Nữ Đế - Chương 4
05
Mấy năm qua, nương cũng mở thêm nhiều tửu lâu khác nhau trong thành, thu lợi ít nhất cũng mấy vạn.
Tuy nhiên, Lương quốc lại xảy ra chiến sự với Ngô quốc ở phía nam.
Quốc chủ Lương quốc lại hoa mắt ù tai, già cả yếu ớt nên liên tục thất bại.
Hầu hết các điền trang của Giang phủ đều bị phá hủy dưới chiến sự này, tửu lâu của nương cũng bị bọn thổ phỉ hỏi thăm.
Còn ta thì lại cáo biệt với nương, chuẩn bị vào quân ngũ.
Bà ấy luyến tiếc không rời: “Đao kiếm không có mắt, gió sương lạnh buốt, chỉ nhiêu đó thôi sao một nữ nhi như con có thể chịu được.”
Ta mỉm cười: “Nương, biết đâu là vì chiến loạn như vậy, nữ nhi mới có thể tìm ra con đường cho bản thân.”
Bà ấy bình tĩnh nhìn ta, lau lau khóe mắt: “Được, nương cho con đi.”
Sau đó thì nương đã mua cho ta con ngựa tốt nhất, còn tự mình gói gém hành lý, rồi tiễn ta một đoạn.
Lúc tổ phụ ta nghe tin thì đã vội vàng chạy đến, giữ chặt yên ngựa.
Ông vội vàng hô lên: “Tôn nhi, sau này ngươi phải trở thành quan công mà, làm sao có thể ra trận rồi chết một cách vô ích như những tên dân thường ấy được chứ.”
Ta ngồi trên yên ngựa, nhìn xuống lão già đang tức đến hộc máu vì những điền trang bị tàn phá kia.
Tóc tổ phụ bây giờ đã bạc.
Là đích tôn duy nhất của Giang phủ, thế mà sự thật thì ta lại là những nữ tử mà ông ta coi thường nhất, thật đúng là mỉa mai mà.
Ta cũng không do dự nữa, cứ thế mà quất ngựa rời đi.
Chiến trường tràn ngập bụi mù, kèm theo đó là mùi máu tanh gay mũi, những binh sĩ thương vong thì đang nằm trong lều vải mà kêu rên.
Ta ghì cương ngựa, sau đó thấy một bóng người gầy gò bước ra từ lều vải.
Người kia nhìn ta, nhíu mày, giọng trong veo nói: “Ta thật sự không ngờ rằng Giang phủ lại bằng lòng cho ngươi đến.”
Đó là Chu Nghiên Nhi, nàng bây giờ đã trở thành y sư, hai tay còn cầm vải bông dính máu, thế nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Ta hùa theo nàng mà cười cười một cái.
Cũng vào ngày hôm đó, ta lại được gia nhập dưới trướng của Chu lão tướng quân, người đó là thúc thúc của Chu Nghiên Nhi, hắn quân kỷ nghiêm minh, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ.
Rạng sáng, trống trận vang trời, ta lao ra trước, chém giết tứ phương.
Bội kiếm của ta sau những phát chém thì đã cong vòng, vì thế mà ta nhanh chóng giật phăng lấy thanh kiếm từ tay một binh sĩ đã chết, tiếp tục chém giết.
Chiến tranh rất tàn khốc, những chuyện như ngươi sống ta chết chẳng qua cũng chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Mặt trời lên thì mặt trăng lặn, cứ thế thì ta đã ở trong quân ngũ ngót nghét ba năm.
Trên cánh tay thì để dành được hai vết thương, cả hai cũng đều được chính Chu Nghiên Nhi băng bó cho.
Mũi kiếm của quân địch khiến cánh tay ta máu thịt lẫn lộn, còn lộ ra cả xương trắng.
Chu Nghiên Nhi băng bó xong, lại đi hái thảo dược, sắc được thì mang đến lều cho ta rồi rời đi.
Trong một trận chiến ác liệt, Chu lão tướng quân đã bị bắn trúng cổ họng rồi rơi xuống lưng ngựa.
Ta thò người lôi hắn trở lại lều.
Trước khi chết, hắn còn chỉ tay vào Chu Nghiên Nhi, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào ta.
Ta nắm lấy tay hắn, nặng nề gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc Nghiên nhi.”
Nghe ta nói thế thì hắn mới chịu nhắm mắt lại.
Ra khỏi lều, Chu Nghiên Nhi quay mặt đi, vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, ta hiểu rõ quyết tâm không muốn thành thân của ngươi mà.”
Sau đó, nhờ vào công trạng mà ta trở thành tân tướng quân, thủ cửa ải vững như đồng, lâu lâu ta còn tập kích quân địch bất ngờ, khiến bọn chúng thương vong nặng nề.
Thế là sau đó quân địch tập hợp lực lượng chủ lực tấn công ta.
Chuyện chi viện chậm chạp chưa đến khiến quân tâm dần loạn.
Một ngày nọ, thuộc hạ lại tìm ta nghị sự, trước mặt Chu Nghiên Nhi cười cười nói: “Cầu xin tướng quân dùng Nghiên Nhi cô nương mà khao quân, nâng cao sĩ khí!”
Ta hỏi ngược lại: “Vì sao lại là nàng ấy?”
Trong những năm này, ta đã thu nhận không ít nữ tử nghèo khổ không nơi nương tựa. Những người có ý muốn nhập quân thì được cho luyện võ mặc giáp giết quân thù, số còn lại thì đi theo Nghiên Nhi để chăm sóc thương binh, hoặc là đi thu thập lương thảo, mỗi người đều có nhiệm vụ cho riêng mình, đến tháng lãnh lương.
Thế mà người này lại muốn Chu Nghiên Nhi, nghe thật thú vị mà.
Hắn ta biện minh: “Tướng quân, bọn họ đều nói Nghiên Nhi cô nương ngưỡng mộ ngài, chỉ có dùng nàng để khao quân thì các huynh đệ mới có thể nâng cao sĩ khí. Chưa kể, gần đây Ngụy tướng quân còn đem hai phi tần của mình khao quân, thế là cứ cách một ngày thì giành được thắng lợi.”
Ta nheo mắt lại, mỉm cười: “Khao quân? Là khao như thế nào vậy? Là khiến y sư làm quân kỹ, hay là các ngươi muốn ăn thịt nàng?”
Đối phương nhếch miệng, không giấu nổi vui mừng: “Ngài yên tâm giao chuyện này cho thuộc hạ, ta sẽ sắp xếp chu toàn.”
Thật sự là mệt đầu mà.
Hắn nghĩ ta không biết chuyện hôm qua hắn chảy nước miếng thèm thuồng Nghiên Nhi rồi bị nàng đánh sao? Chắc vì thế mà bây giờ mới tìm cách trả thù đây mà.
Ta hét lớn một tiếng: “Phản đồ, tình thế trước mắt đang cực kỳ nghiêm trọng, thế mà ngươi lại có chủ ý muốn giết chết y sư, không xứng làm con dân của Đại Lương ta.”
Ta đi xuống đá hắn ngã lên trên đất, sau đó trói hắn lại.
Hắn vừa bị ta trói vừa mắng: “Cái tên diêm la Giang Diễm này, ta đường đường là hoàng thân quốc thích, sao ngươi dám động vào ta.”
Ta bật cười, hay cho cái gọi là hoàng thân quốc thích, hậu cung Lương quốc ba ngàn giai lệ, bây giờ chỗ nào ở Lương quốc cũng có quốc cữu nhỉ.
Vị quốc cữu này còn ỷ mình có chỗ dựa mà bắt nạt hết người này đến người khác.
Ta cũng tìm thấy bằng chứng cho thấy hắn tư thông với quân địch, sau đó lấy tên này ra khao quân, chấn hưng sĩ khí.