Nơi Trái Tim Dừng Chân - Chương 2
3
Trụ sở chính của nhà họ Lam ở Hải thành, ba tôi đã lên kế hoạch mở rộng kinh doanh sang thành phố Kinh từ lâu.
Ba năm trước, tôi vừa tốt nghiệp đại học ở đó.
Ba tôi giao toàn bộ công việc của chi nhánh cho tôi, coi như một cơ hội để rèn luyện.
nhà họ Hạ là một gia đình nổi tiếng ở thành phố.
Hôm đó là tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ nhà họ Hạ – Hạ Ngôn Nặc.
Tôi đi cùng mẹ đến dự tiệc.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Thành Cẩn.
Anh ấy là thạc sĩ tài chính mới về nước, vừa tiếp quản doanh nghiệp gia đình, đang rất nổi tiếng.
Tôi là người thích vẻ đẹp bên ngoài, khi nhìn thấy anh ấy, tôi hơi choáng ngợp một chút.
Khi người lớn giới thiệu, tôi lịch sự gọi một tiếng “Anh Thành Cẩn”.
Trong thời gian đó, tôi đi loanh quanh một mình, khi mệt thì tìm chỗ ăn uống.
Không xa có ba nam một nữ đang trò chuyện, tôi mơ hồ nghe được vài câu, đều là bàn về hợp tác dự án.
Nói chuyện công việc trong dịp như thế này cũng bình thường.
Nhưng những người đàn ông đó thỉnh thoảng lại nói vài câu đùa cợt khiếm nhã.
Mặc dù nói rất kín đáo, nhưng vẫn khiến người ta thấy khó chịu.
Người phụ nữ kia nhíu mày, trông có vẻ khó chịu, nhưng không nói gì.
Được vào dự tiệc nhà họ Hạ đã đủ để nói lên địa vị và vị thế xã hội của cô ấy.
Nhưng đối mặt với những “câu đùa khiếm nhã” khó chịu, cô ấy vẫn không dám bỏ đi, thậm chí còn phải giữ nụ cười lịch sự.
Tại sao vậy?
Có lẽ vì cô ấy rất cần những khách hàng đó.
Cũng vì ở đó chỉ có một mình cô ấy là phụ nữ.
Phụ nữ trong ngành này quá ít, thế lực quá yếu.
Một số đàn ông có thể coi phụ nữ như tài nguyên, hoàn toàn không tôn trọng.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá mạnh mẽ, người đàn ông gần tôi nhất quay đầu nhìn tôi.
Ngay sau đó, anh ta nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Anh ta tiến đến trước mặt tôi, cười nói: “Xin chào, tôi là Trương Minh, phó tổng công ty Nam Giang, có thể làm quen không?”
Tàu điện ngầm, người già, điện thoại.
=)) chắc là cái meme ông già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm á, vẻ mặt kiểu anh da đen hỏi chấm???
Tôi đúng là đang nhìn anh ta, nhưng ánh mắt của tôi chắc chắn không thân thiện.
Anh ta không nhận ra điều đó sao?
“Không thể.”
Tôi không cảm thấy câu trả lời của mình có vấn đề gì, dù sao “từ chối” là quyền của tôi.
Nhưng đối phương vẫn tỏ ra không vui.
Bị mất mặt, anh ta vội vàng tìm cách bào chữa: “Em đã có bạn trai à?”
“Không có.” Tôi đáp lại một cách bực bội.
Anh ta rất không hiểu: “Không có bạn trai, vậy làm quen một chút có sao đâu?”
“Liên quan gì đến anh.”
“Cô…” anh ta tức giận đến mặt tái mét.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Người ta từ chối anh, có nghĩa là không có hứng thú với anh, việc cô ấy có bạn trai hay không thì liên quan gì?”
Tôi quay đầu lại, là Hạ Thành Cẩn.
Người đàn ông cười gượng: “Hạ Tổng, tôi chỉ thấy cô gái này rất xinh đẹp, muốn làm quen thôi.”
Hạ Thành Cẩn gật đầu: “Thích một cô gái, không thể chỉ chú ý đến vẻ ngoài của cô ấy.”
“Đúng đúng đúng…”
“Cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của chính mình nữa.”
Ở nơi công cộng không nên chế giễu người khác, trừ khi không nhịn được.
Giọng điệu của Hạ Thành Cẩn nhẹ nhàng, khóe miệng vẫn mang một nụ cười nhạt.
Lịch sự và nhã nhặn, như thể những lời vừa rồi không phải do anh nói.
Anh gọi bảo vệ đến, “mời” mấy người đó ra ngoài.
Anh có vẻ quen biết với người phụ nữ bên cạnh, hai người chào hỏi vài câu.
Sau đó quay người nhìn tôi: “Cô Trần đang tìm cô, tôi dẫn cô đến đó.”
Mẹ tôi.
“Vâng.”
Trên đường đi, tôi tò mò hỏi anh: “Chị gái vừa rồi là ai vậy ạ?”
“Bạn học của tôi ở nước ngoài, về nước tự khởi nghiệp, cô quan tâm à?”
“Hả?” Tôi không hiểu ý anh ngay lập tức.
Hạ Thành Cẩn tiếp tục nói, “Cô ấy là sinh viên công lập, học bổng toàn phần, cùng tuổi với tôi nhưng tốt nghiệp sớm hơn tôi một năm.”
Tôi chưa kịp nói gì, chỉ nghe anh lại nói, “Cô ấy chỉ thiếu background và cơ hội, nhưng khả năng làm việc mạnh, công ty cũng có tiềm năng lớn.”
Nhìn thấy vẻ mặt cố gắng giới thiệu của anh, tôi lập tức hiểu ra.
Đây là đang giúp bạn học cũ tìm đầu tư đây mà.
Tôi cười nhẹ: “Tôi cũng thấy chị ấy rất xuất sắc.”
Vừa dứt lời, Hạ Thành Cẩn đưa thẳng cho tôi một tấm danh thiếp.
Là của chị gái vừa rồi.
Tôi trêu chọc: “Anh còn mang theo bên mình à?”
Anh cũng không có ý định che giấu: “Bạn học một thời, giúp đỡ thôi.”
Không chỉ đẹp trai, quan điểm đúng đắn, còn là người tốt.
Tôi nhận lấy tấm danh thiếp, nói: “Bạn của anh Thành Cẩn cũng là bạn của tôi, tôi đương nhiên phải giúp rồi.”
Anh im lặng một lúc, có vẻ không ngờ tôi lại nhiệt tình như vậy.
“Vậy anh Thành Cẩn có thể giúp tôi một việc không?”
“Ừm, việc gì?” anh hỏi.
“Người đàn ông mặc áo xanh chơi cùng anh vừa nãy là ai vậy, bạn của anh à?”
Người đó tên Chu Minh.
Tôi biết, con trai duy nhất của nhà họ Chu.
Nhưng tôi không quen.
“Anh ta tên Chu Minh, bạn chơi từ nhỏ.”
Tôi mặt đầy mong đợi: “Vậy anh có thể giới thiệu tôi với anh ấy được không? Anh ấy đẹp trai quá.”
Hạ Thành Cẩn nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Chỉ vì anh ta đẹp trai thôi à.”
Tôi gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt ngây thơ: “Đúng vậy, những cô gái trẻ như chúng tôi ấy mà, thích con trai đẹp là chuyện bình thường, anh không cười tôi chứ?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, sau đó cười một cách ý vị thâm trường.
“Không đâu.”
Ngày hôm đó, tôi nhờ mối quan hệ của Hạ Thành Cẩn để kết bạn WeChat với Chu Minh.
Và thông qua Chu Minh, tôi có được hợp đồng hợp tác với gia đình nhà họ Chu.
4
Ban đầu, thái độ của Hạ Thành Cẩn đối với tôi còn tương đối ôn hòa.
Nhưng từ khi tôi bắt đầu theo đuổi anh ấy, mọi thứ đã thay đổi.
Với vẻ mặt bình thản và giọng điệu điềm tĩnh nhất, anh ấy khiến tôi tức điên lên.
Khi theo đuổi anh ấy, tôi đã cố gắng hết sức để tìm hiểu sở thích của anh ấy.
Tôi tặng quà cho anh ấy, anh ấy chuyển tiền lại cho tôi.
Kèm theo ghi chú: “Cảm ơn, không cần mua hộ.”
Tôi lấy cớ công việc để tiếp cận anh ấy.
“Tổng giám đốc Hạ, tối nay có muốn cùng ăn tối không?”
Hạ Thành Cẩn: “Giám đốc Lam, dự án vừa rồi có thể nhượng thêm 2% lợi nhuận không?”
“…”
“Cùng ăn tối, có thể xem xét.”
Anh ấy hứa hẹn trước.
“Một bữa ăn đổi lấy 2% lợi nhuận? Vậy ăn hai bữa.”
Tôi cười lạnh: “Chỉ hai bữa thôi sao, anh không tham lam à?”
“Nhượng quá nhiều lợi nhuận, em sẽ đồng ý sao?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy sao còn hỏi?”
Tôi: “…”
Mỗi lần gặp nhau, tôi muốn bắt chuyện với anh ấy, anh ấy lập tức đứng cách xa tôi 3 mét.
Còn khá là giữ phép tắc.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải tiếp cận từ phía gia đình anh ấy.
nhà họ Hạ và nhà họ Lam môn đăng hộ đối, dì Lâm và mẹ tôi lại là bạn cũ.
Dù là về lợi ích hay tình cảm, tôi đều là ứng cử viên phù hợp nhất cho một cuộc hôn nhân liên minh.
Tôi trò chuyện với bác Hạ về kinh doanh, cùng dì Lâm thưởng trà, cùng bà nội Hạ chơi cờ.
Cuối cùng còn chơi game với em gái của Hạ Thành Cẩn.
Khi Hạ Thành Cẩn về nhà, vừa hay nhìn thấy cảnh tôi đang vui vẻ hòa thuận với gia đình anh ấy.
Anh ấy kéo tôi sang một bên, nuốt nước bọt, muốn nói lại thôi.
“Lam Hy.”
“Sao vậy?” Tôi cười dịu dàng.
“Em có phải muốn thay thế anh không?”
Tôi: “…”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như một kẻ hề.
Hạ Thành Cẩn có người anh ấy thích, là Minh Vi – người cùng lớn lên với anh ấy.
Đáng tiếc Minh Vi đang ngọt ngào với bạn trai Từ Dương.
Từ Dương là một họa sĩ rất có tài năng.
Những người làm nghệ thuật đều theo đuổi tình yêu lãng mạn và đẹp đẽ.
Nghĩ vậy, Hạ Thành Cẩn cũng là một kẻ hề.
Phù~
Thấy thoải mái rồi.
Bị tôi quấy rầy đến không còn cách nào, Hạ Thành Cẩn hỏi: “Trước đây em không phải thích Chu Minh sao?”
“…”
Đó chỉ là cái cớ tôi bịa ra thôi.
Lúc đó tôi cũng không ngờ mình sẽ thích Hạ Thành Cẩn.
Ngay lập tức tôi nghiêm túc nói: “Em phát hiện anh ấy hút thuốc, em không thích người hút thuốc.”
“Anh yên tâm, em với Chu Minh chỉ ăn cơm hai lần, nói chuyện về công việc thôi, không có gì mờ ám cả, nên anh không cần thấy ngượng.”
Hạ Thành Cẩn: “…”