Nơi Trái Tim Dừng Chân - Chương 8
17
Không biết Hạ Thành Cẩn đã làm thế nào, mà Minh Vi từ đó không còn đến làm phiền tôi nữa.
Cô ta đã ly hôn với Từ Dương.
Hóa ra Từ Dương thực sự đang nuôi một sinh viên đại học học ngành hội họa.
Miệng thì nói rằng đó là sự cộng hưởng về tư duy, bạn đồng hành về tâm hồn.
Từ Dương dù sao cũng là một họa sĩ có chút danh tiếng, đã giành được nhiều giải thưởng, cũng có người hâm mộ.
Có một câu nói rất hay: “Tốt nhất là đừng kết bạn với nghệ sĩ, vì bạn có thể đánh giá cao tác phẩm của họ, nhưng chưa chắc đã chấp nhận được nhân phẩm của họ.”
Chuyện này làm rúng động dư luận.
Khi đang ăn ở nhà hàng, tôi gặp một vài người quen.
Họ cũng đang bàn tán về chuyện này.
“Con bé đó còn trẻ như vậy, làm gì không làm, lại đi làm tiểu tam, giờ bị trường đuổi học luôn rồi.”
“Cái cô họ Minh cũng thật là, trước đó kết hôn với Tổng giám đốc Hà, sau lại chạy theo Từ Dương.”
“Ở với Từ Dương thì yên phận một chút đi, suốt ngày cãi nhau, rồi lại quay về quấy rối Tổng giám đốc Hà, Từ Dương sao mà không tức giận cho được?”
“Chậc.” Tôi lắc đầu.
Họ mắng cô sinh viên đại học đó, bàn tán về Minh Vi, chuyện này tôi không quan tâm.
Nhưng tại sao Từ Dương lại có thể thoát khỏi tình cảnh này một cách nhẹ nhàng như vậy?
Tôi ghét Minh Vi.
Nhưng những người tôi ghét không phải chỉ có mỗi cô ta.
Cô ta chẳng là gì so với nhiều người khác. Nhưng hiện tại, người đứng đầu danh sách bị ghét của tôi là Từ Dương.
Tôi hỏi Hạ Thành Cẩn: “Tại sao họ không mắng Từ Dương?”
Hạ Thành Cẩn: “Anh đã nói từ lâu rồi, Từ Dương không phải người tốt, trong số những người anh ghét, cậu ta chắc chắn đứng đầu.”
Tôi hất cằm chỉ vào nhóm người kia: “Anh đi lý luận với họ đi.”
“Gì cơ?”
“Em không thích nói xấu sau lưng người khác, anh thay em nói đi mà.” Tôi đầy lý lẽ nói.
“Anh thay… ấy à?” Anh kinh ngạc.
Nhìn thấy tôi hoàn toàn không thay đổi ý định, Hạ Thành Cẩn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
“Anh có thể thay đổi cách nói được không?”
Tôi gật đầu: “Tùy anh, anh tự xem mà làm đi.”
Vài ngày sau, Hạ Thành Cẩn mua một từ khóa hot trên mạng:
#Họa sĩ ngoại tình với nữ sinh viên đại học.
Tôi nhìn ngày tháng, và đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Hôm nay hình như là ngày chúng ta ly hôn.”
Hạ Thành Cẩn: “?!”
“Tại sao?”
“Anh tự nói là một năm thì ly hôn mà.”
“Lúc đó anh nói linh tinh thôi.”
“Anh tự nói là một năm thì ly hôn.”
“Giờ khác rồi, anh cũng không ngờ anh sẽ yêu em.”
“Anh tự nói là một năm thì ly hôn.”
Hạ Thành Cẩn: “…”
“Em nỡ ly hôn với anh sao?”
“Ly hôn rồi ai sẽ nấu những món em thích, ai sẽ gọi em dậy, đón đưa em đi làm, ai có thể ngoan ngoãn như anh, để em tùy ý sai bảo? Em muốn nước tắm 45℃, em không thích dùng máy sấy sau khi gội đầu, lần nào anh cũng phải dùng khăn lau khô tóc cho em.”
Tôi thở dài: “Trước khi cưới em theo đuổi anh lâu như vậy, anh đâu có bận tâm đến em…”
Hạ Thành Cẩn: “Vậy để anh theo đuổi em một lần.”
“Đó là anh nói đấy.”
“…”
Anh cười: “Có phải em chỉ chờ câu nói này không?”
Tôi chớp mắt, không nói gì.
“Được, anh sẽ theo đuổi em.”
“Nhưng không được ly hôn, em chỉ cần… giả vờ như chúng ta đã ly hôn.”
“Được thôi.”
[Phiên ngoại]
1
Từ nhỏ Hạ Thành Cẩn đã biết rằng mẹ anh có một người bạn rất thân.
Sau khi cả hai đều lập gia đình, khoảng cách địa lý xa hơn, lại bận rộn nên không thường xuyên liên lạc.
Mẹ của Hạ Thành Cẩn bận rộn với việc giao tiếp trong giới thượng lưu, tích lũy các mối quan hệ để hỗ trợ cho công việc kinh doanh của gia đình.
Bà còn phải chăm lo cho con cái.
Nhưng mọi người đều nói rằng cha của Hạ Thành Cẩn là một người chồng tốt, năng lực xuất chúng, sự nghiệp thành công, ông đã lãnh đạo Hạ gia vượt qua từng bậc thang.
Ông không hút thuốc, không cờ bạc, không có bất kỳ thói xấu nào, đời sống cá nhân sạch sẽ, chưa bao giờ nuôi dưỡng người tình, chỉ toàn tâm toàn ý vào công việc.
Tất cả tài sản ông đều giao cho vợ quản lý.
Khi còn nhỏ, Hạ Thành Cẩn cũng nghĩ rằng cha anh rất yêu mẹ.
Cho đến khi anh nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại, phàn nàn với dì Trần:
“Tốt cái gì chứ? Ngày nào cũng chỉ biết làm việc, chẳng mấy khi để ý đến gia đình, có khi mấy ngày liền không về nhà.”
“Lần trước Tiểu Cẩn sốt cao không hạ, tớ sợ đến hồn bay phách lạc, ở bệnh viện chăm con mấy ngày, về đến nhà anh ấy lại bảo tớ dự tiệc cùng, còn dặn tớ nhất định phải làm thân với vợ của Tổng giám đốc Lý.”
“Ngày sinh nhật tớ, anh ấy tùy tiện mua một món quà tặng tớ, ba năm liền tặng y hệt nhau, tớ cũng chẳng muốn nhắc đến.”
“Bố mẹ chồng còn giục tớ sinh thêm đứa nữa, thật phiền phức!”
Rồi còn nghe thấy dì ở đầu dây bên kia mắng cha mình một trận, không câu nào lặp lại.
Cuối cùng kết thúc bằng câu: “Cùng lắm thì ly hôn.”
Mẹ anh thở dài: “Cố mà sống thôi, thật sự ly hôn, người khác lại nghĩ tớ không biết điều.”
Từ những cuộc trò chuyện của họ, Hạ Thành Cẩn dường như cũng hiểu ra.
Cha anh không phải là một người chồng tốt.
Những điểm mà ông được khen ngợi vốn chỉ được coi là “tiêu chuẩn.”
Mẹ anh cũng không có thói xấu.
Mẹ anh cũng chung thủy với hôn nhân.
Mẹ anh cũng rất giàu có.
Thậm chí mẹ anh còn làm tốt hơn.
Bà quan tâm đến cha anh, lo lắng xem ông có ăn uống đầy đủ không.
Khi ông đi xã giao về muộn, bà thức đêm chờ, chuẩn bị canh giải rượu cho ông.
Mẹ anh cũng là một người mẹ tốt.
Nhưng cha anh rất nghiêm khắc, chỉ quan tâm đến thành tích học tập của anh.
Còn bà Trần thì cũng rất bận, bận đi du lịch, bận thám hiểm.
Bận học vẽ, học làm gốm, học chơi nhạc cụ.
Bận thử những điều mới mẻ.
Mẹ anh nhìn những tấm bưu thiếp và quà tặng mà dì Trần gửi về, tràn đầy khao khát.
2
Dạo gần đây, mẹ rất trầm lặng.
Bà không nói nhiều, cũng chẳng cười nữa.
Có lẽ bố đã nhận ra điều đó, nhưng ông cho rằng không quan trọng.
Chỉ là chuyện nhỏ, qua một thời gian rồi sẽ ổn thôi.
Thực ra, vấn đề này rất dễ giải quyết.
Chỉ cần bố chuẩn bị một món quà, xin lỗi mẹ vì đã quên kỷ niệm ngày cưới.
Hoặc dành một ngày nghỉ để đưa mẹ đi chơi.
Hay là tan làm sớm một chút, đưa mẹ đi ăn tối.
Bố kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại không muốn mua một món quà hay đặt một nhà hàng.
Sau đó, mẹ có nhắc đến chuyện này, nhưng bố lại tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Em muốn gì thì cứ mua, có ai cấm em mua đâu.”
Mẹ ngày càng trầm lặng hơn, và cũng không còn cãi nhau với bố nữa.
Hạ Thành Cẩn nghĩ, sau này anh nhất định sẽ không trở thành người như vậy.
Nếu anh có người mình thích, nhất định sẽ ngày nào cũng tặng hoa cho cô ấy.
3
Vào kỳ nghỉ hè năm anh hai mươi tuổi.
Anh hiếm khi được về nước.
Anh lái xe đưa mẹ đến thăm bạn thân.
Đó là lần đầu tiên anh gặp Lam Hy.
Nhưng Lam Hy quên rồi.
Anh đứng trên đường, đưa tay kéo nhẹ cành cây phía trên đầu.
Lam Hy lướt ván trượt ngang qua anh.
Vì phải nhìn đường nên cô không chú ý đến anh.
Cô gái buộc tóc kiểu củ hành, làn da trắng mịn, trông ngoan ngoãn và mềm mại.
Nhưng đôi mắt của cô lại như phát sáng.
Cô đi trên ván trượt, uyển chuyển và nhanh nhẹn lao xuống bậc thang.
Cảm giác đối lập này thật ngầu.
Mẹ dẫn anh đến nhà bạn.
Anh gặp được người bạn thân trong lời nói của mẹ, dì Trần.
Cũng gặp được nữ sinh đi ván trượt.
Dì Trần rất ngạc nhiên.
“Sao con lại đến đây?”
“Con đến để tạo bất ngờ cho mẹ.”
Anh chào: “Chào dì ạ.”
Dì Trần vội vàng gọi cô bé:
“Hy Hy, lại đây nào, đây là bạn thân của mẹ, dì Lâm, đây là con trai cô ấy, gọi là Thành Cẩn.”
Lam Hy tay cầm hộp sữa chua, tay kia xách túi, vẻ mặt vội vã.
“Cháu chào dì Lâm, chào anh Thành Cẩn.”
Mẹ anh hỏi: “Con định đi đâu vậy?”
“Bà ngoại bảo con qua ăn thịt kho, con còn phải đi chơi với Linh Linh nữa.”
“Chà, em họ của con đang làm bài tập hè, con qua đó thì chỉ gây rối thôi.”
Lam Hy nhíu mày: “Trời ơi, mẹ không hiểu đâu, con khó khăn lắm mới được thảnh thơi, con muốn ngồi trước mặt nó chơi điện thoại.”
“Được thôi, nhưng nhớ cẩn thận nhé.”
Hạ Thành Cẩn suýt bật cười.
Bài tập hè của họ có thể kéo dài đến tận cuối cùng sao?
Một cuộc gặp gỡ vội vàng.
Họ lại lướt qua nhau lần nữa.
Dì Trần thở dài: “Con gáiđúng là nghịch ngợm.”
Mẹ Hạ đảo mắt: “Đúng là mẹ nào con nấy.”
DÌ Trần cười lớn: “Cũng đúng ha.”
Những ký ức của ngày hôm đó cũng đã dần mờ nhạt trong ký ức Hạ Thành Cẩn.
Phần lớn thời gian anh đều tự mình đi dạo bên ngoài, hoặc đến phòng game nhà họ Lam để chơi điện tử.
Anh nghĩ phòng game là của Lam Hy, nhưng sau đó mới biết đó là của cô Trần.
Nhưng hôm đó, mẹ anh rất vui.
Người mẹ lúc nào cũng trang nhã và thanh lịch của anh không chút kiêng dè mà nằm trên ghế sofa.
Họ vừa bình phẩm phim truyền hình, vừa lật xem những bức ảnh cũ.
Dì Trần nói: “Đợi đến khi Hy Hy nhập học, tôi định đến Provence một chuyến, cậu đi cùng tôi giải khuây đi.”
Mẹ Hạ gật đầu, nhưng không dám khẳng định: “Tùy tình hình đã.”
“Chồng cậu mà không đồng ý, tôi sẽ mắng giúp cậu.”
“Ông ấy quả thật kiếm được tiền, nhưng cậu đâu phải sống dựa vào ông ấy, ông ấy tưởng mình là công thần chắc?”
Mẹ Hạ bất đắc dĩ: “Nhưng Nặc Nặc còn nhỏ, bố nó lại không biết chăm con, tôi không yên tâm, lần này nhờ mẹ tôi đưa bé về quê nên tôi mới có thời gian đến gặp cậu.”
Cô Trần nói: “Vậy thì dẫn Nặc Nặc theo.”
“Con bé phải đi học.”
“Ôi, xin nghỉ mấy ngày là được rồi, hồi Hy Hy học lớp 12 áp lực nhiều, tôi còn dẫn nó đi Tam Á chơi hai ngày.”
Ban đầu, mẹ Hạ định ở lại thành phố Hải chơi thêm vài ngày, nhưng ba Hạ gọi điện giục.
Nói là có chuyện gấp.
Họ vội vã đến, rồi lại vội vã quay về.
Lam Hy chơi ở nhà bà ngoại rất vui, còn chọc Linh Linh khóc.
Cuối cùng phải giúp cô ấy làm mười trang bài tập hè mới dỗ được cô bé.
Chơi đến tối muộn, cô ngủ lại đó.