Nữ Đế - Chương 5
06
Quân địch hạ trại dưới thành, lương thảo lại rất đầy đủ, còn quân ta lại chỉ có đủ lương thảo trong ba ngày sắp tới.
Những bức thư vất vả lắm mới truyền đi được thì lại không có hồi âm.
Dưới ánh trăng sáng, ta cần mẫn lau kiếm, lâu lâu lại hớp một chén rượu. Khi trời hừng sáng, vào cái lúc mà mọi người đều đang mệt mỏi và buồn ngủ nhất, thì ta cho mở cổng thành dẫn quân tinh nhuệ của mình ra tàn sát quân địch.
Quân địch còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị ta chém đầu từng đợt.
Ta một đường chém giết đến chỗ tên chủ tướng, chặt đầu hắn rồi giương cao trên ngọn gió.
Gió mang theo máu của chiếc đầu lâu nhỏ giọt xuống mặt ta, thế nhưng ta lại nhe răng cười.
Quân địch tuyệt vọng kêu la: “Giang Diễm đúng là một tên diêm la mà.”
Vậy là bọn họ chùn bước rút lui hết thảy.
Chu Nghiên Nhi vội vàng chạy đến chỗ ta, trên lưng mang theo hòm thuốc.
Ta chùi chùi mặt: “Đây không phải là máu của ta.”
Ngay lúc bọn ta đang dọn dẹp đống lương thảo rơi vãi lại của quân địch thì lại nghe thấy tiếng bánh xe ken két.
Đây hình như là một đoàn người đang chạy nạn, họ mang theo rất nhiều đồ cồng kềnh.
Đứng đầu là một nữ tử trung niên, quấn khăn khắp người trông rất bụi bặm.
Lúc đến gần, bà mỉm cười với ta, hàm răng trắng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Bà ấy là nương ta, nương ta đang ở đây.
Bà ấy đến đây để giao lương thảo cho ta.
Thật ra những món đồ cồng kềnh, cái bánh méo mó kia cũng chỉ đánh lừa người ta mà thôi.
Ta bước đến chỗ nương, hạnh phúc đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ biết gãi gãi đầu.
Nương kéo chiếc khăn trùm ra, cúi đầu vỗ vỗ ta: “Nhìn này, cả người đầy bụi, rốt cuộc là mấy ngày rồi con chưa tắm rửa vậy?”
Ta giả vờ không nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của bà ấy, vẫn chỉ biết đứng đó cười ngây ngô.
Chạng vạng tối, ta theo nương lên tường thành, ngắm mặt trời đang dần lặn xuống phía tây.
Nương sờ vết sẹo cũ trên cánh tay ta, thở dài nói: “Chiến sự cũng đã xảy ra mấy năm rồi, vậy chừng nào mới để con ta về sống cuộc đời bình thường đây.”
Ta cười khổ: “Nếu quân thù còn chưa bị tiêu diệt, thì sao con có thể về nhà được chứ?”
Dưới tường thành, Chu Nghiên Nhi đang nấu thuốc trong một cái vạc rất to, mùi đắng ngắt của thảo dược cũng đang lan ra từng luồng.
Nương nhìn nàng, khẽ nói: “Đứa trẻ đó hình như có ý với con rồi, nương dù sao cũng từng trải nên biết. Diễm nhi, đừng làm tổn thương trái tim của nàng đấy.”
Ta gật đầu.
Bức thư ta chuyển cho vương thượng cuối cùng cũng có hồi âm, nghe nói Ngô quốc đòi nghị hòa.
Theo tình báo, tên chủ tướng mà ta chặt đầu là nhi tử mà Ngô vương yêu quý nhất, hắn khóc lóc thảm thiết không thôi, cả nước đại tang.
Lương Vương còn nói ta mau thu xếp nhanh ở đây rồi đến núi Phục Hổ trấn áp bọn cướp, hắn lo sợ bọn chúng sẽ ngày càng manh động, rồi tương lai sẽ trở thành mầm họa lớn.
Ta nghe thế thì cũng nhận lệnh, hành quân bảy ngày, lúc đến địa phận núi Phục Hổ thì ra lệnh cho mọi người dựng trại.
Màn đêm thăm thẳm, trên bầu trời là những ngôi sao lấp lánh, gió thì thổi rì rào qua những cây hoa cỏ lau.
Ta rút kiếm ra khỏi vỏ, có người đến.
Người đến rất bình tĩnh mà gạt mũi kiếm của ta ra, cười khẽ: “Đồ đệ của ta tiến bộ nhiều rồi nhỉ.”
Giọng nói ấy rất quen thuộc.
Ta vừa mừng vừa sợ, lúc chuẩn bị gọi một tiếng sư phụ thì hắn lại làm tư thế im lặng, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội.
Ta nhận ra cái nút thắt của phần lụa bạc kia.
Bên ngoài doanh trại, giữa bụi cỏ lau.
Cha ta, người mà đã mấy năm rồi ta không gặp đang nhìn ta cười cười, còn sư phụ thì lặng lẽ đứng bên cạnh ông ấy.
Cha bắt đầu khoa tay múa chân, nói về trải nghiệm của mình sau khi ra ngoài.
“Ta gặp phải bọn thổ phỉ, bọn chúng còn lấy miếng ngọc bội này, thế mà không chịu thả ta ra, vậy nên lúc đó ta chỉ có thể đi theo bọn chúng. Vì ta đã từng đọc qua mấy quyển binh pháp, lại cũng biết chút cách xem thiên tướng, vậy là leo được lên cái chức quân sư.”
“Sư phụ ngươi là bị người ta hãm hại cho nên mới lưu lạc đến đây, hắn thật sự rất mạnh, trận nào cũng đánh nhanh rồi thắng rất nhanh. Nửa năm trước, khụ khụ, nửa năm trước, thủ lĩnh của núi Phục Hổ không may qua đời, thế là ta dẫn mọi người bái hắn làm tân vương.”
Mắt cha sáng lóe, còn ta cũng hiểu chuyện ông nói.
Sư phụ ta ghê gớm như thế, mà một ngọn núi lại không thể có hai hổ.
Cha nói tiếp: “Sư phụ con sinh ra trong một gia đình quan lại, hắn lại không muốn làm cái chuyện vào rừng làm cướp, thế nên đã bàn bạc với ta thỉnh cầu Lương Vương ra trận đánh quân Ngô.”
Nói đến đây thì sắc mặt ông lại bắt đầu trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy ngày trước, thư đến, Lương Vương chỉ nói một điều kiện với ta, đó là ta phải tiêu diệt triều thần phản nghịch cho hắn. À, đúng rồi, là con đấy.”
Cha tức giận chỉ vào ta.
Sư phụ lại đột nhiên lên tiếng: “Biên cảnh đã giữ chắc, vì vậy nên tướng quân bắt buộc phải chết. Một kẻ có ý nghĩ như vậy thì xứng làm vua sao? Đồ đệ, tại sao ngươi không thay hắn làm vua?”
Đầu óc ta bắt đầu rối bời.
Mới đó ta là công thần, bây giờ nghe tin này ta lại là kẻ nghịch tặc ư? Hai người này còn muốn ta mưu phản nữa chứ?
Cha vỗ vỗ vai ta: “Diễm nhi, Lương quốc chưa có đời nào có nữ vương, Giang Diễm tướng quân lại có chiến công hiển hách bảo vệ giang sơn, thế thì tại sao con không thể ngồi lên ngai vàng?”
Sư phụ ta lắp bắp kinh ngạc: “Cái gì, cái gì, ngươi nói đồ nhi này của ta là nữ tử?”
Ta và cha mỉm cười.
Hắn lau mặt: “Nữ tử thì nữ tử, chúng ta vẫn phải làm phản.”
Ngày thứ hai, ta không tốn một binh một tốt nào mà đã bắt sống được thủ lĩnh của núi Phục Hổ.
Còn Lương Vương phái cấm vệ đi, không những không bắt được mà còn thương vong cả nửa.
Hắn gửi một lá thư trấn an ta, nói hắn sẽ không truy cứu về việc ta tiếp ứng sai lầm nữa, còn ra lệnh cho ta vào kinh càng sớm càng tốt, để hắn ban thưởng.
Trước mặt người đưa thư, ta còn khóc lóc diễn trò các kiểu.
“Tổ phụ thần bệnh nặng, thần không có tổ phụ thì cũng không có ngày hôm nay, cúi xin vương thượng cho phép thần về nhà thăm viếng.”