Nụ Hôn Say Đắm - Chương 1
1.
Đêm trước đám cưới, tôi đến khách sạn để đưa đạo cụ chơi trò chơi mà Hạ Kỳ cần dùng khi đón dâu.
Đúng lúc gặp phải thang máy khách sạn đang sửa chữa, lại thêm điện thoại của anh ta cứ mãi không liên lạc được.
Tôi hết cách, đành phải đi cầu thang bộ lên tầng nơi anh ta đang ở.
Vừa bước ra khỏi lối thoát hiểm, tôi liền thấy Hạ Kỳ ép một người phụ nữ vào góc tường.
Chiếc điện thoại giơ lên, trong đó còn vang lên nhạc chuông riêng của tôi và anh ta.
Theo phản xạ, tôi dừng bước.
Hạ Kỳ hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của tôi.
Anh ta nắm chặt cổ tay người phụ nữ ấy, cảm xúc khá kích động:
“Em nói em muốn gặp Thẩm Ngộ Châu, vì vậy anh đã tổ chức một màn cầu hôn thế kỷ với Nguyễn Thời Tri, để tin tức lan truyền khắp các phương tiện truyền thông lớn. Em nói em thích anh ta, nên anh mới đi theo đuổi Nguyễn Thời Tri, chỉ vì không muốn cô ta có cơ hội dây dưa với Thẩm Ngộ Châu. Nhưng Hoa Hoa, em thật sự muốn nhìn thấy anh cưới một người phụ nữ khác sao?”
Người phụ nữ đối diện dường như không quen với cách đối xử của anh ta, khẽ giãy giụa, lộ ra nửa khuôn mặt.
Cả người tôi như đông cứng lại, máu huyết dường như ngừng chảy.
Là con gái nuôi của Hạ gia, Tống Hoa.
Ánh mắt Tống Hoa vô tình hay hữu ý nhìn về phía tôi.
Cô ta khẽ cong môi, gần như không thể nhận ra.
Khi tôi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ, mắt cô ta đã đỏ hoe.
Cô ta túm lấy áo của Hạ Kỳ, nghẹn ngào nói: “Anh, em biết anh theo đuổi Nguyễn Thời Tri là vì em, nhưng mà—”
“Nhưng mà em thật sự không muốn thấy anh hy sinh hạnh phúc của mình vì em.”
“Anh, anh hãy bỏ trốn đi.”
Vừa nói ra câu này, dây thần kinh lý trí trong đầu Hạ Kỳ hoàn toàn đứt đoạn.
Anh ta không kiểm soát được bản thân, hôn lên môi của Tống Hoa.
Ngay sau đó, hai người ôm hôn nhau, loạng choạng bước vào trong phòng.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, khom lưng nôn ọe không ngừng.
2.
Tôi và Hạ Kỳ quen biết nhau cách đây sáu năm.
Khi đó tôi cùng bạn bè chơi ở quán bar, không may bị lạc và còn uống phải rượu bị pha thuốc.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, chính Hạ Kỳ đã cứu tôi.
Anh ta đưa tôi đến bệnh viện và ở lại canh chừng suốt cả đêm.
Khi tôi tỉnh lại, anh ta với vẻ mặt nghiêm túc đã kể cho tôi nghe về tình huống nguy hiểm hôm qua.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy biết ơn anh ta, không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng từ ngày hôm đó, Hạ Kỳ dần dần len lỏi vào trong cuộc sống của tôi.
Anh ta luôn tình cờ gặp tôi, lại còn đúng lúc thể hiện sở thích giống tôi.
Thậm chí cả cách ăn mặc cũng đều là kiểu mà tôi thích nhất.
Sự xuất hiện có chủ đích của anh ta, làm tôi luôn có cảm giác phải đề phòng.
Anh ta cũng không vội vàng, cứ như vậy theo đuổi tôi hơn một năm.
Trong năm đó, tôi dần dần lung lay.
Dù sao Hạ Kỳ cũng là con trai trưởng của Hạ gia ở Bắc Kinh, gia đình có quyền có thế, ngoại hình lại không chê vào đâu được.
Còn tôi, thực sự không có gì để anh ta phải theo đuổi.
Vì vậy, tôi thử tiếp xúc với Hạ Kỳ, dần dần phát triển thành mối quan hệ yêu đương.
Cứ như thế, chúng tôi đã yêu nhau năm năm.
Hai tháng trước, Hạ Kỳ đã tổ chức một màn cầu hôn thế kỷ cho tôi.
Nếu tối nay tôi không đến, có lẽ sau khi dây dưa xong, họ sẽ lên kế hoạch bỏ trốn, để lại tôi trong cảnh xấu hổ.
Tôi từ từ đứng thẳng người, lau khô nước mắt, rồi đi tới sảnh tiệc nơi sẽ tổ chức đám cưới vào ngày mai.
Nhìn bức ảnh Hạ Kỳ với ánh mắt dịu dàng hướng về phía tôi, tôi cầm lấy chiếc kéo, cắt nát bức ảnh ấy thành từng mảnh vụn.
Quay đầu, tôi lại nhìn thấy những đóa hoa tươi bên cạnh.
Lúc đó, Hạ Kỳ từng nói rằng anh ta đã tự tay chọn từng bông một.
Tôi liền kéo tất cả hoa xuống.
Chi phí trang trí đám cưới đều đã được Hạ Kỳ thanh toán đầy đủ, nên giờ tôi làm những việc này mà không hề thấy áy náy.
Đập phá suốt nửa tiếng, tâm trạng ấm ức trong lòng tôi cuối cùng cũng vơi bớt phần nào.
Tôi lại gọi điện thuê hai người, yêu cầu họ đảm bảo phải phá hủy toàn bộ trang trí của đám cưới trước khi trời sáng ngày mai.
Vừa bước ra khỏi sảnh tiệc, một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình.
Đang định rời đi, một chiếc áo khoác rơi xuống vai tôi.
Nhìn thấy gương mặt của anh, tôi sững người.
Là Thẩm Ngộ Châu, người mà Hạ Kỳ và Tống Hoa vừa nhắc đến.
Anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, ngẩn ra một chút: “Ngày mai là đám cưới rồi, sao cô lại khóc thành ra thế này?”
Chưa đợi tôi trả lời, anh lại nói: “Tên khốn đó làm cô đau lòng đúng không?”
Nhớ lại cảnh tượng vừa chứng kiến, tôi lại thấy buồn nôn.
Thẩm Ngộ Châu thấy vậy liền quay người định đi tìm Hạ Kỳ tính sổ.
Tôi kéo tay anh lại: “Không cần tìm anh ta đâu, hôn lễ bị hủy rồi.”
Thẩm Ngộ Châu dừng bước, nhíu mày nhìn tôi.
Chúng tôi đứng im lặng nhìn nhau, không nói một lời.
Tôi và Thẩm Ngộ Châu là hàng xóm từ nhỏ, nhưng từ khi tôi và Hạ Kỳ quen biết nhau, anh liền ra nước ngoài.
Gần đây cũng chẳng nghe tin anh quay về.
Vì thế, tôi cũng không biết câu chuyện tôi “quấn lấy Thẩm Ngộ Châu” là từ đâu ra nữa.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Ngộ Châu hỏi tôi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vốn dĩ đây không phải là lỗi của tôi, tôi cũng không có ý định che giấu cho Hạ Kỳ.
Hơn nữa, Thẩm Ngộ Châu cũng xem như là một phần của câu chuyện.
Vì vậy, tôi kể hết những gì vừa thấy và nghe được cho anh.
Thẩm Ngộ Châu có chút ngập ngừng, sau đó thốt lên: “Đúng là bệnh hoạn.”
“Dơ bẩn chính mình còn muốn kéo thêm người khác vào, thật quá ghê tởm.”
Tôi khẽ nhếch khóe môi.
Chẳng phải đúng là như vậy sao?
Mọi người chỉ là những quân cờ trong vở kịch tình yêu chấn động của bọn họ mà thôi.
Thẩm Ngộ Châu nhìn tôi chằm chằm.
Không biết đã qua bao lâu, anh đột nhiên nói: “Ngày mai tôi định cướp hôn, cô có muốn đồng ý không?”
Dường như anh có chút căng thẳng, mím chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Thấy tôi mãi không đáp, anh lại nói tiếp: “Cái cô Tống gì đó chẳng phải là thích tôi sao? Thích đến mức khiến Hạ Kỳ theo đuổi cô, chỉ để chúng ta không có cơ hội qua lại.”
“Nếu chú rể của cô là tôi, cô không thấy cảnh tượng đó sẽ rất thú vị sao?”
Tôi cúi đầu, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
Nghe thì có vẻ rất hả hê thật.
Nhưng sau đó thì sao?
Phải làm thế nào?
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu: “Tôi sẽ nói với mọi người rằng hôn lễ bị hủy rồi, cảm ơn anh đã có ý tốt.”
Nói xong, tôi xoay người định rời đi.
Thẩm Ngộ Châu vội vàng chặn trước mặt tôi.
Vì vội, anh lắp bắp nói không rõ ràng:
“Thật ra… thật ra tôi chỉ muốn nhờ cô giúp một việc thôi.”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh.
Thẩm Ngộ Châu nói rất nhanh: “Bị một người như cô ta bám lấy thực sự quá kinh khủng.”
“Vì vậy, cô cứ xem như giúp tôi một lần, giúp tôi thoát khỏi cô ta.”
“Còn chuyện sau này, chúng ta có thể đợi hôn lễ qua đi, sau một thời gian thì thông báo với mọi người là đã chia tay.”
“Như vậy không chỉ khiến họ không dễ chịu mà còn có thể giải quyết vấn đề trước mắt.”
Anh nhanh chóng nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi: “Cô thấy thế nào?”
Nghe cũng không tệ.
Nhưng—
Tôi chỉ vào bên trong sảnh tiệc: “Vừa nãy tôi đã nhờ người phá hủy toàn bộ khung cảnh hôn lễ rồi, chắc giờ cũng xong hết rồi.”
Khi tiền được trả đủ, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh.
Thẩm Ngộ Châu khẽ cong khóe môi: “Đơn giản thôi, để tôi lo.”
3.
Thẩm Ngộ Châu đã hoàn toàn phát huy “khả năng chi tiêu” của mình.
Chỉ sau một đêm, lễ cưới đã được trang trí lại ở một khách sạn khác.
Những người bạn chung của tôi và Hạ Kỳ bất ngờ nhận được thông báo thay đổi địa điểm, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đến khi đứng trước cửa, nhìn thấy chú rể trong ảnh cưới lại là Thẩm Ngộ Châu, họ càng thêm bối rối.
Nhân lúc khách khứa không để ý, họ lén vào phòng trang điểm của tôi, hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn mình trong gương, tôi mỉm cười: “Đã đổi chú rể rồi.”
Nghe tôi nói vậy, họ trao nhau ánh mắt.
Một lúc sau, có một cô bạn cẩn trọng hỏi: “Cậu… cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?”
Tôi ngẩn ra đôi chút.
Ai đó chọc vào cánh tay của cô ấy, ra hiệu đừng nói lung tung.
Nhưng cô ấy làm như không biết, thở phào: “Thực ra, ngày Hạ Kỳ cầu hôn cậu, mình đã tình cờ thấy…”
Chạm vào ánh mắt bình tĩnh của tôi, cô ấy cắn môi, quyết định nói hết:
“Mình thấy Hạ Kỳ và Tống Hoa đang hôn nhau, nhưng hôm đó trời tối quá, mình lại không có bằng chứng, không thể nói thẳng ra với cậu được.”
Tôi không nói gì.
Cảm giác chỉ có sự ghê tởm.
Khi Hạ Kỳ đang thề non hẹn biển với tôi, anh ta còn tranh thủ đi dỗ dành Tống Hoa.
Nhưng ngoài cảm giác ghê tởm ra, tôi chẳng còn gì khác.
Tôi khẽ nhếch môi: “Không sao đâu, đừng bận tâm.”
Lúc này cô ấy mới yên lòng, không ngừng khen ngợi lớp trang điểm và váy cưới của tôi.
Cả nhóm đang trò chuyện rôm rả thì Thẩm Ngộ Châu gõ nhẹ cửa hai lần: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Nhìn thấy anh trong bộ trang phục chỉnh tề, cả căn phòng bỗng im lặng trong giây lát.
Rất nhanh sau đó, bạn bè tôi viện cớ rời đi để ra ngoài sắp xếp chỗ ngồi.
Thẩm Ngộ Châu bỗng chốc thu lại vẻ lạnh lùng.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi qua gương, ánh mắt không rời đi dù chỉ một khoảnh khắc.
Tôi bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm làm cho tôi cảm thấy không thoải mái, liền giơ ngón tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Thời gian gấp gáp thế này, anh lấy cái nhẫn ở đâu ra vậy?”
Chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay của tôi.
Thẩm Ngộ Châu bất ngờ bị tôi hỏi, vội vàng dời ánh mắt đi, có chút ngượng ngùng: “Mượn của người khác thôi.”
Tôi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Buổi lễ diễn ra một cách suôn sẻ.
Thẩm Ngộ Châu luôn nắm chặt tay tôi, giúp tôi xoa dịu sự lo lắng trong lòng.
Cho đến khi—