Nữ Đế Chỉ Thích Sự Nghiệp - Chương 2
8.
Ta cầm lụa trắng, rượu độc và dao găm, xuất hiện trước mặt phụ hoàng và vị quý phi tốt của ông.
“Chọn một thứ, ta đưa nàng ta về Tây thiên. Hoàng đế này, ta tới làm!”
Phụ hoàng ta mặt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn ta: “Ngươi sao dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Ngươi là công chúa, không phải hoàng tử!”
“Thì sao nào? Các hoàng tử của người dám muốn ngôi hoàng đế của người không?” Ta cười lạnh: “Củ khoai lang bỏng tay này, bọn họ tránh còn không kịp.
“Ta không sợ tiếng xấu thiên cổ này, cũng sẽ không để mình trở thành tội nhân thiên cổ.”
Nghe ta nói vậy, phụ hoàng ta ngây người nhìn ta.
Ông không hiểu, tại sao ta lại tự tin như vậy? Tại sao lại dám tiếp nhận cái cục diện rối rắm này?
Ông như lần đầu tiên quen biết ta, nhìn ta mấy lần.
Ngay lúc ông ta nhìn ta, Nguyệt quý phi không nhịn được nữa: “Ninh Hinh Nhi, ngươi đừng có làm càn. Ngươi đây là tẫn kê ti thần, sẽ bị vạn dân thóa mạ.”
* Thần: bình minh. Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.
“Phải không?” Ta chế giễu: “Nếu không phải nương nương tẫn kê ti thần trước thì đâu có chuyện thanh quân trắc? Đâu có chuyện loạn trong giặc ngoài?”
Lời ta vừa dứt, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt quý phi đã đầy mây đen. Nàng ta còn muốn nói gì đó nhưng phụ hoàng ta đã mở miệng trước.
“Ngôi vị hoàng đế này, trẫm có thể truyền cho ngươi.” Ông ta như trút được gánh nặng mở lời, sau đó lại vội vàng thêm một câu: “Nhưng Nguyệt quý phi có thể không chết không?”
“Không được.” Ta lạnh lùng từ chối, thậm chí còn muốn lấy một cái chày, gõ vào cái đầu gỗ của ông ta: “Không có yêu phi hại nước hại dân này thì làm sao có cục diện như ngày hôm nay?
“Quý phi không chết thì còn nam nhi nhà nào nguyện ý liều mạng vì hoàng gia? Lòng người thiên hạ không thể lạnh!”
Nói xong, ta liền giật lấy khay trong tay cung nữ, đi về phía Nguyệt quý phi.
Lúc này, Nguyệt quý phi ngạo mạn, cuối cùng cũng sợ hãi.
“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn chết. Người còn có nhiều sách họa như vậy, thần thiếp còn chưa kịp xem. Còn có nhiều từ khúc như vậy, thần thiếp còn chưa kịp biên thành ca múa.”
Nàng ta mặt tái mét, từng bước lùi lại, từng câu từng câu cầu xin.
Phụ hoàng ta không đành lòng cũng mở miệng cầu xin: “Hoàng nhi à, nàng là người trong lòng trẫm, hãy tha cho nàng đi.”
“Hừ.” Ta cười lạnh: “Đã phụ hoàng không chọn, vậy thì ta thay người chọn.”
Nói xong, ta nhanh chóng cầm lấy dao găm, không chớp mắt, lập tức đâm vào người Nguyệt quý phi.
Máu nóng của nàng ta bắn tung tóe lên mặt ta, nàng ta trợn tròn mắt, đầy vẻ không cam lòng và không thể tin nổi.
Phụ hoàng ta nhìn ta, ánh mắt đột nhiên thay đổi, như nhìn thấy La Sát vậy.
Ông ta run rẩy đôi môi, không nói nên lời.
Ta quay người ném dao găm, lạnh lùng ra lệnh: “Hậu táng đi.
Đợi đến khi ta đi xa, phụ hoàng ta mới phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Quý phi!”
9
Cắt, giả vờ tình thâm tình gì chứ!
Cứu người thì không cứu được, cũng không dám theo đó mà chết, chỉ biết gào khóc.
“Công chúa, có muốn khuyên can hoàng thượng không?”
“Không cần, để ông ta phát tiết một chút cũng tốt.”
“Công chúa thật là chu đáo.”
Ngươi thật ngốc, ông ta không khóc thảm thiết thì làm sao người khác biết được quý phi tốt của ông ta đã về trời?
Ta nhếch miệng, lười giải thích.
Không có yêu phi thì chuyện thanh quân trắc cũng không còn nữa, thế gia đại tộc cũng không có lý do gì để chống đối ta.
Bọn họ ở sau lưng mắng phụ hoàng ta, không phải là tình sâu nghĩa nặng lắm sao? Sao đột nhiên lại trở nên độc ác như vậy, giết chết người ta?
Ta nghe được những lời này thì nhếch mép, quay đầu liền để mấy nhà mắng chửi ta dữ nhất cùng ta ra tiền tuyến.
Trải qua hai năm, ta vào sinh ra tử, thù cũ chưa trả xong lại thêm thương tích mới.
Đối ngoại, nước địch cúi đầu xưng thần không dám xâm phạm; đối nội, thế gia đại tộc mọi việc đều lấy ta làm chủ, không dám có hai lòng.
Ngày ta tuyên bố đăng cơ, vạn dân thần phục, cả nước cùng mừng.
Chiến hỏa đã đi xa, chỉ còn lại ánh đèn muôn nhà ấm áp trong gió xuân.
Suy nghĩ quay về, khóe miệng ta nở một nụ cười.
Năm đó giết Nguyệt quý phi, trong lòng ta cũng có chút tiếc nuối. Dù sao thì những thứ trong đầu nàng ta, ta rất thích. Chỉ là nàng ta quá thông minh, lại trầm mê trong quyền mưu, một lòng muốn đạt đến ngôi vị cao nhất. Ta không có nhiều thời gian như vậy để dây dưa với nàng ta.
May mắn thay, trời lại đưa một nữ tử xuyên không đến.
Cái trình độ của nàng ta, ngay cả xách giày cho Nguyệt quý phi cũng không xứng.
Đào hố đặt bẫy cho nàng ta, dễ như trở bàn tay.
Ngay khi ta bắt đầu mưu tính mọi thứ, một đôi bàn tay to đã đặt lên thái dương của ta.
10.
Ta khẽ mở miệng: “Ngươi đến rồi.”
Người kia nhàn nhạt “Ừm.” một tiếng, sau đó không nặng không nhẹ xoa bóp cho ta.
Ta nheo mắt lại, cũng không lên tiếng nữa.
Cuối cùng vẫn là đối phương không nhịn được, ngón tay bắt đầu không an phận mà di chuyển trên má ta:
“Bệ hạ, thật là nhẫn tâm. Vi thần chắn trước người bệ hạ, hôm nay còn suýt nữa mất mạng trong tay người nữ nhân kia.”
Bệ hạ lại chẳng hề đau lòng, cũng chẳng an ủi nửa lời. Vi thần thật là đau lòng.”
Giọng nói trầm ấm của Phó Dịch Bạch mang theo một chút vỡ vụn.
Ta đưa tay nắm chặt tay hắn: “Phó Dịch Bạch, Phó thừa tướng, ngươi quá phận rồi.”
“Bệ hạ, hôm nay vào sinh ra tử, vi thần mới nhìn thấu được tấm chân tình của mình. Vi thần thật lòng yêu mến bệ hạ, vi thần muốn trở thành hoàng phu của bệ hạ.”
“Sau đó thì sao?” Ta cong môi, hứng thú hỏi.
Phó Dịch Bạch sửng sốt, cẩn thận quan sát biểu cảm của ta, cuối cùng hạ quyết tâm mở miệng: “Thần muốn cùng bệ hạ sống đến đầu bạc răng long.”
Nghe vậy, nụ cười của ta không đổi, chỉ nhẹ giọng nói với hắn: “Phó thừa tướng, ngươi tự nguyện vào hậu cung của trẫm, trẫm rất vui. Nhưng sống đến đầu bạc răng long, trẫm không thể cho ngươi.”
Phó Dịch Bạch nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, có chút không dám tin nhìn ta.
“Thừa tướng còn nguyện ý không?” Ta mỉm cười vuốt ve má hắn, đầy vẻ dịu dàng.
Phó Dịch Bạch im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Thần… nguyện ý.”
“Tốt lắm.” ta cười nói: “Đúng rồi, quên không nói với ngươi rằng hậu cung không được can chính.”
Lời này vừa nói ra, cả người Phó Dịch Bạch run lên.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào ta.
“Thừa tướng còn nguyện ý không?” Ta ôn nhu mở miệng.
“Thần không nguyện ý.” Lần này, hắn ngay cả do dự cũng không dám.
Ta thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn hắn, đẩy hắn ngã xuống đất: “Làm càn, ngươi đang đùa giỡn với trẫm.”
11.
Phó Dịch Bạch nhìn ta, đầy miệng đắng chát không nói nên lời.
Rõ ràng là hắn có ý đồ khác, không ngờ lại bị ta đùa giỡn, cuối cùng còn bị ta đổ lỗi ngược lại.
“Bệ hạ, thần thật lòng nhưng thần cũng yêu lê dân bá tánh. Thần muốn vì thiên hạ bá tánh làm chút chuyện.” Phó Dịch Bạch quỳ xuống giải thích.
Nhưng ta lại đầy vẻ lạnh lùng: “Yêu bách tính? Trò cười! Vết xe đổ của phụ hoàng ta còn ở ngay trước mắt, nếu không phải ông ta để hậu cung can chính thì làm sao có được ngày hôm nay? Bá tánh này lại làm sao vô cớ phải chịu tội?”
“Bệ hạ tha tội, nể tình vi thần liều mình bảo vệ bệ hạ, xin bệ hạ tha cho thần lần này.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Cút.”
Phó Dịch Bạch cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn cười lạnh.
Tình cảm nam nữ, chỉ là trò xiếc nam nhân lừa gạt nữ nhân mà thôi. Nữ nhân bình thường bị lừa, còn có gia tộc chống lưng.”
Trẫm mà bị lừa thì đám sói lang trong hoàng tộc này chỉ có thể ăn trẫm không còn một mảnh xương.
Huống chi Phó Dịch Bạch có chủ ý gì, trong lòng ta hiểu rõ.
Hắn muốn có dòng dõi của trẫm, muốn làm loạn giang sơn của trẫm, cũng không sợ trẫm lưu tử giết phụ.
Trẫm sẽ không giống như những người nữ nhân thích sĩ diện, khổ sở nâng đỡ trượng phu.
Trượng phu của những nữ nhân đó lật mình lần đầu tiên, có mấy người biết ơn họ? Chỉ sợ chỉ coi họ là nỗi nhục mà thôi!
Ta xoa xoa thái dương, toàn bộ thiên hạ bách phế đãi hưng. Triều thần trong ngoài như hổ rình mồi, thừa tướng còn cấu kết với Trang Tuyết, thật khiến người ta không yên tâm.