Nữ Đế - Chương 6
07
Người đưa thư đi rồi.
Cha gãi gãi đầu nói: “Tuy nói muốn kéo dài thời gian, nhưng nói về tổ phụ như vậy là không tốt đâu nghe chưa?”
Ta vẫn đang lau mặt, không trả lời.
Ông ấy lấy trong người ra một lá thư, ngượng ngùng nói: “Còn cái này nhớ đưa cho nương con đó.”
Ta liếc nhìn ông ấy: “Có khi nương cũng không thèm nhìn mà xé nó luôn đấy, cha tự đi nhận tội thì có khi còn được khoan hồng, lúc làm quân sư sao không nghĩ đến chuyện ở nhà vậy.”
Ta mang theo một số thân tín, thay thường phục rồi trở về nhà.
Mấy năm nay không về, Giang phủ đã trở nên hoang tàn mất rồi.
Màu sơn của cửa chính bong chóc,trước cửa còn có mấy chiếc hố, trên đầu thì toàn tiếng quạ kêu rợn người.
Bọn ta xuống xe ngựa.
Có một lão già nào đó mở hé cửa ra, sau đó đứng lấp ló mà nhìn ra ngoài.
Ta mới nhìn thì tưởng đó chỉ là một lão nô trong nhà, nhưng khi nhìn kỹ thì hóa ra đó là tổ phụ.
Tổ phụ thấy ta thì mở choàng cửa ra, cầm gậy loạng choạng đi đến: “Diễm nhi, tôn nhi ngoan của ta, ngươi trở về rồi.”
Tổ phụ nắm tay ta kéo đi đến đại sảnh, còn hỏi ta có lạnh không, có đói không.
Ông ta hắng giọng, la lên: “Đại thiếu phu nhân, ngươi mau giết con gà đẻ trứng kia đi.
Nương ta nhớ thẩm thẩm nên về nhà sớm hơn ta nửa tháng.
Sau khi ăn xong, ta đến gặp thẩm thẩm, ánh mắt của nàng vẫn mờ mịt như lúc trước, thế nhưng mặt lại trông không già đi chút nào.
Nương thở dài: “Người ta nói đúng thật, một ngày của người điên chậm hơn ngày của người bình thường rất nhiều…”
Thẩm thẩm đang ôm một con búp bê vải trên tay, còn nghiêng đầu cười toe toét với ta: “Ngươi xinh đẹp như này, sao lại không cầm hoa, mà lại mặc trang phục nam nhân cầm kiếm làm gì?”
Nương như đang dỗ dành con nít mà cúi xuống sờ vào con búp bê: “Ngươi có thể coi nàng là con búp bê nữ này, nàng rất thông minh.”
Trong sự im lặng, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở toang ra.
“Xoảng” một tiếng, chén hoa sứ rớt xuống đất, nước canh văng tung tóe khắp nơi.
Mặt tổ phụ xanh mét đứng ngoài cửa, cả người run rẩy.
Trong nhà chỉ có ít râu nhân sâm, lúc tổ mẫu hấp hối trên giường bệnh đến khi chết thì ông ấy cũng không chịu lấy ra, để dành chờ ta về thì nấu lên đãi ta uống, chiều nay cũng như thường mà mang đến cho ta, thế là nghe được lời nương ta nói.
Tổ phụ chỉ vào ta, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Giang phủ ta gặp họa lớn, đại thiếu gia gặp thổ phỉ, nhị thiếu gia lại bỏ ta mà đi, điền trang mất hết, thậm chí một nửa Giang phủ còn bị thiêu rụi, hóa ra là do ngươi, là nữ nhi duy nhất chưa được tẩy nữ.”
Nương và ta nghe thế thì không nói gì.
Tiền viện đằng trước lại truyền đến âm thanh ăn nói cười đùa của thuộc hạ của ta.
Tổ phụ dường như bừng tỉnh, ông dang rộng hai cánh tay ra, sau đó quay người lại vừa chạy vừa gào.
“Giang Diễm là một nữ tử, là nữ tử ti tiện nhất.”
“Mấy kẻ đường đường là nam nhân các ngươi lại là thuộc hạ của nàng, thật là khiến ta khinh bỉ mà.”
“Các ngươi mau kéo nàng xuống, giẫm nàng, giết nàng, ăn thịt nàng, nàng là nữ nhi chưa được tẩy nữ của Giang phủ, nàng không xứng đáng được sống trên cõi đời này.”
Bọn thuộc hạ của ta nghe vậy thì sững sờ, rượu và thức ăn còn đang ngậm trong miệng, từng người từng người đều trông ngơ ngơ ngác ngác.
Mấy năm qua bọn ta đã vào sinh ra tử cùng nhau, liếm máu trên kiếm, ta cũng đã cứu sống bọn họ nhiều phen, vậy nên ta rất tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội mình.
Thấy không ai làm gì ta, tổ phụ đờ người một lúc, rồi sau đó đột nhiên quay lại lao vào người ta.
Ông ấy lẩm bẩm: “Ta giết chết ngươi, đồ tai họa này, vận của Giang phủ ta vẫn còn cứu được. Ta vẫn còn một nhi tử mà.”
Ta đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, chờ đợi bàn tay nhăn nheo kia của ông ấy vồ tới.
Ông ấy đã sớm muốn giết ta, chỉ là bây giờ có chút muộn hơn hai mươi năm mà thôi.
Nhưng bây giờ muốn giết ta cũng trễ rồi, tổ phụ đã ở cái tuổi gần đất xa trời, còn ta thì cũng không còn nhỏ nữa.
Đột nhiên, ông dừng bước, trông vô cùng buồn cười mà há miệng.
Phía sau tổ phụ, thẩm thẩm trông rất chấp nhất mà cầm một con dao găm, đôi mắt nàng đã quay lại sự trong veo vốn có mà mấy năm rồi ta không nhìn thấy.
Nàng ấy cúi đầu, đẩy mũi dao vào người tổ phụ sâu hơn một chút, giọng dịu dàng nói với ta: “Đừng sợ, hài tử, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nói xong, nàng nhìn vết máu trên tay, sau đó lại hét lên rồi quay lại dáng vẻ điên khùng kia.
Tổ phụ ngã xuống đất, co giật vài cái, rồi ngừng cử động.
Chu Nghiên Nhi đi tới, đặt ngón tay lên bên cổ ông ta, nhìn chằm chằm một lúc rồi lắc đầu: “Sợ là đã đâm trúng tim rồi.”
Mấy người hàng xóm chứng kiến tất cả mọi chuyện qua bức tường vỡ của Giang phủ, bọn họ sợ mình sẽ bị liên can cho nên đã ngay lập tức trình báo với quan huyện.
Người khám nghiệm tử thi nhanh chóng đến, cộng thêm nhân chứng vật chứng đầy đủ, thế là thẩm thẩm của ta bị tống vào đại lao.
Nương thấy thế thì mang theo chút bạc lo liệu mọi chuyện cho thẩm thẩm.
Còn ta thì ở nhà tổ chức tang lễ cho tổ phụ, giữ đạo hiếu, kéo dài thời gian.
Lương Vương nghe tin thì cũng đã viết mấy lá thư chia buồn, kèm theo đó là chút ý thúc giục, theo lời trong thư thì hắn ta có lẽ cũng biết thân phận nữ nhi của ta rồi.
Đêm trước ngày rời đi, ta và Chu Nghiên Nhi cũng đã có chút tâm sự nhỏ, đại loạn của cuộc trò là ta xin lỗi nàng vì đã dấu diếm mọi chuyện.
Nàng xua tay, cười gượng: “Không sao.”
Sau khi cúi đầu trầm ngâm một lát, nàng thoải mái nói: “Hèn gì lúc trước ta cảm thấy ngươi sao lại kỳ lạ như vậy, một người có thể giết kẻ địch không chớp mắt như ngươi thế nhưng lại có lòng nhân từ thu nhận nhiều nữ nhân đáng thương như vậy. Hóa ra bản thân ngươi cũng là nữ nhân, biết đâu trên đời này cũng có những nam nhi như thế, nhưng dù sao thì ta cũng chỉ gặp mình ngươi mà thôi…”
Ánh trăng sáng lóa, chiếu lên một đoạn dây leo.
Chu Nghiên Nhi cúi đầu xuống, trên mặt dường như có nỗi buồn mờ nhạt.
Nhưng nàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu dứt khoát: “Nữ nhân thì sao chứ, chỉ cần tỷ tỷ không ngại, tiểu muội ta sẵn sàng ở bên cạnh tỷ suốt quãng đời còn lại.”