Nữ Đế - Chương 1
01
Ông ấy lấy trong người ra một tờ ngân phiếu tám mươi lượng.
Vương tẩu sững sờ.
Cha nói: “Nhiêu đây cũng đủ cho ngươi mua đứt căn nhà thuê đang ở, cũng không cần phải chịu chút giận dữ không đâu của chủ nhà nữa.”
Vương tẩu nghe thế thì chìa tay ra nhận, nhanh chóng nhét vào người.
Sau đó nàng quay người đi ra ngoài, hô to: “Chúc mừng lão gia, là đích tôn!”
Tổ phụ mỉm cười ôm ta ra, ông muốn đích thân nhìn chim sẻ nhỏ của tôn nhi mình.
Vương tẩu cầm tiền xong thì cũng có chút trách nhiệm, bà ta xua tay nói: “Mệnh của đứa trẻ này rất yếu, ngoài cha nương ra thì không ai được nhìn, nếu người khác nhìn sẽ không ổn.”
Tổ phụ nghe thế thì cũng tự gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Và thế là ta được sống tiếp, được cha nương nuôi nấng như một nam nhi.
Lúc năm tuổi, ta trèo lên cây hóng gió thì thấy mấy mấy tên gia nô đang đi tiểu lên phiến đá.
Bọn hắn ngẩng đầu lên, đắc ý nói với ta: “Công tử nhìn nè, bọn ta có thể bắn nước tiểu ra đến khoảng 3m đấy.”
Ta thấy thế thì rất hứng thú, “Vút vút vút” trượt xuống cái cây, cũng tính cởi thắt lưng ra.
Cha ta đi ngang qua nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vã chạy đến kẹp nách ta lôi về phòng.
Đóng cửa lại, ông ấy vẫn đang vuốt ngực, chưa tỉnh hồn.
Nương ta thì lại bình tĩnh hơn nhiều, bà ấy bắt đầu kể cho ta nghe về chuyện chín đời tẩy nữ của Giang phủ.
Bà ấy nghiêm túc nói: “Nếu thân phận nữ nhi của con bị lộ, tổ phụ sẽ có rất nhiều cách để giết con. ‘Phụ sử tử vong, tử bất vong bất hiếu’, chưa kể con bây giờ chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa thành niên.”
Cha cũng nghiêm nghị nói: “Nhớ là đừng có học mấy tên nhóc kia đi tiểu ở trước mặt người khác, con là công tử, muốn đi tiểu thì phải vào nhà xí.”
Ta liên tục gật đầu, cũng hiểu câu chuyện mà nương đang kể.
Hóa ra cha nương ta thành thân với nhau khi còn rất trẻ, ban đầu hai người còn rất không hòa thuận.
Nương vào cửa Giang gia đã lâu, nhưng bà ấy vẫn luôn dùng nửa con mắt để nhìn cha. Thậm chí ban đêm bà ấy còn không cho phép ông ấy đến gần nữa là, trên thắt lưng còn đơm thêm mấy cái nút thắt.
Một hôm, cha ta uống nửa vò nữ nhi hồng, thế là mượn rượu làm càn.
Nương ta đấu không lại, nghiến răng nói: “Giang gia mấy đời nay không có một nữ nhi, ngươi nghĩ là ta không biết các ngươi đã làm trò ma gì sao? Ta thà rằng cứ như thế, làm ngươi chán rồi hưu thê, còn hơn là sinh nữ nhi ra cho các ngươi đày đọa”
Cha ta chán nản ngã ngồi, bị nương ghét bỏ thì mặt đỏ bừng.
Chuyện Giang gia tẩy nữ đã không phải là bí mật, phàm đứa đầu lòng mà là nữ nhi thì sẽ bị dìm chết trong nhà xí.
Cha ta rất hổ thẹn, mỗi đêm ông ấy đều xị mặt ôm chăn gối đến thư phòng nghỉ ngơi.
Hai người cứ thế mà giằng co với nhau trong nửa năm, sau đó mối quan hệ mới bắt đầu trở nên tốt hơn.
Chuyện này tất cả là tại vì tổ phụ.
Tổ phụ ta nhìn trúng một trạch viện, nhưng người chủ sở hữu lại không chịu bán.
Thuộc hạ vì muốn lấy lòng Giang phủ mà lại mưu hại người chủ đó, kết tội người kia thông đồng với thổ phỉ rồi tống người ta vào tù, gia đình đó đành phải bán trạch viện kia đi để chạy tiền.
Số tiền dùng để mua trạch viện kia đi qua tay mấy người thì lại quay về tay Giang phủ, mà không mất một xu nào.
Người chủ cũ của trạch viện kia ở trong ngục cũng nhiễm dịch bệnh, sau đó đi đời nhà ma.
Tổ phụ thế mà lại rất tự hào, còn ra lệnh cho cha ta tìm thợ đến tu sửa xây dựng thêm.
Nhưng cha thở dài, nói: “Để có được trạch viện này mà lại hại gia đình người ta tan cửa nát nhà, thế thì sao con có thể an tâm mà sống ở đây được.”
Tổ phụ nghe cha ta nói vậy thì rất giận dữ, ông gọi người cầm gậy đến, đè cha xuống đất lột quần áo, sau đó đánh cha đến mức da tróc thịt bong.
Lúc cha được lôi về phòng, thì nương đã phải sức thuốc cho ông ấy tầm một tháng mới khỏi hết.
Khi hồi phục cơ thể, nương cũng không bắt ông ấy đến thư phòng để ngủ nữa.
Nương đắm chìm trong mớ ký ức, nhẹ nhàng nói: “Lúc đó ta mới biết được, tre xấu cũng có thể sinh ra măng tốt.”
Phu thê đồng tâm, cũng bắt đầu bàn bạc trong ổ chăn, dù sinh ra đứa nào cũng được, là nữ nhi cũng được, là nhi tử thì lại càng tốt, cả hai đều sẽ cố gắng bảo vệ con mình.
Nương nhanh chóng mang thai, hai người còn gấp rút gom tiền để mua chuộc bà mụ.
Tổ phụ còn ở đó, thế nên cha nương ta không thể dọn ra ở riêng, hàng tháng hai người cũng chỉ nhận được hai lượng vàng, căn bản là không thể tích cóp được nhiều.
Trong tình thế cấp bách ấy, hai người lại tìm được một bộ sách cổ trong thư phòng, thế là bán được với giá bốn mươi lượng vàng.
Lại tiếp tục thu gom nghiên mực, trâm vòng, cuối cùng thì kiếm được tờ ngân phiếu tám mươi lượng vàng trước khi đứa trẻ chào đời.
Đứa trẻ chào đời là nữ nhi.
Vương tẩu thấy tờ ngân phiếu tám mươi lượng vàng này thì thật sự động tâm, thế là cha nương đã cứu ta một mạng.
Kể đến đây, nương lại duỗi tay chỉ vào trán ta: “May mà tổ tiên hiển linh, trong cái rủi có cái may mà đã cứu được một mạng của con.”
Nhưng cha lại cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt: “Nếu tổ tiên biết mà biết con cháu của mình làm ba cái tà thuật tẩy nữ này thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.”