Nữ Nhi Nhập Mộng - Chương 4
13
Tam hoàng tử cấu kết cùng Tể tướng sửa di chiếu, Thái tử phi yêu Thái tử mà không được đáp lại, cũng tham gia vào kế hoạch.
Nàng bỏ thuốc khiến Thái tử bị tổn thương tâm trí, Tam hoàng tử hứa sau khi thành công sẽ giam Thái tử lại, để họ sống như đôi phu thê, không còn ai quấy rầy. Ai ngờ Tam hoàng tử lại đổi ý, đốt cháy Đông cung.
Thái tử đã phòng bị Tam hoàng tử từ lâu, bố trí lực lượng khắp nơi trong kinh thành và vùng lân cận, nhưng lại không phòng được người bên gối.
Mọi người đều cho rằng Thái tử đã chết trong biển lửa.
Tam muội Nghi Tư đã đưa Thái tử bất tỉnh trốn qua mật đạo trong cung, cho hắn uống thuốc giải và cùng ta giấu hắn ở Tây Sơn.
Thái tử quả là bậc quân vương xứng đáng, khi tỉnh lại đã liên lạc với bộ hạ cũ, lên kế hoạch trở về cung.
Di chiếu truyền ngôi của tiên hoàng không chỉ có một bản, còn một bản nữa nằm trong tay Thái phó của Thái tử.
“Nhị tỷ, ta nhất định sẽ để Vệ gia tiếp tục vẻ vang, cũng sẽ khiến Tống Vân Trình phải trả giá.” Ánh mắt Vệ Nghi Tư đầy độc ác.
Nàng khẽ vuốt bụng mình, vừa dịu dàng vừa sắc bén: “Hầu phủ vốn là phe cánh của Thái tử, huống chi trong bụng ta đã có cốt nhục của chàng.”
Ta tính toán ngày tháng, kinh ngạc: “Lẽ nào từ khi tiên hoàng còn sống các ngươi đã…”
Nghi Tư cười nhạt: “Người phải vì mình mà tính đường lui, ta làm vậy không chỉ vì Hầu phủ, mà còn vì chính ta.”
14
Khi Thái tử bao vây Trường Lạc Điện, Tam hoàng tử vẫn đang uống rượu vui đùa bên trong.
Binh sĩ vây chặt, tiếng thét kinh hoàng của nữ nhân vang vọng, bá quan thấy di chiếu của tiên hoàng đều không dám phản kháng.
Giữa hỗn loạn, ta thấy Tống Vân Trình.
Hắn vốn đứng bảo vệ Tam hoàng tử, nhưng khi thấy Thái tử, lập tức quay giáo đe dọa Tam hoàng tử để lập công.
Thái tử hạ lệnh bắt hắn, rồi chém đầu Tam hoàng tử và Tể tướng.
Máu tươi bắn lên người Huệ Ninh Trưởng Công chúa, nàng hét lên, điên cuồng ôm chân Thái tử: “Thái tử, ta không tham gia chuyện của bọn họ, ta là cô cô của người mà.”
Thái tử cười ôn hòa, đỡ nàng đứng dậy: “Cô cô nói gì vậy, hồi nhỏ người đối đãi với ta tốt lắm.”
Đỗ Nhược vẫn co mình sau cây cột, cho đến khi bị thị vệ lôi ra.
Bụng nàng đã lớn, tóc tai rũ rượi: “Biểu ca, ta là nữ nhi của Trưởng Công chúa, ta thực sự không biết gì cả.”
“Ngươi thật sự không biết gì, cũng chẳng làm gì sao.”
Ta lấy ra một chồng giấy thư cũ, ném xuống chân nàng: “Đây là thư tín ngươi trao đổi với Đột Quyết, lúc hai quân giao chiến, ngươi đã không ít lần đưa tin cho bọn chúng.”
Đỗ Nhược co rút đồng tử, hoảng loạn nói: “… Bọn họ một mực giấu diếm thân thế của ta, nếu ta không làm liền đánh chửi ta. Ta chỉ đồng ý giúp họ lúc đầu thôi, sau khi theo Trình lang, ta đã không còn làm vậy nữa, điện hạ, ngài hãy tin ta.”
Huệ Ninh Trưởng Công chúa mở to hai mắt: “Con! Sao con không nói sớm với ta? Nữ nhi số khổ của ta… Thái tử… không, bệ hạ, ngài hãy bỏ qua cho nó, nghĩ tình nó còn non dại.”
Thái tử nhíu mày quát lớn: “Ta thay ai bỏ qua cho nàng? Thay cho trăm ngàn binh sĩ đã chết oan uổng ư?”
Vệ Nghi Tư chậm rãi bước vào đại điện, ánh mắt lạnh lẽo như ngâm độc: “Trưởng Công chúa, nếu không phải bà tiến cử ta với tiên hoàng, ta làm sao lại vào cung làm phi.”
Trưởng Công chúa kinh hãi thất sắc: “Ngươi… ngươi là phế phi sao lại ở đây!”
Nghi Tư rút trâm cài, mạnh mẽ dí vào cổ bà.
Thái tử cẩn thận ngăn nàng: “Cẩn thận kẻo động thai khí.”
Tống Vân Trình tưởng rằng mình đã lấy lòng được Thái tử, vội vã đẩy Đỗ Nhược ra để phủi sạch quan hệ: “Hóa ra lúc ngươi trèo lên giường ta là có mưu đồ, giờ ta sẽ giết ngươi, đồ gian tế!”
“Trình lang, ta vì chàng mà sau này đã không làm chuyện đó nữa…”
Thị vệ nhanh chóng lôi Đỗ Nhược đi, đồng thời khống chế Tống Vân Trình.
15
Trưởng Công chúa bị giam lỏng.
Tống Vân Trình và Đỗ Nhược đều bị tống giam.
Tống Vân Trình quỳ trên đất, bám lấy song sắt, cầu xin ta: “Nghi Thoa, ta chưa ký thư hòa ly, chúng ta vẫn là phu thê, nàng cứu ta với.”
Khóe miệng hắn dính máu, vết thương chằng chịt, xem ra trong ngục đã chịu không ít khổ hình.
“Cứu ngươi?”
Ta cười lạnh: “Khi ngươi chọn đứng về phe Tam hoàng tử, ngươi có từng nghĩ đến ta, nghĩ đến Minh Châu, nghĩ đến Hầu phủ không? Trên đời này ngươi yêu nhất chính là bản thân ngươi. Khi ta không còn giá trị, ngươi sẽ không ngần ngại vứt bỏ ta, như cách ngươi vứt bỏ Đỗ Nhược vậy.
“Ngay cả lúc ở Tây Sơn, ngươi cũng cố ý để bị trúng tên. Khi ấy xác Thái tử còn chưa tìm thấy, ngươi chỉ là muốn đặt cược cả hai bên.”
Tống Vân Trình không ngừng tự tát vào mặt: “Nghi Thoa, đều là lỗi của ta, ta không nên mang Đỗ Nhược về, ta cũng không biết nàng ta là gian tế, nhưng nàng không nên nghi ngờ tình yêu của ta dành cho nàng.”
Ta thấp giọng chửi rủa, đến giờ này mà còn mở miệng nói yêu.
Thứ tình yêu ấy thật là hư vô mờ mịt.
“Ngươi không chịu ký thư hòa ly, vậy ta sẽ viết hưu thư cho ngươi. Từ nay trở đi, ta và ngươi không còn liên quan gì nữa.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, giọng ta cũng lạnh lẽo vô cùng: “Thuốc ngừa thai mà ngươi từng uống, thực ra là thuốc tuyệt dục.”
Đồng tử Tống Vân Trình co rút, hắn nhào đến bám lấy song sắt: “Nàng nói gì?”
Ta cười hờ hững: “Ngươi chẳng phải từng nói chỉ cần Minh Châu là đủ sao, ta chỉ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng mà thôi.”
Từ đầu đến cuối, ta đều phòng bị hắn, chưa từng giao phó qua chân tình.
Buồn cười nhất là ta đã sớm biết sự thật, vậy mà hắn vẫn diễn trò làm người chồng tốt.
Ở bức tường bên kia, Đỗ Nhược ôm bụng co ro, nghe thấy những lời này, nàng lập tức ngẩng đầu lên.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi không thấy lạ sao? Ở đây ngươi đã bệnh bốn lần, có lần suýt mất mạng, vậy mà đứa bé vẫn không bị mất, thật là kiên cường nhỉ. Nhưng tính toán thời gian ngươi uống thuốc tránh thai, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ sảy thai thôi.”
Đỗ Nhược lao đến, mắt đỏ ngầu: “Thuốc tránh thai? Ngươi… là ngươi lừa ta.”
Ta cười thản nhiên: “Phải đấy, thì sao? Ta chỉ đùa giỡn ngươi thôi.”
Ta nắm lấy cằm nàng, ép nàng uống bát thuốc.
Ta ném mạnh chiếc bát: “Ngươi đã cho người bôi thuốc này lên ấm thuốc của ta, thật là thứ thuốc tốt, có thể dần dần ăn mòn tâm phế, ngay cả thái y cũng không phát hiện ra nguyên nhân.”
Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch, liên tục muốn nôn ra: “Ngươi… ngươi đã biết hết từ đầu sao.”
Ta cười nói: “Đáng tiếc ta không tốt bụng như ngươi, không để ngươi chết êm đẹp. Ta đã thêm một vị thuốc nữa, ngươi phải uống hàng ngày, mà còn phải uống nhiều hơn nữa.”
Còn về Tống Vân Trình, ta không để hắn chết, mà giữ lại để từ từ hành hạ.
Lúc vui, ta tát hắn vài cái, lúc buồn, ta bẻ gãy một cánh tay.
Nhưng Minh Châu rất bám ta, ta không thể ngày nào cũng đến.
Vì thế ta dặn ngục tốt, để hắn sống sót là được.
16
Thái tử lên ngôi, bất chấp mọi ý kiến, sắc phong Nghi Tư làm hoàng hậu.
Tống Vân Trình và Đỗ Nhược bị kết án lưu đày.
Đỗ Nhược chết ngay khi vừa lên đường, còn Tống Vân Trình kiên cường sống đến tận nơi lưu đày.
Con người hắn quả thực có bản lĩnh.
Hắn nghĩ cách gửi thư đến tay ta.
Trong thư đầy lời sám hối và nỗi nhớ Minh Châu.
Hắn không nhắc đến ta, chỉ lặp đi lặp lại những chuyện hồi Minh Châu còn nhỏ.
Ta làm sao để hắn lừa được.
Ta nhẹ nhàng đốt lá thư, rồi quay đầu phân phó người thiến hắn, biến hắn thành một thái giám thực thụ, làm khổ sai một năm ở vùng đất lạnh lẽo, chịu không nổi ánh mắt khinh bỉ và sự hành hạ, hắn định tự vẫn.
Ta cho người cứu sống, tiếp tục hành hạ, cho đến khi nào ta muốn hắn chết mới thôi.
Nghi Tư bình an sinh hạ hoàng tử, hoàng thượng vui mừng khôn xiết, phong hoàng tử vừa tròn tháng làm Thái tử.
Nhưng theo năm tháng, hoàng thượng càng lúc càng mất thần trí, triều đình ai ai cũng biết, chắc chắn là do thuốc của phế Thái tử phi gây nên.
Tiểu hoàng tử còn nhỏ, hoàng thượng dần giao quyền cho Nghi Tư.
Phu thê bọn họ một thể, cũng là người tin tưởng lẫn nhau nhất.
Nhưng chỉ mình ta biết.
Nghi Tư cho Thái tử uống giải dược, thực ra chỉ có một nửa, tác dụng chỉ phát huy một phần, tất nhiên sẽ để lại di chứng.
Nàng yêu Thái tử, nhưng còn khao khát quyền lực hơn.
Về sau, nàng lâm triều chấp chính, quyền khuynh một thời.
Ta thì thầm với nàng, nếu sau này có được nam sủng đẹp mắt, nhớ chia cho ta vài người, cường tráng cũng được, bạch diện thư sinh cũng tốt.
Minh Châu đứng dưới gốc cây đào, ngoảnh đầu lại nhìn ta, cười rạng rỡ: “Mẹ, hoa này đẹp quá, con muốn kết thành vòng hoa tặng cho người.”
Bạch hồ cuộn mình trên cành cây, thong thả vẫy đuôi đầy an nhàn.
Hết.