Nữ Chính Trong Truyện Ngược Sau Khi Xem Spoiler - Chương 2
4.
Ngày hôm sau, tôi dẫn Thẩm Uyên về nhà.
Khu chung cư không còn chỗ đậu xe, Thẩm Uyên sợ tôi lạnh nên đưa tôi đến cửa nhà, bảo tôi vào nhà trước cho ấm.
Anh ấy đi tìm chỗ đậu xe ở ngoài khu chung cư, rồi sẽ đến nhà tìm tôi.
“Tôi đi cùng anh.”
“Không cần đâu.” Thẩm Uyên nhét một túi chườm nóng vào tay tôi: “Bên ngoài lạnh, cô vào nhà trước đi.”
Trong lòng tôi dâng lên một tia ấm áp.
Mặc dù Thẩm Uyên chỉ là bạn trai giả, nhưng anh ấy còn chu đáo hơn cả Diệp Hàn.
Tôi nhớ có lần, tôi và Diệp Hàn cùng nhau đi du lịch, cũng gặp trường hợp không tìm được chỗ đậu xe, anh ta tỏ vẻ rất khó chịu.
Sau khi vào khu du lịch, anh ta luôn trưng ra vẻ mặt khó ở.
Lúc đó tôi hoàn toàn là một người não tàn trong tình yêu, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Diệp Hàn ngày thường rất bận, anh ta chịu khó đi chơi với tôi là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, anh ta vốn là người rất ích kỷ, tôi nên chấp nhận và bao dung cho anh ta.
Bây giờ tôi tỉnh ngộ rồi, thật muốn tự tát vào mặt mình khoảng thời gian đó.
Tôi đâu phải mẹ anh ta, dựa vào đâu mà phải chiều chuộng, bao dung anh ta.
Hơn nữa, lúc đó là anh ta rủ tôi đi chơi mà.
Anh ta dựa vào đâu mà trưng ra vẻ mặt khó ở với tôi, cứ như người sai là tôi vậy.
Đúng lúc này, Diệp Hàn gọi điện thoại tới.
“Không nghe máy sao?” Giọng điệu của Thẩm Uyên rất bình tĩnh.
Rõ ràng Thẩm Uyên chỉ là bạn trai giả của tôi, nhưng khi đứng trước mặt anh ấy nghe điện thoại của bạn trai cũ, tôi lại có cảm giác chột dạ khó hiểu.
Thật kỳ lạ!
Tôi bắt máy.
Diệp Hàn nói ở đầu dây bên kia: “Hứa Hạ, hôm nay anh hơi bận, không rảnh đi gặp bố mẹ em, hay là đổi sang ngày mai nhé?”
“Không cần đâu, anh quên rồi sao, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Hứa Hạ, em đừng làm loạn nữa được không?” Giọng Diệp Hàn có chút bực bội: “Anh vẫn còn nhớ em từng nói, dì cả của em rất thích so sánh với mẹ em, nếu em không dẫn bạn trai về, chắc chắn sẽ bị dì cả mỉa mai, còn khiến mẹ em mất mặt. Đừng vì giận dỗi anh mà tự đẩy mình vào tình cảnh khó xử.”
Những dòng bình luận đều đang mỉa mai Diệp Hàn.
“Tra nam chết tiệt, giả bộ thâm tình cái gì chứ. Rõ ràng anh ta biết rõ hôm nay không cùng nữ chính đi gặp bố mẹ vợ thì nữ chính sẽ bị mỉa mai, nhưng hôm nay anh ta vẫn lựa chọn hẹn hò với Chu Thư Nhiên.”
“Gạch chân, nhấn mạnh, cặp đôi cẩu nam nữ này không chỉ hẹn hò, mà còn cùng nhau ăn chung một bát hoành thánh.”
“Loại tra nam dây dưa không dứt khoát này, mau cút khỏi đây cho khuất mắt tôi.”
Tôi nhìn thấy những dòng bình luận đó, chỉ cảm thấy mỉa mai.
Giọng điệu nói chuyện của Diệp Hàn tràn đầy vẻ bố thí, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn anh ta hay sao?
Trong lúc bận rộn hẹn hò với Chu Thư Nhiên, anh ta cũng không quên dỗ dành tôi một cách qua loa.
Tôi nhếch mép: “Chuyện này không cần anh phải bận tâm, tôi đã có bạn trai mới rồi.”
Đầu dây bên kia, Diệp Hàn cười khẩy một tiếng: “Hứa Hạ, đừng nói dối nữa. Trong lòng em chỉ có một mình anh, sao có thể đi tìm người đàn ông khác được chứ.”
Dòng bình luận:
“Ặc, tra nam chết tiệt, đúng là vừa tầm thường vừa tự tin.”
“Mau offline đi, nữ chính đã có Thẩm Uyên rồi, còn thèm khát gì cái tên tra nam như anh nữa.”
“Cười chết mất, tra nam còn chưa biết nữ chính sắp chạy theo nam phụ, tôi hơi mong chờ phản ứng của tra nam sau khi biết được sự thật.”
“Tôi cũng vậy, chắc hài hước lắm.”
Tôi nghe ra được sự bình tĩnh ung dung trong giọng nói của Diệp Hàn.
Anh ta chắc chắn nghĩ rằng mình đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay, cho nên anh ta mới dám hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi, không kiêng kỵ gì mà hẹn hò với Chu Thư Nhiên.
Tôi bật cười vì tức giận.
Lần này, tôi sẽ không nhường nhịn anh ta vô điều kiện nữa.
Tôi lạnh lùng nói: “Đồ ngu, biến khỏi thế giới của tôi. Không có anh, tôi sẽ sống tốt hơn đó!”
“Em nói gì? Em nói lại lần nữa xem nào?”
Giọng nói của Diệp Hàn tràn đầy vẻ khó tin.
Tôi và anh ta quen nhau bao nhiêu năm, tôi luôn bao dung vô điều kiện với anh ta, chưa bao giờ nói một lời nặng nhẹ.
Chẳng trách anh ta lại ngạc nhiên như vậy.
“Anh điếc à? Tôi nói anh là đồ ngu!”
Chưa kịp để anh ta nói gì, tôi đã tắt máy.
Cơn tức giận trong lòng tôi đã tiêu tan đi phân nửa.
Tôi nghĩ, phần lớn nguyên nhân khiến tôi mắc bệnh ung thư là do bị Diệp Hàn chọc tức mà ra.
Sau khi mắng chửi tên tra nam tồi tệ đó một cách hả giận, tôi mới sực nhớ ra bên cạnh còn có Thẩm Uyên đang ngồi.
Tôi theo bản năng liếc nhìn anh ấy, có chút ngại ngùng: “Để anh xem trò cười rồi.”
Thẩm Uyên vẫn mang vẻ thanh thoát thường ngày, nhưng khóe môi lại cong lên: “Mắng hay lắm!”
5.
Nhà rất đông vui, họ hàng xa gần đều có mặt.
Tôi vừa về đến nhà, mẹ tôi đã đi tới.
“Tiểu Hạ về rồi, ba con đi công tác, không có ở nhà.”
Bà ấy liếc mắt nhìn sau lưng tôi, không thấy ai, bèn hỏi: “Sao con về một mình vậy? Bạn trai con đâu?”
“Đợi một lát, anh ấy sẽ đến ạ.”
Dì cả bên cạnh lên tiếng mỉa mai: “Là lát nữa đến, hay là căn bản sẽ không đến, Hứa Hạ con phải nói rõ ra chứ.”
Mẹ tôi nhíu mày: “Xuân Hoa, ý chị là gì?”
“Mọi người còn chưa biết sao, bạn trai Hứa Hạ bỏ nó rồi. Hôm nay, nó hẹn hò với bạn gái mới ở bên ngoài kìa.”
Bà ta cố ý nói lớn tiếng.
Họ hàng xa gần đồng loạt nhìn về phía tôi.
Trong mắt mẹ tôi thoáng qua tia đau lòng: “Hứa Hạ, dì con nói là sự thật sao?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, dì cả đã nhanh nhảu nói: “Tất nhiên là sự thật rồi, chị nghe Bội Bội nhà chúng ta nói. Bội Bội à, con mau nói cho mọi người nghe đi.”
Hứa Bội cong môi, lên tiếng: “Hôm qua bạch nguyệt quang của Diệp Hàn về nước, ngay cả sinh nhật Hứa Hạ, anh ta cũng không thèm tham dự, tự mình đi đón bạch nguyệt quang về. Hôm nay, Diệp Hàn cũng không cùng Hứa Hạ đến ra mắt gia đình, ngược lại đi hẹn hò với bạch nguyệt quang kia. Rõ ràng là Diệp Hàn không cần Hứa Hạ nữa, muốn ở bên bạch nguyệt quang kia rồi.”
Họ hàng tò mò hỏi: “Vậy con biết chuyện này như thế nào?”
Hứa Bội đáp: “Bạch nguyệt quang của Diệp Hàn tên Chu Thư Nhiên, là học tỷ của con, con tình cờ theo dõi tài khoản mạng xã hội của cô ấy, cô ấy tự mình đăng lên đó.”
Hứa Bội lại ra vẻ đồng cảm nhìn tôi: “Hứa Hạ, chắc em còn chưa biết chuyện này nhỉ.”
Những dòng bình luận đều bị hai người này làm cho phát bực.
“Trước mặt nhiều người như vậy, đâm vào nỗi đau của nữ chính, aaa sao lại hèn hạ như vậy!”
“May mà hôm qua nữ chính đã chia tay với tên tra nam kia, nếu không cô ấy nghe được tin này, chắc đau lòng lắm.”
“Cứng rồi, nắm đấm của tôi cứng rồi!”
Mà phản ứng đầu tiên của tôi là may mắn vì mình đã tỉnh ngộ khỏi cơn si tình.
Nhìn dì cả và chị họ tôi đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, nếu ngày mai tôi thật sự dẫn Diệp Hàn đến, nhất định sẽ rất mất mặt.
Mẹ tôi hỏi tôi: “Con gái, chuyện thật sự như họ nói sao?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Họ nói sai rồi, là con không cần Diệp Hàn nữa, tối hôm qua con đã đơn phương đề chia tay với anh ta. Bây giờ anh ta ở bên ai, đều không liên quan đến con nữa. Bạn trai con dẫn đến hôm nay, cũng không phải anh ta.”
Mẹ tôi thấy tôi bình tĩnh, không có vẻ gì là đau lòng, bà ấy hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Con gái, dù con quyết định thế nào, mẹ đều ủng hộ con. Đời người ngắn ngủi có mấy mươi năm, con sống vui vẻ là quan trọng nhất.”
Đó chính là mẹ của tôi.
Bà ấy ngoài miệng nói không thể thua kém dì cả, nhưng trên thực tế, hạnh phúc của tôi trong mắt bà ấy, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Bầu không khí đang tốt đẹp, Hứa Bội lại muốn phá hỏng.
Cô ta cười nhạo: “Dì à, dì đừng có tin lời Hứa Hạ. Nó yêu Diệp Hàn đến chết đi sống lại, sao có thể không cần anh ta được chứ. Hơn nữa, nó vừa mới chia tay với Diệp Hàn, làm sao có thể chỉ trong một ngày mà đã tìm được bạn trai mới. Nó chỉ là muốn giữ thể diện, đang lừa mọi người thôi.”
“Đúng vậy.” Dì cả phụ họa: “Em dâu à, lúc trước chị đã nói rồi. Diệp Hàn có điều kiện tốt, đẹp trai, lại còn giàu có. Nhưng nhà chúng ta là loại người nào, sao Diệp Hàn có thể coi trọng nó được chứ. Cậu ta chỉ là chơi đùa với Hứa Hạ thôi. Cậu ta chơi chán rồi, liền đá Hứa Hạ, chị nói có sai đâu.”
Dì cả vừa dìm hàng tôi, vừa không quên tâng bốc con gái bà ta: “Bội Bội nhà chúng ta, nhìn đàn ông tốt hơn Hứa Hạ nhiều, con bé thế mà đã tìm được một người tiềm năng rồi. Mọi người còn chưa biết chứ, Chu Diệu đã làm việc ở tập đoàn Thẩm thị mười năm, cách đây không lâu vừa được thăng chức lên quản lý đó.”
Họ hàng xa gần nghe xong, lại một phen khen ngợi dì cả và Hứa Bội.
Hai người này chuẩn bị lâu như vậy, hóa ra màn chính ở đây.
Hai năm nay, bởi vì bạn trai tôi tìm được đều đẹp trai, lại trẻ tuổi, gia thế cũng không tệ.
Còn bạn trai Hứa Bội, Chu Diệu, thì hơn cô ta mười tuổi, đầu hói, lại còn hơi béo.
Điều dì cả hài lòng nhất ở Chu Diệu, chính là Chu Diệu làm việc ở tập đoàn Thẩm thị, trên thực tế là anh ta làm việc ở công ty con của Thẩm thị.
Dì cả luôn cảm thấy nhà bà ta bị nhà tôi hơn, có chút ngẩng đầu không nổi.
Mỗi lần hai nhà gặp mặt, bà ta luôn phải nói vài câu để bù đắp.
Nào là Chu Diệu tuy lớn tuổi, nhưng chu đáo biết thương người, vừa nhìn là biết kiểu người đàn ông của gia đình.
Còn nói đến Diệp Hàn, đúng là mọi mặt đều rất xuất sắc, nhưng anh ta, chỉ là chơi đùa với tôi thôi, không thật lòng với tôi.
Bây giờ chuyện hai người họ mong chờ, rốt cuộc đã xảy ra, sao có thể không hung hăng dẫm đạp tôi một cái chứ.
Dưới sự mỉa mai của dì cả và Hứa Bội, mẹ tôi dù có tốt tính đến đâu, cũng bị chọc giận.
Đó cũng là lý do tôi đồng ý để Thẩm Uyên giả làm bạn trai, ứng phó với người nhà.
Chỉ cần nhà dì cả có một chút hơn được nhà tôi, cái miệng của bà ta sẽ lải nhải không ngừng, thấy mẹ tôi tức đến nghẹt thở, bà ta mới chịu thôi.
Thấy vậy, tôi nắm tay mẹ tôi: “Mẹ, mẹ đừng nghe bọn họ nói bậy, con không sao.”
Xét thấy trước đây tôi quả thật là một đứa si tình, yêu Diệp Hàn đến mức không thể tự kiềm chế.
Nên mẹ tôi cũng có chút nghi ngờ lời tôi vừa nói: “Hứa Hạ, con nói thật với mẹ, những lời con vừa nói, có phải là để an ủi mẹ không?”
“Tất nhiên là không phải, những lời con nói đều là thật.”
“Được, mẹ tin con!”