Nơi Ta Thuộc Về - Chương 4
23
Ta như đứng chôn chân tại chỗ, cho đến khi cảm giác tê dại và lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên.
“Thẩm Oánh, ngươi đều nghe thấy rồi sao?”
Lúc này ta mới phát hiện, không biết từ lúc nào Doanh Doãn đã rời đi.
Trưởng công chúa đi vòng qua cửa vòm tiến về phía ta.
Lần đầu tiên ta thấy dáng người mềm mại yếu đuối của nàng vẫn uyển chuyển lắc lư nhưng đôi mắt dịu dàng long lanh lại không còn nhìn ta thân thiết và thiện cảm nữa.
“Trưởng công chúa dụng tâm như vậy, chẳng phải là để ta nhìn thấy cảnh này sao?”
Ta tức giận trừng mắt nhìn đối phương.
Từ lúc gặp nạn đến khi trở về thành, đến những chuyện sau này.
Trưởng công chúa chẳng phải đang muốn nói với ta.
Người trong lòng nàng, chính là Doanh Doãn.
Ta không phải không biết, chỉ là giả vờ không biết.
Dù sao thì thê tử hiện tại của Doanh Doãn, là ta.
“Thê tử thì sao? Ngươi cũng nghe thấy rồi, A Doãn không thích ngươi.”
Trưởng công chúa chế nhạo nhìn ta.
“Nếu ngươi biết điều, có thể tự xin xuống đài, hoặc giáng thê xuống làm… á!”
Lời nàng còn chưa dứt, đột nhiên hét lên một tiếng.
Nhìn mái tóc xõa tung và trâm cài rơi trên mặt đất.
Trưởng công chúa tức giận nói: “Thẩm Oánh! Ngươi dám vô lễ với bổn cung!”
“Trưởng công chúa, giọng của người có thể lớn hơn một chút, tốt nhất là gọi Doanh Doãn quay lại, nghe thử những lời của người bây giờ!”
Ta cất con dao găm trong tay.
Đôi mắt đẹp của trưởng công chúa tràn ngập lửa giận nhưng lại phải cố tình đè nén khiến khuôn mặt của nàng ta lúc này trở nên vô cùng xấu xí.
“Thẩm Oánh! Đừng có không biết điều! Ta và A Doãn là thanh mai trúc mã, tình cảm mười mấy năm, một nữ tử thô lỗ như ngươi có thể so sánh được sao?”
“Đã có tình cảm sâu đậm như vậy, tại sao năm đó Doanh Doãn lại trơ mắt nhìn trưởng công chúa gả cho người khác? Sao vậy? Không thích sao?”
“Ngươi!”
Dưới ánh mắt tức giận của trưởng công chúa, ta không chịu yếu thế nhìn lại.
“Doanh Doãn đã nói rồi, thê tử của hắn, chỉ có một mình ta!”
Không khí căng thẳng bao trùm giữa ta và trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đầy tức giận nhưng cuối cùng nàng lại đột nhiên cười.
“Phải không? Vậy thì thử xem.”
24
“Thử xem” của trưởng công chúa đến rất nhanh.
Tháng tư, hoàng gia tổ chức đi săn mùa xuân.
Ta và Doanh Doãn cùng tham gia.
Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Mạc Bắc, cưỡi ngựa bắn cung là sở trường của ta.
Những năm trước đi săn mùa xuân, bệ hạ đều đặc biệt cho phép ta tham gia, năm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi trưởng công chúa mất phu quân trở về kinh, nhiều năm nay lần đầu tiên tham gia săn mùa xuân.
Nàng cùng ta vào săn bắn, cùng nhau so tài.
Ngay khi ta chuẩn bị bắn con mồi hôm nay.
Trưởng công chúa vốn ở sau ta đột nhiên thúc ngựa lên phía trước.
Ta cau mày, nhanh chóng rút tên hạ cung.
Nhưng trưởng công chúa vẫn hét lên một tiếng thảm thiết, ngã khỏi ngựa.
“Á!”
Trên vai nàng, rõ ràng cắm một mũi tên khác.
“Trưởng Dao!”
Chưa đợi ta phản ứng lại, một bóng người đã xuống ngựa tiến lên.
“Điện hạ!”
Cảnh tượng bị ám sát ngày hôm đó như tái hiện.
Mà ta kinh ngạc hoảng sợ, đang định lên tiếng thì đột nhiên hoàng đế thiếu niên quát khẽ một tiếng.
“Thẩm thị! Ngươi thế mà lại làm trọng thương trưởng công chúa?!”
“Đó không phải…”
Ta biện giải.
Đột nhiên một lực mạnh mẽ đè lên vai ta.
Ta bị thị vệ ấn quỳ xuống đất, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Doanh Doãn như lúc này mới chú ý đến ta, hắn định nói gì đó.
Trưởng công chúa sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
“Đau… A Doãn, ta đau quá…”
Sự chú ý của Doanh Doãn một lần nữa bị trưởng công chúa thu hút.
“Điện hạ đừng sợ, thái y sẽ đến ngay.”
Hắn an ủi, đôi mắt đột nhiên đỏ hoe đau đớn, hận không thể thay đối phương chịu khổ.
Doanh Doãn bế người lên.
Áo choàng nhẹ nhàng bước đi nhanh, góc áo quét qua má và mu bàn tay ta.
Thật sự mang theo cảm giác cắt xé như lưỡi dao.
25
Ta bị đưa về Hầu phủ, không được ra ngoài.
Ba ngày sau, Doanh Doãn trở về.
Thân ảnh hắn vừa xuất hiện ở cửa viện, ta đã vội vàng tiến lên.
“Doanh Doãn, điện hạ thế nào rồi?”
Ta hỏi.
“Đã rút mũi tên ra, không sao rồi.”
Doanh Doãn nói.
Ta đang định thở phào nhẹ nhõm nhưng lại thấy ánh mắt hắn đen tối u ám, trong lòng không khỏi giật mình.
“Vậy thì…”
“A Oánh, vì sao lại làm bị thương trưởng công chúa?”
“Mũi tên đó không phải ta bắn, là…”
“Trên mũi tên đó, có ký hiệu của nàng.”
Doanh Doãn cắt ngang lời ta.
“Chàng cũng không tin ta sao?”
“Hôm đó mọi người đều nhìn thấy, A Oánh, nàng không thể chối cãi được.”
Ta đột nhiên mất tiếng, ngơ ngác nhìn Doanh Doãn.
“Vậy thì bệ hạ… muốn xử trí ta thế nào?”
Doanh Doãn ngẩng đầu lên, lần này ta cuối cùng cũng nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Doanh Doãn nói: Trưởng công chúa cầu tình, bệ hạ không truy cứu.
Nhưng làm người ta bị thương, dù sao cũng phải trả giá.
Lần đầu gặp trưởng công chúa, nàng đã nói với ta.
Đao pháp và thuật bắn cung của Doanh Doãn tuyệt đỉnh.
Chùa Thanh Thành gặp nạn, ta đã chứng kiến thuật bắn tên xuyên họng của hắn.
Mà giờ đây, ta cuối cùng cũng được chứng kiến đao pháp của hắn.
Hoa mơ trong viện mặc dù phần lớn đã rụng hết.
Nhưng trên cành vẫn còn sót lại vài cành hoa rải rác.
Lưỡi đao của Doanh Doãn sắc lạnh dữ dội, cuốn sạch những cánh hoa và lá rụng trên mặt đất.
Khi hắn tránh được trường thương của ta bằng một nhát đao, áp lưỡi đao lên vai ta.
Ta nghĩ, trưởng công chúa nói đúng.
Chỉ là… không ngờ nhát đao đầu tiên của Doanh Doãn, lại rơi vào người ta.
Ta phun ra một ngụm máu, trường thương chống xuống đất chống đỡ thân thể.
“A Oánh…”
“Cút!”
Ta đỏ ngầu mắt nhìn Doanh Doãn.
Vừa đứng dậy đi được hai bước thì thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Doanh Doãn hoảng hốt tiến lên, giống như ôm trưởng công chúa vậy ôm ta vào lòng.
“A Oánh, ta…”
“Doanh Doãn, chúng ta hòa li đi.”
Đây là câu nói cuối cùng của ta trước khi ngất đi.
Sắc mặt Doanh Doãn đột nhiên trắng bệch, không còn chút máu.
26
Tháng năm, hoa cỏ tàn hết.
Ta nhận được thư của phụ thân ở xa tận Mạc Bắc.
Ông nói Kiên Kiên đã cùng phụ thân nàng theo quân khởi hành về kinh.
Bức thư này được gửi vào giữa tháng ba.
Theo tốc độ hành quân của đại quân thì còn khoảng hơn một tháng nữa là có thể đến kinh thành.
Thư là Doanh Doãn đưa đến tay ta.
Hắn muốn lấy cớ này để hòa hoãn quan hệ với ta.
Hôm đó ta bị thương tỉnh lại, không ngờ lại thấy Doanh Doãn ngồi ở đầu giường ta.
“A Oánh, nàng tỉnh rồi.”
Ta đẩy tay hắn ra, đáy mắt nhuốm lạnh.
“Đừng đụng vào ta, ngươi không đi cùng trưởng công chúa của ngươi, ở đây làm gì?”
Bị lời lẽ của ta kích động.
Doanh Doãn động tác khựng lại.
Một lát sau lại như không có chuyện gì.
“Uống thuốc, thuốc đã sắc xong rồi.”
Thuốc ta không uống mà trực tiếp giơ tay hất đổ.
Thuốc nước màu nâu nhuộm bẩn áo bào của hắn.
“Doanh Doãn, ta đã nói, chúng ta hòa li đi. Đợi ta khỏi bệnh, ngươi hãy ký vào tờ hòa li.”
Lời vừa dứt, Doanh Doãn như bị sét đánh.
Khuôn mặt tái nhợt nhất thời không rõ là cảm xúc gì.
Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên của hắn lúc này không dám nhìn thẳng vào ta.
Chỉ là thân thể cứng ngắc đứng bật dậy.
“Ta… ta đi sắc cho nàng một bát nữa.”
Hắn tránh né đề tài “Hòa li.”
Ngày hôm sau, ta dọn ra khỏi chính viện ở cùng Doanh Doãn.
Một mình ở nơi xa nhất so với chính viện trong phủ thế tử.
Doanh Doãn về đã thấy đồ đạc của ta bị dọn đi.
Môi hắn mấp máy, đôi mắt run rẩy.
“A Oánh… nhất định phải như vậy sao?”
“Nhất định phải.”
27
Ta ở viện nhỏ một tháng.
Doanh Doãn cũng cho người dọn ra một căn phòng trong viện nhỏ cho hắn.
Cách một cái sân vuông, đối diện với ta.
“Tiểu thư…”
Tỳ nữ của ta không biết làm sao hỏi ta.
Nàng trung thành với ta, cũng chứng kiến những việc Doanh Doãn đối xử với ta mấy tháng nay.
Vốn tưởng Doanh Doãn sẽ là một người tốt.
Không ngờ cũng không tránh khỏi những hành vi xấu xa của tất cả nam nhân trên đời.
“Tùy hắn.”
Xem như vì hắn đã gửi thư cho phụ thân ta.
Ta không để ý đến.
Thấy ta không đuổi hắn đi, ánh mắt Doanh Doãn sáng lên.
Vài ngày sau, Doanh Doãn đi ra ngoài về.
Thấy ta nằm trên ghế mây trong viện hóng mát.
Hắn tiến lên: “A Oánh, ta mua cho nàng bánh đào.”
Hắn cười nhẹ nhàng ôn hòa, đáy mắt lấp lánh ánh sáng đẹp đẽ.
Như khoe công, giơ cao gói điểm tâm trong tay.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Vừa rồi trưởng công chúa cũng đưa bánh đào tới.”
Giống hệt với bánh Doanh Doãn đưa.
Sắc mặt Doanh Doãn thay đổi, cúi đầu nhìn điểm tâm bày trên bàn trà nhỏ.
“A Oánh, ta…”
“Ta mệt rồi.”
Ta nhàn nhạt cắt ngang lời hắn.
Lời Doanh Doãn nghẹn ở cổ họng.
Hắn nắm chặt tay, rồi lặng lẽ quay người.
Ta mở mắt, thấy bóng lưng hắn rời đi, toát lên vẻ cô đơn hiu quạnh.