Nơi Ta Thuộc Về - Chương 2
10
Giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo theo gió lọt vào tai.
Đó là Doanh Doãn mà ta chưa từng thấy.
Hắn dễ dàng kéo căng dây cung.
Đôi mắt vốn thanh lãnh nhu hòa giờ đây tràn đầy sự sắc bén.
Giống như một vị tướng trẻ tuổi quyết đoán trên chiến trường.
Mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng vào đầu thích khách.
Ta rất chắc chắn, Doanh Doãn không nói dối.
Hắn buông tay.
Lực đủ để bắn thủng đầu thích khách.
Ta cảm thấy vô cùng hoang đường, lại không thể tin nổi.
Sao có thể như vậy được?
Trưởng công chúa sợ hãi nhắm mắt rơi lệ.
Doanh Doãn cũng buông tay.
Vút——
Tiếng xé gió nhanh chóng dứt khoát, ngay sau đó là một tiếng đâm vào da thịt.
“Á!”
Trưởng công chúa hét lên một tiếng.
Thích khách ngã xuống, đồng thời thân thể nàng cũng mềm nhũn.
Cùng lúc đó, Doanh Doãn nhanh chóng lật người xuống ngựa.
Kịp thời ôm lấy thân thể trưởng công chúa trước khi nàng ngã xuống.
“Điện hạ!”
Giọng nói lo lắng và quan tâm truyền đến tai.
Trưởng công chúa ôm lấy hắn.
“A Doãn! Hu hu hu.”
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Bàn tay Doanh Doãn ôm lấy trưởng công chúa khẽ run rẩy.
Nhưng lực đạo lại không ngừng tăng thêm, như muốn khảm người con gái trong lòng vào xương cốt.
Khuôn mặt hắn, vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt.
“Không sao rồi, điện hạ.”
Hắn ôn nhu an ủi.
“A Doãn ở đây, A Doãn vẫn luôn ở đây.”
11
Sợi dây căng thẳng trong đầu ta cuối cùng cũng vì một câu “A Doãn vẫn luôn ở đây” của Doanh Doãn mà đứt phựt.
Bước chân ta như bị đóng đinh tại chỗ.
Máu trong người từng chút một đông cứng từ lòng bàn chân.
“Doanh… Doãn…”
Cuối cùng ta cũng khó khăn gọi tên hắn.
Doanh Doãn bảo vệ trưởng công chúa, nghe tiếng ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc đó, hình ảnh chật vật của ta phản chiếu trong đôi mắt kinh ngạc của hắn.
Ngay sau đó, chút sắc máu còn sót lại trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.
12
Khi ta và Doanh Doãn thành thân được nửa năm.
Có người trước mặt ta bàn tán chế giễu Doanh Doãn là quỷ yểu mệnh.
Doanh Doãn thích yên lặng ít suy nghĩ, không thích so đo với người khác.
Nhưng ta không thể để hắn chịu ấm ức.
Tên công tử bột chế giễu Doanh Doãn bị ta dùng một ngọn trường thương hất ngã xuống đất.
“Sau này nếu còn dám sau lưng bàn tán về phu quân của ta, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Ta từ nhỏ đã sống và lớn lên ở biên quan.
Không giống với những công tử tiểu thư được nuông chiều trong kinh thành.
Ta có thể dùng tay không chế ngự ngựa hoang, cũng có thể giơ roi phi ngựa trên phố dài.
Tính tình ngang tàng như cát vàng trên sa mạc Mạc Bắc.
Vì chuyện này, mọi người đều nói Doanh Doãn cưới phải một thê tử hung dữ.
Mọi người đều tránh ta không kịp.
Nhưng Doanh Doãn lại không để ý.
Hắn sẽ khen ngợi khi nhìn ta tung ra bảy bảy bốn mươi chín thế thương.
“A Doãn thật lợi hại.”
Ta bị hắn cười đến mức tim đập loạn xạ.
Nhẹ giọng nói: “Không lợi hại một chút, làm sao bảo vệ chàng được?”
Không ngờ Doanh Doãn lại nghe vào.
Hắn còn nói.
“A Doãn, vậy nàng phải bảo vệ ta cả đời đấy.”
Khuê mật ở Mạc Bắc của ta là Kiên Kiên nghe được chuyện này thì vô cùng kinh ngạc.
“Sao lại có nam nhân để nữ nhân bảo vệ chứ?!”
“Có gì đâu? Không có quy định nào nói rằng nam nhân không được để nữ nhân bảo vệ cả.”
Theo ta thấy, Doanh Doãn yếu, ta mạnh.
Kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, đương nhiên là nên như vậy, không phân nam nữ.
Nếu Doanh Doãn mạnh hơn ta, vậy hắn cũng sẽ bảo vệ ta.
Nhưng mà, ta tự cho rằng, Doanh Doãn sẽ không mạnh hơn ta.
Nhưng không ngờ…
Hóa ra là ta đã đánh giá quá cao bản thân mình.
13
Một người nam nhân tại sao lại bảo vệ một người nữ nhân?
Hoặc là hắn trời sinh chính nghĩa thích trừ mạnh giúp yếu.
Hoặc là hắn thích người nữ nhân này.
Doanh Doãn hẳn là thuộc về trường hợp sau.
14
Tỳ nữ bưng thuốc đến cho ta uống.
Ta không uống, nói muốn nghỉ ngơi một lát.
Nàng liền đặt thuốc vào bếp nhỏ để giữ ấm.
Đợi đến khi ta tỉnh lại.
Bên giường đã có Doanh Doãn ngồi.
Trên tay hắn đang khuấy bát thuốc của ta được hâm nóng trong bếp nhỏ.
“Tỉnh rồi à? Uống thuốc đi, không nóng nữa rồi.”
Giọng hắn vẫn ôn hòa dễ nghe, như tiếng ngọc chạm vào nhau.
Động tác đưa thuốc đến bên môi ta nhẹ nhàng chậm rãi.
Nhưng ta lại nảy sinh cảm giác muốn né tránh.
“Ta tự uống.”
Động tác của Doanh Doãn khựng lại.
Không biết có phải ta nhìn nhầm không.
Đáy mắt hắn thoáng hiện lên vẻ u ám, như có chút buồn bã.
Bảy ngày trước.
Sau khi ta và trưởng công chúa gặp nạn.
Ta một mình cưỡi ngựa về Hầu phủ.
Ngươi hỏi vì sao không phải Doanh Doãn đưa ta về?
Ồ.
Lúc đó trưởng công chúa sợ hãi ngất xỉu.
Tất cả sự chú ý của Doanh Doãn lại đổ dồn vào nàng.
Hắn ôm trưởng công chúa yếu đuối vô lực lên ngựa.
Đến khi quay đầu định đi thì dường như mới nhớ ra còn có ta.
“Người đâu, đưa phu nhân về phủ.”
Đưa về bằng cách nào?
Xe ngựa đều đã bị đâm hỏng hết rồi.
Nhưng Doanh Doãn lại không nghĩ đến điểm này.
Hắn vội vàng đưa trưởng công chúa về kinh.
Còn ta, trong ánh mắt lo lắng nhưng lại không dám nói của đám hộ vệ.
Bất đắc dĩ phải nở một nụ cười bình thản.
“Dắt một con ngựa cho ta.”
15
Ta cưỡi ngựa về Hầu phủ.
Những người biết tin đã sớm đứng chờ ở cổng Hầu phủ.
Thấy ta về một mình thì vô cùng kinh ngạc.
Ta vừa xuống ngựa đã ngất đi.
Sốt cao hai ngày, hôm nay mới miễn cưỡng tỉnh lại.
Mà theo lời nha hoàn theo ta đến từ nhà mẹ đẻ.
Hai ngày nay Doanh Doãn vẫn chưa về nhà.
Chuyện trưởng công chúa gặp nạn nhanh chóng truyền đến tai hoàng thượng.
Hoàng thượng ra lệnh cho Doanh Doãn điều tra rõ ràng chuyện này.
“Thế tử hiện đang ở phủ trưởng công chúa thẩm vấn bắt giữ tội phạm.”
Thẩm vấn?
Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta lúc đó.
Rốt cuộc là thẩm vấn tội phạm hay là chăm sóc trưởng công chúa?
Ta không suy nghĩ sâu xa.
Thậm chí còn mừng vì Doanh Doãn không về, nếu không ta thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Là nên chất vấn mối quan hệ của hắn và trưởng công chúa.
Hay là làm ầm lên một trận?
Tóm lại, hai ngày nay suy nghĩ của ta hoàn toàn bị hành động của Doanh Doãn và trưởng công chúa ngày hôm đó xâm chiếm.
Cho đến bây giờ vẫn không tìm ra được manh mối.
16
Đến ngày thứ ba cảm thấy mình đã khỏe hơn.
Ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ để nói chuyện thẳng thắn với Doanh Doãn.
Dù sao ta cũng không phải loại nữ tử không biết lý lẽ, dây dưa không dứt.
Nếu hắn sớm nói cho ta biết hắn có người mình thích.
Ta chắc chắn sẽ không gả cho hắn.
Nhưng bây giờ ta đã gả cho hắn rồi.
Vậy thì giữa phu thê có khúc mắc, có phải cũng nên thành thật với nhau không?
Nhưng ta đã đợi ba ngày.
Doanh Doãn vẫn chưa về.
Mà muốn biết chuyện của hắn và trưởng công chúa cũng không phải là chuyện khó.
Nha hoàn theo ta về nhà chồng đến ngày thứ năm đã nói cho ta biết tin tức đã điều tra được.
Hóa ra Doanh Doãn và trưởng công chúa là thanh mai trúc mã.
Doanh Doãn từ nhỏ đã là bạn đọc của thái tử, cũng cùng trưởng công chúa lớn lên.
Tình cảm của ba người rất sâu đậm, luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Sau này thái tử lên ngôi, trưởng công chúa đến tuổi xuất giá.
Doanh Doãn cũng vì lý do sức khỏe mà xuất cung tĩnh dưỡng.
Ba người mới chia tay.
Mà khi còn ở trong cung sâu làm bạn đọc, trưởng công chúa và thái tử đã nhiều lần gặp nạn.
Đều là Doanh Doãn ra tay cứu giúp.
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao trưởng công chúa gặp nạn lại có thể biểu lộ với Doanh Doãn vẻ dựa dẫm thân mật như vậy.
Nha hoàn lại nói.
“Trước khi trưởng công chúa xuất giá, từng song hành cùng thế tử, hai người
là đôi uyên ương được mọi người ở kinh thành ca ngợi. Mọi người đều cho rằng công chúa sẽ gả cho thế tử, chỉ không biết vì sao, trưởng công chúa lại gả cho người khác.
“Nô tỳ còn nghe nói, hồi thế tử còn trẻ ở kinh thành, đao pháp và cung thuật đều vô song, được rất nhiều quý nữ kinh thành để mắt tới.
Chỉ là thế tử sức khỏe không tốt, nhiều năm nay lại lánh đời không ra ngoài nên mới bị mọi người lãng quên.”
17
Thì ra là vậy.
Ta tưởng rằng mình đã hiểu rõ Doanh Doãn.
Hóa ra ta chỉ nhìn thấy một mặt của hắn.
Vậy thì tình cảm của hắn dành cho ta, có phải cũng chỉ là một mặt trong số đó không?
Ta uống hết thuốc.
Cân nhắc suy nghĩ hồi lâu, mới lấy hết can đảm hỏi Doanh Doãn.
“Sao chàng lại về trễ vậy?”
“Mấy ngày nay thẩm vấn thích khách nên bị chậm trễ.”
“Thẩm vấn thích khách phải mất thời gian lâu như vậy sao?”
Thậm chí cũng không thể về nhà thăm ta một chút?
Sắc mặt Doanh Doãn hơi tái.
“Xin lỗi, A Oánh.”
Hắn nói xong, trong phòng chìm vào im lặng.
Ta không nói nên lời.
Chỉ mím môi nói: “Doanh Doãn, chàng biết đấy, ta ghét bị lừa dối.”
Đừng lừa ta.
Đây là hàm ý trong lời nói của ta.
Bên ngoài trời sắp tối.
Trong phòng tối dần.
Ta không nhìn rõ mặt Doanh Doãn.
Nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đen láy bình tĩnh của hắn.
Chúng ta nhìn nhau trong bóng tối hồi lâu.
Doanh Doãn đưa tay nắm lấy tay ta.
“A Oánh, thê tử của ta, chỉ có một mình nàng.”