Nữ chưởng môn Ly Ưu - Chương 5
6.
Dựa theo môn quy, đệ tử tông môn cứ ba năm lại phải xuống núi rèn luyện.
Bởi vậy trước khi tỷ thí. Tất cả các sư huynh đệ có chút thành tựu, đều phải cùng nhau xuống núi rèn luyện ba tháng, đi trợ giúp những người bị yêu ma xâm hại, ch ém giet yêu quái tà ác, bảo vệ dân chúng bình an.
Phương Văn Châu thèm muốn vị trí chưởng môn. Không chỉ phải cưới ta, hơn nữa còn phải thu phục được lòng người.
Bởi vậy lần này sau khi xuống núi, hắn liền tự mình làm mọi chuyện. Mỗi lần gặp phải yêu tà ở một chỗ, cũng không câu nệ tốt xấu, liền trực tiếp cầm k iếm xông ra ngoài.
“Ta là đại sư huynh, đương nhiên phải bảo vệ các sư đệ sư muội các ngươi.”
Hắn nói thật chính nghĩa lẫm liệt, còn không quên làm lộ vết thương trên người ra, thế cho nên chưa đến hai tháng trên người đã có không ít thương tích.
Hắn rất tự hào về điều này và luôn nói về trách nhiệm của mình với tư cách là một đại sư huynh, cố gắng tạo dựng hình ảnh uy nghiêm của mình trong đám người này.
Nhưng hắn lại không biết rằng đôi khi tính toán quá mức chỉ khiến người ta chán ghét. Xuống núi trừ yêu, vốn là mong muốn trong lòng mỗi đệ tử Tiên môn.
Bọn họ đã tu luyện nhiều năm, khó khăn lắm mới có được cơ hội hiện tại, chưa thi triển kỹ năng đã bị Phương Văn Châu đoạt trước.
Ai có thể vui được? Kiếp trước, ta nhìn ra những sư huynh sư tỷ kia có sắc mặt không đúng.
Bởi vậy sớm nhắc nhở Phương Văn Châu, nên lúc đó mới không bị tác dụng ngược, còn khiến cho những người khác khen ngợi hắn.
Hôm nay, ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn làm mọi thứ.
Mà hắn cũng thật sự là quá vội muốn thể hiện bản thân, xuống tay tàn nhẫn, thế cho nên những yêu quái kia khi nghe thời hạn xuống núi của bọn ta chỉ còn nửa tháng, nên không dám đi ra ngoài nữa.
Ngày về đã gần, vốn tưởng rằng sẽ không gặp phải yêu quái gì nữa.
Những đan dược trị liệu Phương Văn Châu mang theo cũng không còn lại bao nhiêu, lại trơ mặt đến gõ cửa phòng ta, hi vọng ta có thể tự mình tặng đan dược cho hắn.
Lần này cũng biết tính toán thông minh hơn rồi. Cố ý ở ngay trước mặt các sư huynh đệ, mở miệng đòi hỏi ta: “Tiểu sư muội, dọc theo đường đi vì bảo vệ các ngươi, ta đã bị thương không ít, trị liệu đan dược đã không còn, tiểu sư muội ngươi mang theo không ít, chi bằng đưa cho ta một ít, được không?”
Nếu như là các sư huynh đệ khác trong tông môn, ta có lẽ sẽ không chút do dự lấy đan dược ra. Dù sao mọi người đều cùng tông môn, đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau.
Nhưng hắn là Phương Văn Châu. Là tên ngụy quân tử kiếp trước hủy nguyên thần của ta, đoạn tiên mạch của ta!
Vậy nên ta thà rằng xem những đan dược này như đường đậu mà ăn hết, cũng tuyệt đối không thể để lại cho hắn một viên!
Thấy sắc mặt ta lạnh lùng, Phương Văn Châu lại cố ý ho khan hai tiếng, lộ ra vết thương trên cánh tay: “Trư yêu kia muốn đả thương muội, ta sợ muội bị thương, dốc hết toàn lực truy s át trư yêu kia, mới để lại vết sẹo này.”
“Cho nên?” Ta hỏi ngược lại.
Phương Văn Châu như bị nghẹn họng, một lúc sau mới mở miệng: “Cho nên vết thương của ta là bởi vì muội mà có, hôm nay ta lại không còn đan dược trị liệu, muội cho ta một ít, cũng không phải là quá đáng đúng chứ?”
Ý đồ dùng ngôn luận như vậy tạo áp lực cho ta, nhất là trước mặt các sư huynh đệ, cảm thấy ta sẽ vì thể diện mà khuất phục hắn.
Đùa hả!
“Không nói đến trư yêu kia căn bản không làm ta bị thương, ta vốn đã bắt được nó, là ngươi đột nhiên xông tới khiến trận pháp của ta thất bại, hại ta thiếu chút nữa bị c ắn trả.”
“Còn có mấy lần sau nữa, rõ ràng chúng ta cùng nhau kết trận sẽ có thể dễ dàng đối phó đám xà yêu kia, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác muốn thể hiện, tự vọt tới trong trận pháp khiến bọn yêu quái kia nổi giận, cuối cùng yêu tính đại phát, thiếu chút nữa đả thương thôn dân lân cận.”
“Ngay cả hôm nay nữa, ngũ sư huynh đã bắt được yêu quái kia, ngươi lại muốn chen ngang một bước, cho yêu quái kia cơ hội lợi dụng, đả thương ngũ sư huynh? Từng chuyện từng chuyện một, dù là một người ngốc cũng biết ngươi có tham vọng lớn, đại sư huynh ngươi có hiểu ý tứ của từ này không?”
Ta nói ra từng chữ, các sư huynh đệ vây xem cũng không khỏi gật đầu.
“Lần này xuống núi tiêu diệt tà ma, ta đã đợi khoảng ba năm. Khó khắn lắm mới bắt được một yêu ma làm chuyện á c, chưa đợi ta thi triển pháp thuật, đại sư huynh đã giành trước một bước giet yêu ma kia, nhưng rõ ràng tự ta có thể bắt được nó.”
“Ta cũng vậy, con Điệp Yêu kia rất yếu, đại sư huynh nhất quyết muốn giành lấy chuyện tốt của ta, thay ta trừ yêu ma kia, khiến ta không có cơ hội thi triển.”
“Còn có ta……”
“……”
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều lộ ra vẻ bất mãn.
Tất cả mọi người vốn muốn tự đại triển quyền cước, những yêu ma thực lực không đủ thì dễ bắt gặp, bọn họ có thể tự giải quyết, coi như là tích lũy một ít kinh nghiệm thực chiến.
Mà yêu quái thực lực cường hãn, họ cũng có thể cùng các sư huynh đệ kết trận đối phó.
Nhưng kết quả thì sao? Phương Văn Châu cố tình muốn một mình ôm đồm tất cả, không cho những người khác cơ hội rút k iếm.
Còn muốn náo loạn trước mặt ta. Sau khi mở lời ra, vốn có ý đồ tạo áp lực với ta cuối cùng lại thành đại hội chỉ trích hắn.
Phương Văn Châu bị một đám sư huynh đệ vây quanh ở giữa, chính hắn cũng không ý thức được, vốn nghĩ làm việc nhiều có thể được bọn họ thán phục, cuối cùng lại biến khéo thành vụng.
Không ai chất vấn vì sao ta không lấy đan dược trị liệu ra. Ngược lại là lên án Phương Văn Châu, không cho những người khác cơ hội trừ ma diệt yêu.
Hắn bị mọi người vây ở giữa, ta quơ quơ túi của ta về phía hắn. Trong túi chứa đầy đan dược trị liệu, ta quay đầu cầm thuốc đi vào phòng Ngũ sư huynh.
“Ngũ sư huynh bị thương, vừa hay chỗ của ta có đan dược rất tốt, ta phải đi đưa cho hắn một ít.”
Mà những sư huynh đệ khác, ánh mắt nhìn về phía ta có thêm một phần ý cười: “Vẫn là sư muội tốt, đan dược trân quý như vậy, mắt không chớp đã có thể lấy ra, quả nhiên không hổ là đồ đệ chưởng môn tự mình dạy dỗ.”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Văn Châu càng thêm khó coi. Chậc. Vậy ta càng vui vẻ.
Sau khi trải qua trò cười này, Phương Văn Châu sẽ không còn ôm đồm mọi chuyện như trước nữa. Các sư huynh sư đệ khác cũng có cơ hội thi triển quyền cước.
Sư muội thực lực hơi yếu một chút, cũng có thể túm năm tụm ba kết trận ứng phó. Nếu bị thương, ta sẽ đưa đan dược cho bọn họ, ai cũng khen ta tâm địa thiện lương.
Không phải muốn lấy lòng mọi người, khiến họ ủng hộ hắn làm chưởng môn sao? Lòng người này, ta cũng muốn!
Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng ba, chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là có thể trở lại tông môn.
Vốn tưởng rằng gió êm sóng lặng, sẽ không còn yêu tà quấy phá nữa.
Kết quả đi qua một thôn xóm, ta mơ hồ nhận thấy được khí tức trong thôn không bình thường, có yêu khí như ẩn như không.
Ta còn chưa đi vào, đã nhìn thấy một bé gái khóc ở cửa thôn. Khoảng sáu bảy tuổi, rất giống ta năm đó.
Trên quần áo bé gái kia đều là m áu tươi, ngồi dưới đất thút thít.
Nhìn thấy đoàn người chúng ta tiến đến, liền kéo váy của ta, quỳ trên mặt đất không ngừng cầu khẩn: “Tiên nhân tỷ tỷ, cầu tỷ giúp ta báo thù!”
Không phải cầu cứu người… Điều này có nghĩa là, người thân của nàng đều không còn.
Ta đưa tay bế nàng lên.”Có thể nói cho ta biết, trong thôn gần đây xảy ra chuyện gì không?”