tới nhà tôi ngắm mèo con không?”
Người đàn ông kia quay đầu.
Nhưng tôi không cười nổi nữa.
Gương mặt này, đến ch//ết tôi cũng không thể nào quên được.
Từ Tiêu Du.
Năm tôi mười bốn tuổi, anh ấy chính là viên cảnh sát đầu tiên đụng vỡ cửa hầm, kéo tôi ra khỏi bóng tối.
8
Tôi gần như bỏ chạy trối chết.
Tôi vốn định tra tấn Hứa Hạc Nhất, làm cho anh ta nhìn tôi thân thiết với người đàn ông khác, nhưng cuối cùng tôi chẳng quan tâm gì nữa.
Chỉ mong Từ Tiêu Du đừng nhận ra tôi.
Tới đêm, tôi lại bắt đầu nằm mơ.
Năm ấy, trên núi tuyết rơi dày, cuối cùng tôi cũng trộm được một chai thuốc trừ sâu.
Chỉ cần uống cạn là mọi thứ sẽ kết thúc.
Ngay khi tôi vừa vặn mở nắp, cửa hầm đột nhiên được phá vỡ.
Ánh nắng hắt xuống.
Từ Tiêu Du chìa tay ra với tôi: “Đừng sợ, anh tới cứu em đây.”
Anh ấy cởi áo khoác ra mặc cho tôi, nhiệt độ cơ thể xa lạ bao lấy người tôi.
Anh hỏi: “Cô bé, em tên gì?”
Tôi há miệng, giọng khàn đặc: “Đường Tuyết Sênh.”
“Tuyết Sênh, thật là một cái tên thật hay. Hôm nay tuyết lớn, chính là ngày em giành được cuộc sống mới.”
Nghe những lời ấy, đầu óc trì trệ nửa ngày của tôi mới bắt đầu hoạt động.
Tôi không thể nhịn được rơi nước mắt, thấm ướt cổ áo khoác của anh.
Sau này, vì làm giảm sự căng thẳng của tôi, Từ Tiêu Du nói với tôi rất nhiều điều.
“Anh đã thông báo ba mẹ em rồi, chờ kiểm tra huyết thống xong, em có thể theo bọn họ về nhà.”
“Thật không dám giấu em, đây là lần đầu tiên anh tham gia vụ án lừa bán người, em là người đầu tiên anh cứu, em nhất định phải sống thật tốt nhé.”
“Anh tin rằng sẽ có cuộc đời hoàn toàn mới đang chờ đợi em.”
Sau này hồi tưởng lại, khi ấy Từ Tiêu Dư mới hơn hai mươi tuổi, vừa gia nhập đội cảnh sát, hãy còn hăng hái lắm.
Còn tôi thì đang ở khoảnh khắc xấu xí nhất.
Anh là ân nhân của tôi, nhưng kỳ quái là tôi hoàn toàn không muốn gặp phải anh.
Thậm chí còn không dám gặp anh.
Bởi vì qua trận tuyết kia, tôi không hề được tái sinh.
Mà trái lại, tôi trượt vào một loại t//ử vong chầm chậm khác.
Hàng tỉ người đời sinh sống trên thế giới này, chỉ có anh là tôi không muốn để anh biết.
Sáng sớm, tôi tỉnh dậy trong sự oanh tạc của tin nhắn.
“Sênh Sênh, cô em gái kia của em bị làm sao thế? Cô ta bôi nhọ em trên truyền thông kìa! Điện thoại của chị sắp bị cuộc gọi của đám phóng viên làm hỏng rồi!”
Người đại diện gửi tới một tin chuyển tiếp, có tiêu đề rất bắt mắt.
[Siêu mẫu mới lên Tuyết Sênh nghi chen chân vào tình yêu của em gái.]