Nữ Nhi Nhập Mộng - Chương 2
06
Ta đột nhiên nhớ đến thiếu niên trong ký ức, áo bào đen đứng dưới gốc đào, ánh mắt rực rỡ như sao trời đầy bướng bỉnh, mặt lại đỏ bừng:
“Ta, Tống Vân Trình, nhất định sẽ có ngày làm nên nghiệp lớn! Đến khi đó… tiểu thư nếu chưa gả, ta sẽ đến cầu hôn. Nếu tiểu thư đã gả rồi, ta sẽ làm hộ vệ, bảo vệ người cả đời, không để ai ức hiếp!”
Ca ca từng nói hắn là một mầm mống tốt, chỉ vì không muốn kết bè kết phái mà luôn bị chèn ép, đến khi gặp được phụ thân ta mới được đề bạt.
Hắn đối xử chân thành, căm ghét gian tà, căm ghét kẻ nịnh bợ và bất công nhất.
Nay sao hắn lại biến thành kẻ dối trá như vậy?
Hay bản chất hắn vốn như thế, chỉ là ngụy trang khéo léo, lừa được cả kinh thành này.
Ta thở dài: “Ta mệt rồi, Tống Vân Trình, chúng ta hòa ly đi.”
Trong mắt Tống Vân Trình tràn ngập vẻ không thể tin và cơn giận bị đè nén:
“Nghi Thoa, ta biết nàng giận, nhưng nàng không thể vì chuyện này mà rời bỏ ta. Ta tuyệt đối không đồng ý hòa ly!”
Hắn giận dữ vung tay áo bỏ đi.
Thật ra, ngay khi thốt ra câu đó, ta đã hối hận.
Hòa ly không khó, chỉ là cái nhìn của thế tục quá đáng sợ, Minh Châu vẫn mang họ Tống, ta không thể đưa con đi.
Tống Vân Trình giờ đã lập được công trạng, lại được Tam hoàng tử nâng đỡ, tiền đồ rộng mở.
Cả Tống phủ này, ta chẳng cần gì, chỉ mong được đưa Minh Châu rời đi.
07
Đêm đó, Tống Vân Trình không trở về.
Mây đen che khuất ánh trăng, ta lại có một giấc mộng.
Một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp như hoa, lặng lẽ bước vào am ni cô, cạo trọc mái tóc dài.
Khi nàng xoay người lại, ta nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Là Minh Châu của ta!
“Minh Châu, Minh Châu, con sao vậy?”
Ta đưa tay muốn ôm lấy nàng, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể nàng.
Nàng mở gói hành lý trên lưng, để lộ ra một tấm bài vị, đôi mắt phẳng lặng như ngọn núi chết trong sương mù: “Con sáu tuổi thì mất mẹ, xin trụ trì thắp cho mẫu thân con một ngọn đèn trường minh.”
Mọi người dường như không ai nhìn thấy ta, trụ trì nhìn Minh Châu khẽ than: “Thật đáng thương cho con, mẫu thân mất sớm, phụ thân không đoái hoài. Vậy đặt cho con pháp danh Vong Trần, quên đi những tháng ngày đã qua.”
Miệng họ vẫn đang mở ra khép lại, nhưng ta không nghe được gì, trời đất như đang đảo lộn.
Ta lảo đảo lùi lại một bước, đụng phải một con bạch hồ.
Minh Châu thấy được sự hiện diện của ta, đôi mắt nàng lập tức mở to: “Mẹ, là người sao?”
Nước mắt nàng lăn dài: “Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu, mẹ mau đi đi, đừng lo cho con—”
…
Ta choàng tỉnh dậy, thở không nổi.
Bên tai không ngừng vang lên lời Minh Châu nói.
Thà tin là có, còn hơn không tin.
Dù là giấc mơ trong ngày thành hôn hay lần này, đều là lời cảnh báo dành cho ta.
Nếu Tống Vân Trình thật sự vì Đỗ Nhược mà giết ta… thì nữ nhân này không phải hạng tầm thường.
Chu ma ma dâng trà đến bên ta, xót xa nói: “Cô gia thật quá đáng, Tống gia không cho phép nạp thiếp, hắn lại chui chỗ trống tìm ngoại thất.”
Hương bạc hà nhè nhẹ lan tỏa, ta nắm chặt bàn tay: “Nghe nói mẫu thân lại bị đau đầu, ngày mai chúng ta hãy dẫn theo Minh Châu về Hầu phủ thăm bà, ma ma, gọi Phong Cầm đến đây.”
“Vâng, được.”
08
Trời chưa sáng, ta đã thu xếp đồ đạc xong, nhưng chủ viện đã bị thị vệ bao vây chặt chẽ.
Quản sự giải thích: “Đại nhân nói trong phủ có nội gián, vì thế mới phải vây kín, phu nhân không cần lo, chỉ cần bắt được nội gián giao cho quan phủ, tự nhiên không cần kiểm soát nghiêm ngặt như vậy.”
Ta tức giận cười lạnh.
Cái gọi là bắt nội gián, chẳng qua là một cách để giam lỏng ta.
Khi Tống Vân Trình đến, ta đang chơi cùng Minh Châu.
Hắn nhặt lấy con thỏ gỗ, bế Minh Châu lên: “Cha làm thêm nhiều thỏ gỗ cho con nhé? Ngoài thỏ, còn có hồ ly, hổ lớn.”
Minh Châu cười rạng rỡ, sờ lên râu của hắn, trong thời gian này, hai cha con đã rất thân thiết.
Tống Vân Trình cũng cười, sai nha hoàn: “Dẫn tiểu thư ra vườn chơi đi.”
Mọi người ra ngoài hết, ta quay lại tát cho Tống Vân Trình một cái, để lại vết máu do móng tay cào lên mặt hắn.
Tống Vân Trình xoa tay ta, cười nói: “Phu nhân đánh hay lắm, cẩn thận đau tay.”
Giọng hắn có chút chua xót: “Phu nhân đừng trách ta, ta chỉ sợ nàng đi rồi sẽ không quay về nữa.”
Mang mặt nạ lâu rồi, ta không biết sự thâm tình của hắn là thật hay giả.
Trước kia ta chọn gả cho hắn, không chỉ vì trong lòng hắn chỉ có ta, mà còn vì hắn xuất thân thấp kém, dễ khống chế. Không ngờ giờ đây lại là hắn muốn khống chế ta.
“Phu quân nói đùa rồi, làm sao ta không trở về được. Hôm qua ta nói hòa ly chỉ là lời nói lúc giận dỗi mà thôi. Mẫu thân bệnh cũ tái phát, lại luôn nhớ Minh Châu, ta chỉ muốn mang chút dược liệu tốt về thăm bà.”
Tống Vân Trình cười mà nụ cười không chạm đến mắt: “Mẫu thân bị đau đầu tất nhiên quan trọng, ta sẽ sai người mời thái y trong cung đến xem. Chỉ là trong phủ phải bắt nội gián, phu nhân làm chủ mẫu không thể rời đi được.”
Hắn đã quyết không để ta đi.
Ta thu lại ý cười, cầm hộp gấm trên bàn: “Nếu vậy, làm phiền phu quân sai người đem nhân sâm thượng hạng này đến Hầu phủ.”
Tống Vân Trình nhướng mày, mở hộp ra trước mặt ta kiểm tra cẩn thận.
“Sao, phu quân nghi ta muốn đưa tin ra ngoài?”
“Sao có thể.”
Tống Vân Trình đóng nắp hộp lại: “Nghi Thoa, ta đã cho người đưa Đỗ Nhược đi rồi, sau này chúng ta lại trở về như trước.”
Hắn nói như vậy, nhưng lại thản nhiên ra lệnh cho người lục soát hộp gấm thật kỹ.
Chờ hạ nhân bẩm báo xong, hắn mới phất tay cho người đem đi.
Hắn ôm ta vào lòng, giọng trầm thấp: “Nghi Thoa, nàng không thể bỏ ta. Đợi đến khi nàng suy nghĩ thông suốt, tự khắc có thể ra khỏi phủ.
“Nếu nàng giận, cứ như trước đánh ta cũng được. Dù sao ta da dày thịt thô, nhưng đừng đánh vào mặt, nếu không ở quân doanh ta chẳng còn mặt mũi, ai cũng bảo ta sợ vợ như cọp.”
Hắn vừa nói vừa bật cười: “Cũng tốt thôi, chúng ta vẫn là đôi thần tiên quyến lữ khiến cả kinh thành ngưỡng mộ.”
Hắn không thấy được sự lạnh lùng và chán ghét trên mặt ta.
09
Đỗ Nhược lại tìm đến.
Tống Vân Trình chưa về sau buổi chầu, Tống lão phu nhân ngồi trên ghế cao trong chính sảnh, sắc mặt nghiêm nghị: “Tống gia chúng ta gia quy nghiêm ngặt, làm sao dung túng một nữ nhân ngoại tộc như ngươi. Ngươi từ đâu đến thì hãy về đó đi.”
Nói xong liền định đứng dậy vào trong.
Đỗ Nhược cất cao giọng: “Lão phu nhân dừng bước, trong bụng ta đang mang cốt nhục của đại công tử.”
Nàng cười nhạt, tiến lại trước mặt ta: “Ngươi nói đúng, Tống gia không thể nạp thiếp. Nhưng nếu bốn mươi tuổi vẫn không có con, thì phải nạp thiếp thôi.”
Nàng ngẩng cao đầu, đắc ý cười: “Dù Tống công tử còn chưa bốn mươi, nhưng ngươi, Vệ thị, khi sinh nữ nhi đã tổn thương thân thể, sau này khó có thai. Nhị công tử nuôi nhiều ngoại thất mà chẳng ai sinh được, e rằng vấn đề là ở hắn. Có lẽ dòng dõi duy nhất của Tống gia, chính là trong bụng ta.”
Lão phu nhân khựng lại: “Ngươi… ngươi nói thật chứ?”
Đỗ Nhược vỗ vỗ bụng chưa lộ: “Trong phủ có lang trung, mời đến là biết ngay.”
Lang trung chưa tới, Tống Vân Trình đã mặt mày lạnh lùng bước vào, bộ quan phục còn chưa kịp thay: “Đứa bé này không thể giữ, hôm nay phải bỏ!”
Hắn túm lấy Đỗ Nhược, đôi mắt sâu thẳm đầy u ám: “Đứa bé có phải của ta hay không còn chưa biết.”
Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, thở dốc, không ngừng đấm vào tay hắn: “Ta chỉ có mình chàng, chàng sao có thể không nhận..”
“Đủ rồi!” Lão phu nhân quát.
“Trình nhi, theo ta vào trong.”
Tống Vân Trình theo lão phu nhân vào nội thất, Đỗ Nhược mới ngã ngồi xuống ghế.
Nàng tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi mở miệng: “Dù Tống lang không muốn đứa bé này, ta cũng sẽ giữ lại. Các người không dung ta, ta sẽ tự mình nuôi lớn đứa bé, sau này để nó đến Tống phủ nhận tổ quy tông. Nếu là nam nhi, nhất định sẽ có tương lai sự nghiệp hiển hách.”
Vở kịch này thật buồn cười, ta nhìn Đỗ Nhược, cười đầy ẩn ý: “Có thai thì đã sao, sinh được hay không còn là chuyện khác.”
Tay cầm chén trà của Đỗ Nhược run lên, nàng bật dậy: “Ngươi muốn hại con ta?”
Ta cười nhàn nhạt, không nói thêm lời nào.
Không lâu sau, nha hoàn bên lão phu nhân mời ta vào nội thất.
Tống Vân Trình đứng lặng lẽ bên cạnh.
Lão phu nhân khẽ thở dài: “Nghi Thoa, con là một đứa trẻ tốt, bao năm nay đã chăm lo chu toàn cho Tống gia.”
“Còn nữ nhân ngoại tộc đó… ta sẽ quyết định để nàng sinh con. Sau đó nói là con của Vân Tiêu, ghi vào gia phả dưới tên hắn. Đợi nàng sinh xong, lập tức đuổi đi, tuyệt không để nàng đe dọa địa vị của con.”
Tống Vân Trình cụp mắt nhìn ta: “Nghi Thoa, hôm nay ta xin được một đạo thánh chỉ cho nàng, chính là sắc phong mà nàng hằng mong ước.”
Quả là vừa tát một cái, rồi lại đưa cho một quả táo ngọt.
Sau khi truyền chỉ, thái giám trong cung cười nói: “Phu nhân thật có phúc, bệ hạ hỏi Tống đại nhân muốn được ban ân gì, đại nhân không hề do dự mà xin sắc phong cho phu nhân.”
Mọi người thi nhau chúc mừng, nhưng ta chỉ cười gượng gạo.
Lệnh sắc phong vừa được ban, làm sao có thể hòa ly đây.
Tính toán của Tống Vân Trình thật khéo.
Đỗ Nhược đứng bên, trong mắt lóe lên vẻ ghen tị, giọng đầy chua xót: “Đúng là làm chính thất phu nhân thật sung sướng, chẳng cần làm gì cũng được ban thưởng. Ta thay Tống lang rót trà, giặt giũ, nấu cơm, mà chẳng được gì cả.”
Tống Vân Trình liếc nàng một cái, nàng mới ngậm miệng lại.
Trong thư phòng, ta đồng ý để Đỗ Nhược sinh con, với điều kiện ta được tự do ra vào phủ, còn Đỗ Nhược phải được giám sát nghiêm ngặt.