Nơi Trái Tim Dừng Chân - Chương 7
14
Tôi ở nhà Trần An vài ngày.
Cho đến buổi tiệc của Thẩm gia, Hạ Thành Cẩn đến đón tôi.
Nhìn tôi mặc lễ phục, anh khẽ nói: “Rất đẹp.”
Tôi đáp: “Anh có mắt nhìn đấy.”
Hạ Thành Cẩn: “…”
Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, “Hôm nay về cùng anh nhé?”
“Tại sao?”
Hạ Thành Cẩn: “?!”
Còn có thể hỏi vậy sao?
Trong buổi tiệc, tôi đã tặng bộ ấm trà.
Ông cụ Thẩm rất thích.
Hạ Thành Cẩn không nói gì, nhà họ Thẩm mặc định rằng chúng tôi cùng nhau tặng.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh một cái, nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng.
Cướp quà của tôi à?
Hạ Thành Cẩn ghé vào tai tôi, nói nhỏ: “Em tặng hay anh tặng thì có khác gì?”
Tôi mỉm cười: “Tiền là của em.”
“Tiền của em, tiền của anh, có gì khác nhau?”
“…”
Anh bất lực: “Thẻ phụ của anh trong tay em vẫn chưa đủ cho em dùng sao?”
Thôi… cũng được.
Tiệc tùng là một loại xã giao đặc biệt, không thể tránh khỏi việc uống rượu.
Tôi nói với Hạ Thành Cẩn một tiếng, rồi ra ngoài hít thở không khí.
Tìm được một chỗ yên tĩnh.
Gió mát thổi qua, tôi thoải mái thở ra một hơi.
Tôi không ngờ bản thân sẽ gặp Minh Vi ở đây.
“Cô định làm gì?”
Cô ta cười khẽ: “Lam Hy, chúng ta cần nói chuyện.”
“Cô không thể nói chuyện với Hạ Thành Cẩn sao? Chúng ta đâu có thân.”
Hạ Thành Cẩn thật vô dụng, anh giải quyết chuyện kiểu gì vậy?
Gương mặt Minh Vi thoáng hiện vẻ khó xử.
Thực ra Hạ Thành Cẩn đã tìm gặp cô ta rồi, nhưng… rõ ràng không vui vẻ gì.
Cô ta ngay lập tức đổi sắc mặt, tội nghiệp cầu xin: “Lam tiểu thư, giữa hai người không có tình cảm, tại sao cô lại cứ bám lấy anh ấy?”
“Ban đầu tôi và Thành Cẩn vốn dĩ đã định kết hôn, là cô…”
“Nhưng cô đã bỏ trốn.” Tôi ngắt lời cô ta.
“Chị gái à, để tôi nhắc cho cô nhớ, cô đã kết hôn rồi, cô muốn ngoại tình, Từ Dương cũng không quản sao?”
“Đừng nhắc đến Từ Dương!” Cô ta tức giận.
“Tình yêu của anh ta quá rẻ mạt, còn nuôi người phụ nữ khác sau lưng tôi!”
Tôi sững sờ, còn có chuyện này nữa à?
“Là tôi mù rồi, khi đó tôi đã chọn sai người, tôi nên chọn Thành Cẩn.”
“Tôi nhất định sẽ khiến Từ Dương hối hận!”
Đầu óc gì vậy?
Vì muốn khiến kẻ cặn bã hối hận, nên cô ta muốn lao vào vòng tay của một người đàn ông khác?
“Cô có yêu Hạ Thành Cẩn không?” Tôi hỏi.
Cô ta im lặng.
“Cô nhiều lần dùng anh ấy để kích thích Từ Dương, phiền cô nghĩ cho cảm xúc của anh ấy được không?”
Minh Vi thật sự không coi Hạ Thành Cẩn ra gì.
“Vậy thì liên quan gì đến tôi? Sao cô cứ tìm đến tôi hoài vậy?” Tôi thắc mắc.
Minh Vi cười lạnh: “Là cô đã báo cho Từ Dương đến cướp hôn, phải không?”
Tôi: “…”
Cái này đúng là tôi làm thật.
Tôi nhớ lại việc cô ta từng nói biết bí mật của tôi, lúc này tôi đã hiểu đó là gì.
“Lam Hy, tôi có ngày hôm nay đều là tại cô!” Cô ta bắt đầu oán hận tôi.
“Nếu tôi nói chuyện này cho Thành Cẩn…”
“Cứ nói đi!”
Tôi thật sự hết lời.
Tôi kéo tay cô ta, lôi đi: “Đi, đi luôn! Mau, tôi đưa cô đi!”
Làm sao dọa được tôi chứ.
Cứ để tôi tự bại lộ trước thì tôi sẽ không còn bí mật.
Bất ngờ, Minh Vi bám lấy tay tôi, rồi dùng lực ngược lại.
Tôi bị kéo loạng choạng.
“Bùm!”
Cô ta rơi vào hồ nước bên cạnh.
May mà tôi đứng vững.
Suýt chút nữa là bị dọa cho phát khiếp.
“Lam Hy?” Giọng Hạ Thành Cẩn vang lên từ phía sau.
“Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Minh Vi dưới hồ đang kêu cứu.
Hạ Thành Cẩn: “Không sao đâu, cô ta biết bơi mà.”
Tôi: “Nhỡ đâu cô ta bị chuột rút thì sao?”
“Cũng đúng.”
Thế là Hạ Thành Cẩn liều kêu cứu dùm Minh Vi luôn.
Khách đến dự tiệc đông lắm, rất nhanh đã có người chạy tới.
Minh Vi trùm chăn, run rẩy.
“Lam Hy, khi đó người Thành Cẩn muốn cưới là tôi, cô không thể vì chuyện này mà hại tôi được.”
Hạ Thành Cẩn không nhịn được liền phản bác: “Cô đừng có đảo lộn trắng đen, rõ ràng là cô muốn kéo cô ấy vào hồ, kết quả là xui xẻo, trượt chân mà ngã xuống.”
“Thành Cẩn, không phải đâu, anh tin em đi mà…” Minh Vi nước mắt ngắn dài.
Hạ Thành Cẩn thở dài: “Minh Vi, cô nói thật đi…”
“Có phải Từ Dương bảo cô đến gây rối không?”
Tôi: “?”
Nhưng lúc này tôi đã không còn tậm trạng để ý đến hai người họ nữa.
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, nhắc lại vụ lộn xộn trong đám cưới trước đây.
“Lúc đó đúng là Hạ Thành Cẩn và Minh Vi định kết hôn, ai ngờ Minh Vi lại bỏ trốn với bạn trai.”
“nhà họ Hạ không thể hạ cánh êm đẹp, vì vậy mới tìm đến Lam Hy để vớt vát thể diện.”
“Lam Hy trở thành cô dâu thay thế, đây là chuyện tình tay ba gì vậy? Thật là rắc rối!”
Phiền quá đi mất!
Tôi ghét nhất là người khác bàn tán về tôi!
Ai có thể chuyển hướng sự chú ý của họ giúp tôi không?
Tôi kéo tay Hạ Thành Cẩn, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.
“Lại đây.”
Anh cũng mỉm cười với tôi.
Tôi tháo chiếc đồng hồ trị giá ba triệu trên cổ tay anh ra.
Miệng vẫn đáp lại câu nói của Minh Vi.
“Minh Vi, có lẽ cô không hiểu rõ tôi.”
Tay tôi nhẹ nhàng đặt lên ngực của Hạ Thành Cẩn.
“Tôi đây trước nay vẫn luôn quang minh chính đại.”
Bỗng nhiên tôi dùng một lực mạnh.
“Đây mới đúng là tôi đẩy!”
Hạ Thành Cẩn cố gắng trèo lên khỏi hồ nước.
Anh chẳng thể nào ngờ được, chuyện này sao lại đến lượt mình?
“Lam Hy!”
Tôi lập tức cảm thấy có chút áy náy.
Tôi nhận lấy chiếc khăn từ người bên cạnh, giúp anh lau khô.
15
Trên đường về nhà.
Tài xế lái xe ở phía trước.
Tôi ngồi ở ghế sau, bên trái.
Hạ Thành Cẩn ngồi bên phải.
Ở giữa có một khoảng cách lớn.
“Hạ Thành Cẩn?”
“……”
“Anh giận gì?”
“……”
“Anh đang chiến tranh lạnh với em à?”
Hạ Thành Cẩn: “?”
“Em đùng có mà chối bỏ trách nhiệm, rõ ràng là em đẩy anh xuống nước.”
Tôi cười: “Vậy em hỏi anh, ai là người đã gây rối để Minh Vi đến đây?”
“Là Từ Dương!”
Tôi: “Giỏi.”
Tôi không chịu nổi nữa!
“Thứ nhất, em với Minh Vi không quen thân, chúng tôi mới gặp nhau hai lần, với Từ Dương thì càng không quen biết, nên loại trừ em ra.”
“Thứ hai, Minh Vi là người quen của anh đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng.” Anh thành thật trả lời.
“Từ Dương là người anh quen biết đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy rắc rối này là do anh gây ra có phải không?”
“…… Đúng?”
“Nhưng rắc rối do anh gây ra lại lôi em vào, em phải chịu hậu quả cho anh, vậy nên để anh xuống hồ nước một lát, anh có thấy oan uổng không?”
“Không oan.”
“Lần trước em đã bảo anh xử lý việc này, anh đã làm gì rồi?”
“……”
“Khụ khụ, trước đây… là em ám chỉ Từ Dương đến phá đám cưới.” Tôi hơi lúng túng.
“Em?” Hạ Thành Cẩn ngạc nhiên, “Vậy là em cũng tốn không ít tâm sức để có được anh đấy nhỉ.”
Tôi: “……”
“Anh không giận sao? Dù gì Từ Dương cũng đến phá đám cưới, khiến anh thành trò cười.”
“Dù có em hay không, anh cũng sẽ trở thành trò cười.” Hạ Thành Cẩn than thở.
“Hôm cưới, Minh Vi mang giày bệt, anh đã nhìn thấy, cô ta và Từ Dương là đã thông đồng với nhau.”
“Gì cơ?” Tôi có vẻ chưa hiểu.
Hạ Thành Cẩn nhìn tôi một cái, rồi nói với vẻ bất lực: “Thôi, em không hiểu đâu.”
Tôi ngơ ngác.
Hạ Thành Cẩn lặng lẽ ngồi sát lại gần tôi.
16
Khi về đến nhà, Hạ Thành Cẩn bật đèn lên.
Tôi mới nhận ra phòng khách chất đầy hộp quà và túi xách.
Logo trên đó đều là những thương hiệu tôi thích.
Bức ảnh anh gửi lần trước cũng không nhiều đến vậy.
“Cho em à?”
Anh gật đầu.
Giọng nói khàn khàn.
“Hôm đó anh không cố ý làm em tức giận.”
“Ban đầu anh muốn nói rằng, anh yêu em, nên mới hôn em, anh yêu em nên mới chiếm tiện nghi của em, anh yêu em nên mới cố tình trêu chọc em.”
“……”
“Vậy thì…”
“Tại sao tối hôm đó anh không nói?”
Anh nghiêm túc: “Không đủ trang trọng.”
“Anh nghĩ không nên bắt đầu một cách mập mờ như vậy.”
“Thậm chí không có lấy một bó hoa.”
“Hôm đó anh nói ‘xin lỗi’ là ý gì?” Tôi hỏi.
“Anh đúng là cố ý lợi dụng men rượu để hôn em, hơn nữa còn chưa được em đồng ý.”
Tôi không thoải mái gật gật đầu.
“Thế hoa đâu?”
“Đinh đoong!”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Thành Cẩn mỉm cười.
“Đến rồi.”
……
Tôi chất đống quà lại một chỗ, rồi bắt đầu bóc từng món một.
“Mặc dù em thích màu xanh lá, nhưng kiểu dáng này màu hồng đẹp hơn.”
“Anh sẽ mua thêm cho em.”
“Kiểu này hết hàng rồi mà, sao anh mua được?”
“Em đoán xem.”
……
Hạ Thành Cẩn tựa đầu vào vai tôi, dịu dàng đặt tay lên eo tôi, ôm tôi từ phía sau.
Chiếc hộp quà trên tay tôi bị anh lấy đi.
“Tất cả đều là của em.”
“Sau này từ từ mà xem.”
“Còn bây giờ.”
…… (Cảnh từ cổ trở xuống không tiện miêu tả.)