Nữ Chính Trong Truyện Ngược Sau Khi Xem Spoiler - Chương 4
8.
Dì cả nói: “Hứa Hạ á, đã cùng bạn trai cũ Diệp Hàn yêu đương ba năm rồi. Tối hôm qua Diệp Hàn ngoại tình, không cần nó nữa, nó mới chia tay với Diệp Hàn. Cháu cũng là tối hôm qua mới bắt đầu quen con bé đúng không. Nói thật với cháu, nó căn bản là không có chút tình cảm nào với cháu cả. Nó đồng ý quen cháu, chẳng qua là do mẹ nó giục nó mau chóng dẫn bạn trai về nhà, nó lấy cháu ra ứng phó thôi.”
Hứa Bội gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Thẩm Uyên anh bị nó lừa rồi!”
Hai người bọn họ nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn tôi và mẹ tôi, trong mắt là ác ý sâu sắc.
Như đang muốn nói, mày tìm được đối tượng tốt thì đã sao, bọn tao có thể phá hỏng bất cứ lúc nào.
Chu Diệu đứng bên cạnh xem kịch, vẻ mặt hả hê.
Nói cho cùng, anh ta căn bản là không cảm thấy mình làm sai cái gì, còn đang ghi hận tôi.
Nếu không phải tại tôi, Thẩm Uyên sẽ không có thành kiến lớn như vậy với anh ta.
Bình luận:
“Mẹ kiếp, đây cũng quá hèn hạ rồi.”
“Sao lại có loại người như vậy, nhất định phải thấy nữ chính sống không tốt, thì họ mới vui vẻ sao?”
“Nói đi cũng phải nói lại, cho dù nữ chính thật sự là đang lợi dụng Thẩm Uyên, Thẩm Uyên cũng cam tâm tình nguyện bị lợi dụng thôi.”
Tôi nhìn thảo luận của các bình luận, nghi hoặc trong lòng như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Hôm qua sau khi gặp Thẩm Uyên, tôi đã cẩn thận hồi tưởng lại.
Trong ấn tượng của tôi, thật sự không có người nào tên Thẩm Uyên.
Theo lý thuyết mà nói, một người đàn ông xuất sắc như Thẩm Uyên.
Chỉ cần tôi gặp qua một lần, tôi sẽ không thể nào quên được nhưng tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về anh ấy.
Tối hôm qua tôi cũng đã hỏi Thẩm Uyên trên WeChat, trước đây chúng ta đã gặp nhau lúc nào.
Anh ấy nói là hơn mười năm trước, tôi và anh ấy từng gặp mặt một lần, tôi không có ấn tượng gì cũng là chuyện bình thường.
Bản thân tôi không cho rằng mình có sức hấp dẫn lớn đến mức khiến một người đàn ông vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên trong nhiều năm như vậy.
Hiện tại mà nói, những gì bình luận nói đều lần lượt được chứng thực, ví dụ như Diệp Hàn thật sự đang ở bên bạch nguyệt quang của anh ta.
Chỉ duy nhất chuyện các dòng bình luận nói Thẩm Uyên yêu tôi say đắm, tôi vẫn còn nghi ngờ.
Tôi đang suy nghĩ về chuyện này, khóe mắt nhìn thấy mẹ tôi tức giận cầm lấy cây cán bột, muốn cho dì cả và Hứa Bội một bài học.
Tôi vội vàng ngăn mẹ tôi lại, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh. Thẩm Uyên có phán đoán của riêng mình, anh ấy sẽ không bị hai người họ châm ngọn lửa là cháy đâu.”
Thẩm Uyên căn bản không phải là bạn trai tôi, sao anh ấy có thể để tâm đến chuyện của tôi và Diệp Hàn.
Dì cả và Hứa Bội muốn chia rẽ chúng tôi, nhất định là không thể thành công.
Mẹ tôi vẫn rất tức giận, trừng mắt nhìn hai người họ: “Hai người cứ muốn thấy người khác không tốt mới chịu được sao?”
Dì cả ra vẻ vô tội: “Tụi chị nói sự thật, cũng có lỗi sao?”
Hứa Bội phụ họa: “Quá đáng chẳng phải là Hứa Hạ sao? Chơi đùa với tình cảm của Thẩm Uyên. Thẩm Uyên à, anh không chia tay với Hứa Hạ, thì có lỗi với bản thân quá đấy.”
Ánh mắt thanh thoát của Thẩm Uyên liếc nhìn cô ta một cái.
Anh ấy thản nhiên nói: “Hôm qua lúc Hứa Hạ…” Anh ấy dừng lại một chút, nhíu mày với vẻ chán ghét: “Lúc Hứa Hạ chia tay với bạn trai cũ, tôi có mặt ở đó. Cũng là tôi chủ động tỏ tình với Hứa Hạ. Nói khó nghe một chút thì tôi mới là kẻ hèn mọn. Nhân lúc Hứa Hạ bị tổn thương tình cảm mà thừa cơ chen vào.”
“Cái gì?”
Dì cả và Hứa Bội vô cùng kinh ngạc.
Họ chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Uyên biết rõ mọi chuyện, hơn nữa còn là anh ấy chủ động muốn ở bên tôi.
Hứa Bội không hiểu: “Anh rốt cuộc coi trọng Hứa Hạ ở điểm nào?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Thẩm Uyên trở nên dịu dàng, giọng điệu cũng trở nên ôn nhu hơn: “Hứa Hạ, cô ấy cái gì cũng tốt.”
Anh ấy nói câu này với giọng điệu chân thành.
Như thể anh ấy không phải đang phối hợp diễn kịch với tôi mà là thật lòng thích tôi.
Mặt tôi hơi nóng lên.
Tôi lại âm thầm cảnh cáo bản thân, Thẩm Uyên chỉ là đang diễn kịch, tôi tuyệt đối không thể thật sự đắm chìm vào đó.
Dì cả thất thanh nói: “Thẩm Uyên, cháu chẳng lẽ là bị Hứa Hạ bỏ bùa mê thuốc lú rồi?”
Vẻ mặt của Thẩm Uyên có chút giận dữ: “Được rồi, thừa nhận Hứa Hạ ưu tú, xứng đáng được người khác yêu thích, đối với hai người khó khăn đến vậy sao?”
“Cô ấy là ánh trăng trên trời, là người tôi theo đuổi cả đời.”
“Đối với tôi mà nói, Hứa Hạ có thể thích tôi, chính là vinh hạnh của tôi.”
Mục đích chia rẽ của bọn họ không những không đạt được mà còn bị Thẩm Uyên mắng cho một trận.
Dì cả và Hứa Bội mặt mày ngượng ngùng, hai người bọn họ cố gắng nặn ra nụ cười: “Thẩm Uyên, thấy cháu thích Hứa Hạ như vậy, chúng ta cũng yên tâm rồi.”
“Đủ rồi, hai người các người cút ra ngoài cho tôi. Từ nay về sau, nhà này không chào đón hai người.”
Mẹ tôi cầm cây cán bột, lạnh lùng nói.
Lần này dì cả và Hứa Bội làm việc quá đáng rồi, đã chạm đến giới hạn của mẹ tôi.
Trước kia bọn họ nói năng bậy bạ thì mẹ tôi cũng không thèm nể mặt, cơ bản đều phản bác lại.
Lần này họ quá đáng đến mức muốn trực tiếp phá hoại chuyện tình cảm của tôi, mẹ tôi không thể nhịn được nữa.
Dì cả sa sầm mặt: “Sao em lại nhỏ mọn như vậy. Thời buổi này, nói vài câu thật lòng cũng có lỗi sao?”
Hứa Bội nói với những người họ hàng khác: “Mẹ tôi chỉ là thẳng thắn, không có ác ý gì với dì và Hứa Hạ, mọi người phải nói giúp mẹ tôi vài câu chứ.”
Có người họ hàng trực tiếp nhổ nước bọt vào cô ta: “Tôi khinh, cô coi chúng tôi là đồ ngốc sao? Hai người rõ ràng là ghen tị Hứa Hạ đã tìm được đối tượng tốt nên mới muốn chia rẽ hai đứa nó.”
“Đúng vậy, ban đầu tôi còn tin lời hai người các người, cho rằng Hứa Hạ bị đá. Thực ra chính là các người thấy người khác tốt hơn mình nên cố tình bôi nhọ con bé.”
“Sau này cô cũng đừng đến nhà tôi nữa, con trai tôi vất vả lắm mới tìm được bạn gái, không thể để cái miệng chó không mọc được ngà voi của hai người các người phá hoại.”
Họ hàng tuy thích xem kịch hay, nhưng cũng coi như là người minh mẫn.
Bọn họ đều cô một lời tôi một câu, mắng đến mức dì cả và Hứa Bội cúi gằm mặt.
Bọn họ không dám nói gì phản bác nữa, cúi đầu bỏ đi.
Chu Diệu là do hai người bọn họ dẫn đến, đương nhiên cũng phải đi theo họ.
Trước khi đi, anh ta nịnh nọt cười với Thẩm Uyên: “Thẩm tổng, tôi cũng đi đây.”
Thẩm Uyên nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng: “Ngày mai nhớ đến công ty làm thủ tục nghỉ việc.”
Sắc mặt Chu Diệu trở nên trắng bệch: “Thẩm… Thẩm tổng. Tôi vừa rồi đã biết lỗi rồi, Hứa tiểu thư cũng đã tha thứ cho tôi, anh không thể sa thải tôi như vậy được.”
“Nếu anh thật sự biết lỗi, sẽ không im lặng đứng xem khi Hứa Hạ bị bôi nhọ.” Thẩm Uyên lạnh lùng nói: “Anh là quản lý của công ty con, thị phi trắng đen cũng không phân biệt được, tâm địa hẹp hòi. Bộ phận dưới tay anh, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên rối ren dưới sự lãnh đạo của anh, tôi không cần loại nhân viên như anh.”
Chu Diệu mặt mày tái nhợt, còn muốn nói gì đó thì anh ta đã bị mẹ tôi đuổi ra ngoài.
Chu Diệu vừa bị đuổi ra khỏi cửa đã cãi nhau với dì cả và Hứa Bội.
Anh ta trách dì cả và Hứa Bội hại anh ta mất việc, dì cả và Hứa Bội trách anh ta vô dụng, hại họ mất mặt.
Cãi nhau một hồi, mấy người họ hoàn toàn xé rách mặt nạ, diễn một màn chó cắn chó.
Dì cả và Hứa Bội lực chiến đấu cực mạnh, chủ yếu nhắm vào đầu Chu Diệu, căn bản Chu Diệu không phải đối thủ của hai người họ.
Vùng đất trống trên đầu Chu Diệu, ranh giới càng ngày càng rõ ràng.
Cư dân mạng nhìn thấy cảnh tượng này, đều đồng loạt vỗ tay khen hay.
9.
Tôi và Thẩm Uyên thường sống ở thành phố lân cận, cách nhà tôi ba tiếng lái xe.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ qua đêm ở đây.
Tôi ở nhà, còn Thẩm Uyên thì ở khách sạn.
Mẹ tôi nhìn Thẩm Uyên, ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Tối hôm đó, bà ấy liền mời Thẩm Uyên ở lại nhà.
“Đừng ở khách sạn nữa, nhà bác có phòng khách, Tiểu Thẩm cháu ở phòng khách đi.” Mẹ tôi cười nói: “Sáng mai bác gái gói hoành thánh ngon lắm, để bác luộc cho con ăn.”
Thẩm Uyên nhìn tôi, chờ đợi ý kiến của tôi.
Tôi gật đầu: “Nghe mẹ đi.”
Hôm nay Thẩm Uyên đã giúp tôi rất nhiều, để anh ấy ra ngoài ở khách sạn, quả thực có chút không phải phép.
Thẩm Uyên cong môi: “Vâng ạ.”
Giường ở nhà quen thuộc và thoải mái, tôi ngủ một giấc đến tận sáng.
Cho đến khi một chuỗi chuông điện thoại dồn dập vang lên cắt ngang giấc mơ ngọt ngào của tôi.
Tôi liếc nhìn thấy Diệp Hàn gọi đến, liền trực tiếp cúp máy.
Chưa đầy vài giây sau, Diệp Hàn lại gọi đến.
Tiếng chuông như bùa đòi mạng vậy, khiến người ta không ngủ nổi.
Tôi hơi bực bội, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Diệp Hàn, anh gọi điện thoại sáng sớm như vậy, có chuyện gì gấp sao?”
“Anh đang ở trước cửa nhà em, em ra mở cửa đi.”
Tôi hơi sững sờ: “Anh ở trước cửa nhà tôi?”
“Hôm qua anh đã hứa với em, hôm nay sẽ cùng em về ra mắt gia đình.”
Giọng điệu của Diệp Hàn toát lên vẻ bố thí.
Giống như việc anh ta đồng ý đi gặp bố mẹ tôi là một sự ban ơn lớn lao.
Tôi ngồi dậy khỏi giường: “Anh về đi. Chúng ta đã chia tay rồi, anh không có tư cách gặp bố mẹ tôi.”
Diệp Hàn nói với giọng thiếu kiên nhẫn: “Hứa Hạ, phải nói bao nhiêu lần nữa, anh và Chu Thư Nhiên chỉ là bạn bè, không có gì khác.”
Bình luận:
“Ôi, tra nam chết tiệt, ngày sinh nhật nữ chính anh ta bỏ rơi cô ấy, người đi đón Chu Thư Nhiên cũng là anh ta.”
“Hôm qua không thèm cùng nữ chính về ra mắt gia đình, để cô ấy bị người thân chê cười cũng là anh ta.”
“Hôm qua không ở bên nữ chính để gặp phụ huynh, khiến cô ấy bị những người họ hàng khó ưa chế giễu chính là anh ta đấy.”
“Hôm qua ăn chung bát hoành thánh với Chu Thư Nhiên, cũng là anh ta!”
“Sao anh ta có thể nói ra được câu nữ chính nhỏ nhen như vậy chứ, nữ chính nhất định phải tỉnh táo một chút, đừng để tên tra nam đó thao túng tâm lý mình.”
Tôi lặp lại: “Diệp Hàn, chúng ta chấm dứt rồi, anh không cần phải giải thích nhiều như vậy với tôi.”
“Hứa Hạ, nghe anh nói, đừng giận dỗi nữa.” Có lẽ Diệp Hàn không ngờ rằng thái độ của tôi lại kiên quyết như vậy, giọng anh ta dịu đi một chút: “Dì cả của em luôn là người thực dụng, hôm qua anh không cùng em về, bà ta chắc chắn đã nói những lời khó nghe với em. Hôm nay nếu bà ta vẫn chưa gặp anh thì không biết sẽ bịa đặt em như thế nào nữa.”
“Chuyện đó không phiền anh bận tâm, hôm qua tôi đã dẫn bạn trai mới quen về gặp họ hàng nhà tôi rồi. Anh cứ ở bên Chu Thư Nhiên của anh cho tốt, đừng bận tâm chuyện của tôi nữa.”
Diệp Hàn ở đầu dây bên kia bật cười: “Hứa Hạ, em đừng lừa anh nữa. Không ai hiểu rõ em hơn anh, em yêu anh đến nhường nào, làm sao em có thể đổi bạn trai nhanh như vậy được.”
Hóa ra anh ta hiểu rõ tôi hơn ai hết, tôi yêu anh ta đến mức nào, vì vậy anh ta mới dám làm tổn thương tôi một cách trắng trợn như vậy.
Anh ta biết, dù anh ta có làm tổn thương tôi như thế nào thì tôi cũng sẽ tha thứ cho anh ta, ở yên tại chỗ chờ anh ta quay lại.
Diệp Hàn, anh ta dễ dàng chà đạp lên trái tim chân thành của tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tình cảm ít ỏi mà tôi dành cho anh ta, trong lời nói vô liêm sỉ của anh ta, đã tan biến không còn một chút nào.
Tôi lạnh lùng nói: “Anh tin hay không thì tùy.”
Để tránh anh ta gọi điện làm phiền giấc ngủ của tôi, tôi đã chặn số điện thoại của anh ta.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.