Nữ Đế - Chương 2
02
Lúc ta sáu tuổi, thẩm thẩm ta lại hạ sinh một nữ nhi.
Tổ phụ nói: “Đứa trẻ này không được sống. Vương tẩu, vất vả cho ngươi rồi.”
Vương tẩu lại làm khó mà nói: “Lão gia, bây giờ ta cũng có gia đình rồi, cần phải tích đức cho con cháu, thế nên chuyện này không làm được nữa đâu.”
Thấy thế thì cha ta đứng lên, trượng nghĩa nói: “Cho dù muốn tẩy nữ, thì từ trước đến nay cũng chỉ dùng đích tôn, đứa trẻ này có thể giữ lại được.”
Tổ phụ nghe vậy thì cũng trầm ngâm một lát rồi nói: “Đáng lý phải chín đời tẩy nữ, nhưng thế hệ này thai đầu lại đều là nam hài, ta sợ sẽ không ổn…”
Thúc thúc vừa sợ vừa giận, kêu lên: “Chỉ vì ba cái quan niệm vớ vẩn này mà ngươi muốn giết con ta?”
Tổ phụ trừng mắt dữ tợn nhìn ông: “Nếu là nữ nhi thì sẽ làm tài vận mất sạch. Chưa nói đến chuyện ăn không ngồi rồi, sau này đứa con này của ngươi còn sẽ mang của hồi môn của Giang phủ đi nữa đấy! Ta chẳng những không muốn cho nó sống, mà còn muốn lão nhị ngươi tự tay bóp chết nó!”
Thúc thúc ta vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, mở to mắt nói: “Không được, thế thì ta thà rằng mình không phải là nhi tử của Giang gia còn hơn.”
Tổ phụ thấy thế thì rất tức giận.
Ông hét lên: “Người đâu mau mang gậy ra đây, mau đánh chết tên nghịch tử này cho ta.”
Hai gia đinh cao to cường tráng đè thúc thúc ta xuống đất, cầm gậy liên tiếp nện vào người hắn.
Thúc thúc bắt khóc lóc với tổ mẫu: “Nương, nương nói gì đi chứ, nương cũng là nữ nhân mà.”
Tổ mẫu nghe thế thì cũng không đáp gì, vẫn cứ nhắm mắt, lần tràng hạt trong tay lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.”
Bà ấy bế đứa trẻ lên, sau đó tự tay bóp cổ nó.
Khi thẩm thẩm tỉnh lại thì đã phát điên rồi.
Nàng ấy thường lao ra cửa với bộ quần áo nhếch nhác, sau đó thì la hét gào khóc suốt đêm.
Tổ phụ thấy thế thì buộc thúc thúc phải hưu thê, lấy nữ nhân khác.
Thẩm thẩm được người đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng bên ấy đã đóng cửa không cho nàng ấy vào, thế là gia đinh lại phải mang người trở về Giang phủ.
Sau cái chết của đường muội, tổ phụ ta nghĩ rằng chuyện chín đời tẩy nữ này đã thành công nên rất hạnh phúc.
Ông có số làm quan, cơ thể lại cường tráng khỏe mạnh, thế nên mỗi năm đều nạp thêm thế thiếp vào phủ.
Vào hôm mừng thọ của tổ phụ, các đồng liêu của ông cũng đưa tôn nữ của họ đến Giang phủ làm khách.
Ta thì đang chơi trong vườn với một tiểu muội muội.
Chu Nghiên Nhi đột nhiên nói: “Giang Diễm, ngươi có biết ngươi có bao nhiêu cô cô không?”
Ta khó hiểu: “Ta không có một cô cô nào.”
Nàng lắc đầu, đối mắt đen như mực kia nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói khàn khàn: “Có ba người lận đấy.”
“Nhưng mà cả ba lúc sinh ra đều bị giết hết rồi.”
Ta như thể bị sét đánh ngang tai, cứng đờ người tại chỗ.
Cảnh tượng tổ mẫu bế đường muội kia lại bắt đầu hiện lên trong đầu ta.
Lúc đó ta chỉ đứng nhìn, còn đường muội thì đã ngừng khóc.
Tổ mẫu hạ tay xuống, nói: “Mang đến thôn trang mà chôn đi.”
Vậy có phải ba đứa trẻ kia cũng bị siết cổ đến chết dưới bàn tay của tổ mẫu phải không?
Ta rùng mình.
Chu Nghiên Nhi chắp hai tay nhỏ ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Bảo gia gia của ngươi đập tan ý định kết thân đó đi, sau này ta sẽ không gả cho ngươi đâu. Nương ta nói rồi, những kẻ như Giang phủ mấy người không xứng đáng lấy nữ nhân vào nhà đâu.”
Nàng nhìn ta như một con rệp bẩn thỉu đang lấp ló dưới tảng đá vậy.
Ta có chút xấu hổ, không nhịn được nói: “Những chuyện như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Nàng bĩu môi: “Nói thì nói vậy, quan trọng là ngươi làm được không đã.”
Thế nhưng ta lại rất chắc chắn nói: “Ta sẽ không bao giờ thành thân, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.”
03
Ta rất có năng khiếu trong mấy chuyện cưỡi ngựa bắn cung, các sư phụ chỉ dạy võ thuật chỉ mới có chút mà ta đã thành thạo. Vì vậy mà ai ai nhìn ta cũng đều mỉm cười rồi tán dương ta là một thiên tài.
Thế nhưng về phương diện đọc sách thì tư chất của ta lại có chút bình thường.
Sáu tuổi học vỡ lòng, đến năm mười hai tuổi thì ta đã đọc sách được sáu năm. Thế mà những quyển sách hình như không thích ta cho lắm, và ta cũng không có kiên nhẫn với chúng nó nữa.
Nhưng mà tiên sinh dạy học cho ta lại rất xảo trá, lúc nào cũng đẹp khoe xấu che.
Tổ phụ thế mà lại tin mấy lời ngon ngọt ấy, dù sao ta cũng là đích tôn sau chín đời tẩy nữ ấy mà. Tổ phụ còn nói ta chắc chắn sẽ thi đỗ trạng nguyên, làm rạng danh gia môn.
Còn cha thì vẫn sống trong đau buồn như ngày trước.
Ông ấy không đọc sách, thế nên không có cơ hội ra ngoài làm quan, vì vậy mà vẫn chỉ dám núp dưới cái bóng của tổ phụ, thỉnh thoảng thì mông còn nở hoa.
Nương đang bôi thuốc cho ông, giọng đầy căm ghét: “Cứ chờ đến lúc Diễm nhi lớn lên đi, lão già đó chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến trợn tròn mắt cho mà xem.”
Cha ta nhíu mày lại: “Đến lúc đó chắc gì đã có con đường nào cho Diễm nhi đi chứ?”
Nương giận dữ vỗ một cái: “Lại nói mấy lời xui xẻo nữa, mấy năm nay không phải chúng ta đã tích cóp được một mớ vốn liếng sao, ngươi còn sợ không thể mở đường cho Diễm nhi à?”
Lúc ta sắp chào đời, cha nương cũng đầu cơ bằng cách bán lại những cổ thư kia, bây giờ thì lặp lại những mánh cũ ấy, cũng nhận được kha khá tiền.
Sau đó thì nương lại thuê một người thế thân đi trực tiếp giao dịch, bắt đầu kinh doanh nghiêm túc.
Các quan lại nhân gia lúc đó còn sợ sẽ bị lây nhiễm hai từ “Bán dạo” mà rơi và sa sút, thế nhưng nương lại cười, nói: “Có tiền thì mua tiên cũng được.”
Năm đó tổ phụ ta lộng quyền lừa gạt, chiếm đoạt của cải của người khác.
Nhưng sau khi chuyển đến đó, ông lại thường thấy mấy ma quỷ cứ ẩn hiện ở góc nhà.
Tổ phụ nói bản thân không tin vào chuyện ma quỷ, thế nhưng lúc mới nói xong thì đã lăn ra bệnh nặng, vậy là ông lại vội vội vàng vàng dọn đồ ra khỏi trạch viện ấy.
Thế là trạch viện ấy bị bỏ trống, nhiều năm sau thì bị người ta đồn là nhà có ma, vì chuyện này mà tổ phụ ta không cho ai thuê được, mọi người ở quanh nhà đó cũng đồn là hồn ma của người chủ ban đầu vẫn còn chưa tiêu tán.
Nương thì tìm người ra mặt, mua lại chỗ đó với giá cả thấp nhất, còn sử dụng tiền tiết kiệm mấy năm qua để cải tạo lại, biến nó thành tửu lâu lớn nhất trong thành.
Bà ấy còn thu xếp cho người nhà của người chủ cũ ở trên tầng ba tửu lâu, chuyện này khiến mọi người khen ngợi hết lời, còn đến mà ủng hộ nữa chứ.
Công việc kinh doanh của tửu lâu ngày càng phát đạt, đông đúc cả ngày, một tháng còn có thể thu về hàng trăm lượng vàng.
Dưới ngọn đèn lập lòe, bà vừa gảy bàn tính vừa nói với ta: “Diễm nhi, chờ khi con lớn lên, ta sẽ cho con khôi phục lại diện mạo ban đầu, khiến con trở thành nữ nhi của người giàu nhất cái Lương quốc này.”
Bà ấy nhìn vào khoảng không, như thể đang nhìn thấy cảnh tượng ấy vậy: “Ha ha, đến lúc đó có khi lão già kia sẽ tức giận đến mức hộc máu ra ngay tại chỗ luôn ấy chứ.”
Ta đỡ trán, cười khổ: “Haizz nương, ngươi đừng có lúc nào mở miệng thì cũng ‘Lão già này’, ‘Lão già kia’ được không. Mấy ngày trước, lúc tổ phụ gọi con đi ăn cơm, may mà con bụm miệng kịp chứ không là xuýt nữa đã phun ra mấy chữ này rồi đấy”