Nữ Chính Trong Truyện Ngược Sau Khi Xem Spoiler - Chương 7
16.
Tôi và Thẩm Uyên từ một cặp tình nhân giả, giờ đã trở thành một đôi tình nhân thực sự.
Chúng tôi cùng nhau xem phim, ra bờ biển ngắm hoàng hôn, hẹn hò ở công viên giải trí, trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt dưới màn pháo hoa rực rỡ.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Hàn hoàn toàn không xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Tôi cứ tưởng Diệp Hàn đã biết khó mà lui, sau này mới nghe Thẩm Uyên nói, anh ấy đã ra tay ngăn cản công ty của Diệp Hàn.
Diệp Hàn phải bận rộn xử lý công việc của công ty nên không còn tâm trí đâu mà đến làm phiền tôi nữa.
Lần gặp lại sau đó, là trong một buổi dạ tiệc từ thiện.
Diệp Hàn không còn vẻ kiêu ngạo như trước, anh ta cứ liên tục uống rượu giải sầu.
Chu Thư Nhiên khuyên anh ta đừng uống nữa nhưng anh ta bảo cô ta đừng lo chuyện bao đồng.
Sau đó, tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp Diệp Hàn.
Diệp Hàn dựa người vào tường, thân hình hơi cúi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, dường như anh ta đang cố gắng chịu đựng cơn đau.
Thấy tôi nhìn sang, anh ta đỏ mắt nói với tôi: “Hứa Hạ, anh đau dạ dày.”
Tôi cụp mắt xuống, nói khẽ: “Anh đau dạ dày thì tìm tôi làm gì, tôi đâu phải bác sĩ.”
Nói xong, tôi không quay đầu lại mà bỏ đi.
Cũng giống như ngày đó, anh ta đã không quay đầu lại mà đi tìm Chu Thư Nhiên.
17.
Buổi dạ tiệc từ thiện thực chất chỉ là nơi để đám doanh nhân bàn chuyện làm ăn.
Tôi cảm thấy ngột ngạt nên tôi ra bờ hồ hóng gió.
Chu Thư Nhiên tìm đến tôi, ánh mắt cô ta đầy sự căm ghét: “Hứa Hạ, cô đắc ý lắm phải không? Chia tay rồi mà Diệp Hàn vẫn còn vương vấn cô, tôi vẫn không thể ở bên anh ấy!”
Tôi thản nhiên đáp: “Cô đoán được cơ đấy, giỏi quá nhỉ.”
Tôi không phải người rộng lượng.
Thấy tra nam sống không tốt, tôi đương nhiên vui vẻ rồi.
Những tổn thương tôi phải chịu thì anh ta cũng nên nếm trải, như vậy mới công bằng.
Chu Thư Nhiên ác ý: “Cô đừng đắc ý, tôi sẽ cho Diệp Hàn thấy bộ mặt thật của cô, để anh ấy hoàn toàn hết hy vọng!”
Cô ta liếc mắt về phía sau tôi, bất ngờ nắm lấy tay tôi rồi ngã về phía hồ, miệng không ngừng kêu cứu: “Đừng mà a!”
Giây phút đó, tôi hiểu rõ ý đồ của cô ta.
Cô ta muốn hãm hại tôi.
Chu Thư Nhiên đánh cược rằng, nếu Diệp Hàn thấy tôi đẩy cô ta xuống hồ, anh ta sẽ hoàn toàn từ bỏ người phụ nữ “độc ác” như tôi và nảy sinh lòng thương hại đối với cô ta.
Không chỉ vậy, cô ta còn muốn kéo tôi xuống nước, để tôi cũng nếm trải cái khổ của việc rơi xuống hồ trong mùa đông này.
Sự thật chứng minh kế hoạch của cô ta có sơ hở.
Thẩm Uyên, người đã lẻn ra khỏi buổi dạ tiệc từ thiện để tìm tôi, anh ấy đã đến kịp lúc, anh ấy ôm lấy eo tôi và kéo tôi ra khỏi nguy cơ rơi xuống hồ.
Còn về phần Chu Thư Nhiên, cô ta vẫn đang nắm chặt tay tôi không buông, cơ thể nửa treo trên bờ hồ.
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Uyên nheo lại, giơ chân đá cô ta xuống hồ.
Điều đầu tiên Thẩm Uyên làm là xác nhận sự an toàn của tôi.
“Hứa Hạ, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Diệp Hàn đến nơi, chứng kiến cảnh tượng đầy kịch tính này.
Chu Thư Nhiên vùng vẫy trong hồ nước, miệng hét lớn: “Diệp Hàn, mau cứu em, Hứa Hạ, cô ta vẫn còn ghi hận chuyện cũ, đã bảo Thẩm Uyên đá em xuống nước.”
Thẩm Uyên đứng trước mặt tôi, gương mặt phủ đầy sương giá nói với Diệp Hàn: “Anh dám động vào Hứa Hạ thử xem.”
Không ngờ Diệp Hàn không hề có ý định tức giận, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười: “Hứa Hạ, anh biết em vẫn còn để ý đến anh mà. Nếu không thì em đã không ra tay dạy dỗ Thư Nhiên rồi. Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
“Giữa anh và Chu Thư Nhiên thật sự không có gì cả, trước đây là do anh hồ đồ, không nhìn rõ được lòng mình nên mới thân thiết với Chu Thư Nhiên hơn một chút, nhưng anh tuyệt đối không làm gì có lỗi với em.”
“Kể từ khi chia tay em, anh mới nhận ra rằng từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có mình em. Anh không thể sống thiếu em.”
Ánh mắt Thẩm Uyên hơi lạnh đi, nhìn anh ta với vẻ mỉa mai.
Về phần tôi, tôi đã chết lặng người.
Tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
Chu Thư Nhiên càng không kiêng nể gì mà mắng: “Diệp Hàn, anh còn có lương tâm không? Tôi bị Hứa Hạ đá xuống nước, anh không lo cứu tôi mà còn có tâm trạng ở đây tình chàng ý thiếp với cô ta.”
Bình luận:
“Cười chết mất, mạch não của tra nam đúng là kỳ lạ đến mức không ai lường trước được.”
“Hahaha, thử hỏi diện tích bóng ma tâm lý của nữ phụ lúc này là bao nhiêu.”
“Nữ phụ đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tra nam chắc chắn vẫn chưa hết hy vọng với nữ chính, nữ phụ nên từ bỏ tra nam rồi hahaha.”
“Cô ta đáng đời!”
Tôi đáp: “Diệp Hàn, anh đừng nghĩ nhiều nữa. Là Chu Thư Nhiên muốn hãm hại tôi, cô ta muốn đẩy tôi xuống nước nên cô ta bị Thẩm Uyên dạy cho một bài học.”
Tôi liếc nhìn Chu Thư Nhiên đang ở trong hồ: “Anh không cứu cô ta sao? Hình như cô ta sắp chết đuối rồi.”
Chân của Chu Thư Nhiên dường như bị rong rêu quấn lấy, càng vùng vẫy thì cơ thể cô ta càng chìm nhanh hơn, tiếng kêu cứu cũng ngày càng yếu ớt.
Vẻ mặt Diệp Hàn thiếu kiên nhẫn, anh ta cởi áo khoác vest rồi nhảy xuống hồ.
“Đi thôi.”
Tôi khoác tay Thẩm Uyên, bước vào nơi đèn đuốc sáng trưng, không quay đầu nhìn lại bọn họ một cái.
Thẩm Uyên thản nhiên nói: “Diệp Hàn bây giờ đúng là si tình với em thật đấy.”
Tôi ngửi ngửi trên người anh ấy, nói đùa: “Sao em lại ngửi thấy mùi giấm chua thế nhỉ?”
Thẩm Uyên nắm lấy tay tôi, thừa nhận một cách hào phóng: “Phải, anh ghen đấy.”
Ánh mắt thanh thoát của anh, nhìn tôi dò xét: “Em và anh ta quen nhau nhiều năm, tình cảm sâu đậm. Anh ta lại cứ bám riết không buông, liệu em có quay lại không?”
Tôi siết chặt mười ngón tay với Thẩm Uyên: “Sao em phải quay đầu? Là do anh đối xử với em không tốt sao? Con đường sau này, em đều muốn cùng anh đi hết.”
“Thật sến súa, bên ngoài lạnh, vào trong nhanh đi.”
Thẩm Uyên quay đầu đi, dái tai anh ấy hơi đỏ đã bán đứng cảm xúc của anh ấy.
18.
Ba tháng sau, tôi đính hôn.
Nửa năm sau, tôi và Thẩm Uyên kết hôn.
Lúc đang trang điểm, tôi nhận được điện thoại của bạn Diệp Hàn: “Cô mau đến xem Diệp Hàn đi. Vì hôm nay cô kết hôn, tối qua cậu ấy uống rượu cả đêm, bị xuất huyết dạ dày, không chịu đi khám. Cứ tiếp tục thế này, cậu ấy sẽ gặp chuyện mất.”
Tôi thản nhiên nói: “Tôi đâu phải bác sĩ, tôi đi thì có ích gì chứ?”
“Diệp Hàn không chịu đi khám, bây giờ cậu ấy chỉ nghe lời một mình cô thôi. Chị dâu, cô đi xem Diệp Hàn một chút đi.”
Tôi cười nhạo: “Đừng gọi tôi là chị dâu, chị dâu trong lòng các anh không phải là Chu Thư Nhiên sao?”
Ngày Chu Thư Nhiên về nước, đã đăng ảnh Diệp Hàn đi đón cô ta.
Trên mạng xã hội, những người chúc phúc cho cô ta, chính là đám bạn của Diệp Hàn.
Thật nực cười.
Lúc đó, tôi mới là bạn gái chính thức của Diệp Hàn.
Đám bạn của Diệp Hàn lại lén lút chúc phúc Chu Thư Nhiên và Diệp Hàn sớm ngày ở bên nhau.
Bây giờ Diệp Hàn xảy ra chuyện, họ lại nhớ đến tôi.
Đối phương im lặng.
Tôi đang định cúp điện thoại, Diệp Hàn lên tiếng, giọng anh ta nhỏ đến đáng thương: “Hứa Hạ, dạ dày của anh rất đau, em có thể đến thăm anh được không?”
Tôi bật cười: “Diệp Hàn, tôi sắp kết hôn rồi. Anh đang diễn phim truyền hình cẩu huyết gì vậy? Ngày kết hôn, cô dâu bỏ mặc quan khách, đi thăm bạn trai cũ à?”
Diệp Hàn im lặng, mấy giây sau, anh ta hỏi: “Hứa Hạ, em thật sự không cần anh nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi không cần anh nữa, sau này đừng đến làm phiền tôi.”
“Hứa Hạ, anh thật sự hối hận.”
Lúc này, Thẩm Uyên cầm lấy điện thoại của tôi, anh ấy lạnh lùng nói với Diệp Hàn: “Đừng đến quấy rầy Hứa Hạ nữa, cô ấy đã là vợ của tôi rồi.”
Sau đó, quả thực Diệp Hàn không đến làm phiền tôi nữa.
Vào ngày cưới của tôi, anh ta đã gặp tai nạn xe hơi.
Đây là chuyện tôi được biết sau khi đi hưởng tuần trăng mật về.
Nghe nói hôm đó, Diệp Hàn không cam lòng, anh ta lái xe định đến cướp dâu.
Anh ta vốn đã say rượu, xe lại chạy nhanh.
Chiếc xe mất lái, đâm vào lan can bên đường.
Mà trên ghế phụ của anh ta, còn có Chu Thư Nhiên.
Cô ta ở bên cạnh khuyên anh ta đừng đi cướp dâu, không có tôi thì còn có cô ta.
Cuối cùng, Diệp Hàn trở thành người thực vật.
Chu Thư Nhiên khá hơn anh ta một chút nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Mạng cô ta coi như giữ được nhưng cô ta bị cưa mất hai chân.
Cô ta vốn kiêu ngạo, sau khi tỉnh lại thì căn bản không chấp nhận được sự thật này, suy sụp tinh thần, luôn tìm cách tự tử.
Đó đều là chuyện sau này, cũng không liên quan gì đến tôi, người đã thoát khỏi cốt truyện.
19.
Tôi và Thẩm Uyên đã tổ chức một hôn lễ long trọng.
Lần này, trong tiếng chúc phúc của bạn bè và người thân, tôi đã gả cho người tôi yêu.
May mắn thay, người tôi gả cho, anh ấy cũng yêu tôi sâu đậm.
Sáng ngày hôm sau khi kết hôn, tôi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa.
Eo tôi đau nhức, cổ họng cũng khản đặc.
Thẩm Uyên bưng cháo trắng đến cho tôi: “Đói rồi phải không, ăn chút cháo cho ấm bụng.”
Người đàn ông trước mắt trông tràn đầy năng lượng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
Thật không công bằng!
Tại sao tôi lại mệt mỏi như vậy, còn anh ấy thì lại tràn đầy năng lượng.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Không còn sức, anh đút cho em!”
Thẩm Uyên cười nói: “Được.”
Lúc này, bình luận đang bùng nổ.
“??? Sao lại đến ngày hôm sau rồi? Chi tiết đâu?”
“Giáo viên dạy Toán đã nói, phải viết cả quá trình.”
“Sao lại không còn sức, nói rõ ra xem nào.”
“Đúng vậy, nói rõ ra xem nào, có gì mà hội viên cao quý như tôi không được xem.”
20.
Lại qua một thời gian, tôi không còn nhìn thấy bình luận nào nữa.
Có lẽ câu chuyện của tôi và Thẩm Uyên, đã đi đến hồi kết trong sách.
Nhưng chúng tôi trong cuộc sống, vẫn đang viết tiếp tương lai tươi đẹp.