Nơi Ta Thuộc Về - Chương 1
1
Ngày ta và trưởng công chúa gặp nạn.
Là ngày mùng ba tháng ba.
Chùa Thanh Thành ở ngoại ô kinh thành hương khói nghi ngút.
Ta xuất thành, cầu phúc cho Doanh Doãn.
Ngày ta rời đi.
Hắn đứng dưới mái hiên hành lang của Hầu phủ, khoác áo choàng gấm chống gió lạnh, nắm tay ta.
“A Doanh, nàng phải sớm quay về.”
Lúc đó, cây mơ trong viện đang nở hoa.
Những cánh hoa màu hồng trắng điểm xuyết trên cành.
Gió thổi, có vài cánh rơi xuống vai Doanh Doãn.
Làm cho khuôn mặt hơi tái của hắn có chút sắc hồng, cả người như ánh xuân ấm áp.
“Yên tâm đi, đợi ta về, sẽ mang cho chàng cành đào đẹp nhất trên núi.”
Ta hứa với hắn.
Trong ánh mắt dịu dàng ấm áp của hắn, ta lên xe ngựa rời khỏi thành.
2
Doanh Doãn là phu quân của ta, cũng là thế tử của Hầu phủ.
Nhưng hắn là một kẻ ốm yếu, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, đi một bước thở ba bước.
Thái y chẩn đoán, hắn không sống quá hai mươi bốn tuổi.
Nhưng ta thì khác.
Ta là nữ nhi của tướng môn.
Người xem bói nói ta sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an thuận lợi.
Là mệnh cách cực tốt.
Lão Hầu gia thấy ta hoạt bát vui tươi, tràn đầy sức sống.
Có lẽ thật sự có thể trấn áp được mệnh cách yếu ớt chết yểu của nhi tử ông.
Vì vậy, sau khi ta làm lễ cập kê.
Hầu phủ liền sai người đến cửa cầu hôn.
Ta và Doanh Doãn định hôn.
Người dân kinh thành đều thấy ta đáng thương vì phải gả cho một phu quân đoản mệnh.
Nhưng họ không biết.
Gả cho hắn, là ta cam tâm tình nguyện.
3
Lần đầu tiên gặp Doanh Doãn, ta mới mười bốn tuổi.
Đó là vào lần đầu ta theo phụ thân chinh chiến ở Sa Bắc về kinh phục mệnh.
Sau đó được mời tham gia tiệc đạp thanh của một quý nữ nào đó ở kinh thành.
Kết quả là lại bị lạc trong sơn trang.
Đi vòng vo, không biết sao lại đi đến một khu vườn.
“Cô nương có phải bị lạc đường không?”
Đột nhiên có tiếng hỏi từ trên đầu truyền đến.
Ta ngẩng đầu lên, lập tức kinh ngạc.
Chỉ thấy giữa muôn hoa rực rỡ, Doanh Doãn đứng ở lầu hai của đình đài, tựa vào lan can.
Trong sự che phủ của những khóm hoa rực rỡ, trông hắn phiêu phiêu như tiên, không giống người phàm trần.
Đẹp vô cùng.
Thấy ta ngây người, khóe mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt dịu dàng.
“Ta thấy cô nương đi quanh khu vườn này rất lâu rồi, có cần ta giúp không?”
Tất nhiên là cần.
Ta hỏi hắn đường ra, hắn tốt bụng chỉ đường cho ta.
Sau khi trở về, ta tìm mọi cách để hỏi thăm thân phận của hắn.
Biết được hắn chính là người ta sắp lấy.
Ta mừng thầm trong lòng.
4
Ngày thành thân, Doanh Doãn vén khăn che mặt của ta.
Ta cười với hắn, nói.
“Chàng còn nhớ ta không? Hôm đó ta bị lạc đường, là chàng đã giúp ta.”
Ta nói không ngừng.
Nói một hồi mới phát hiện ra mình có vẻ hơi ồn ào.
Cũng không biết Doanh Doãn có chê ta không.
Không ngờ hắn nghe xong, khóe miệng nở nụ cười.
“Tất nhiên là nhớ, hóa ra hôm đó là nàng, Thẩm tiểu thư.”
Tâm trạng của ta bỗng chốc sáng sủa hẳn lên.
“Không cần khách sáo như vậy, chúng ta đã thành thân rồi, chàng có thể gọi ta là nương tử.”
Vừa dứt lời, Doanh Doãn liền sửng sốt.
Ta biết tính tình hắn lạnh nhạt, lại nghiêm trang đĩnh đạc.
“Nương tử” là cách gọi ngọt ngào như vậy, có lẽ hắn không thốt ra được.
Vì vậy, ta và Doanh Doãn thành thân ba năm.
Cũng không thể khiến hắn gọi ta một tiếng.
Nhưng không sao, hắn gọi ta là A Doanh, ta cũng rất thích.
5
Trong mắt người ngoài, ta rất vừa lòng với Doanh Doãn.
Gả cho hắn, ta vui mừng khôn xiết, trong mắt chỉ có một mình hắn.
Sức khỏe Doanh Doãn không tốt vào thời điểm tiết trời giá lạnh, hắn bị cảm lạnh.
Nghe nói cầu nguyện ở chùa Thanh Thành rất linh nghiệm.
Vì vậy, hằng năm vào mùa xuân, ta đều đến cầu bình an cho hắn.
Gặp được trưởng công chúa ở đó là điều ta không ngờ tới.
Dù sao ta và trưởng công chúa cũng không quen biết.
Khi ta trở về kinh, nàng đã sớm xuất giá.
Nửa năm trước, phò mã bệnh nặng qua đời, hoàng thượng thương nàng cô đơn, triệu nàng về kinh, còn ban cho nàng một tòa công chúa phủ.
Nhưng trưởng công chúa không nhận, nói muốn vào chùa tu hành.
Không ngờ lại là chùa Thanh Thành.
6
Bên trong thiền viện sau núi.
Trưởng công chúa mặc một bộ đồ trắng đơn giản, mềm mại yếu đuối.
Vừa hỏi vừa đánh giá ta.
“Ngươi chính là thê tử của Doanh Doãn, Thẩm Doanh?”
Ta hành lễ đầy đủ.
Trưởng công chúa khẽ cười một tiếng.
Trong mắt nàng mang theo vài phần ý cười khó hiểu.
Không hiểu sao ta lại cảm thấy có chút khác thường.
Nhưng lúc đó ta không nghĩ ra.
Buổi tối, khi ta nghỉ ngơi trong thiền phòng.
Cuối cùng cũng biết sự khác thường này đến từ đâu.
Doanh Doãn.
Cách xưng hô của nàng với Doanh Doãn không đúng.
Gọi thẳng tên, thân thiết… có vẻ hơi trêu chọc.
Ta ở lại chùa Thanh Thành vài ngày.
Trưởng công chúa biết, thường gọi ta qua trò chuyện.
“Khi ta rời khỏi kinh thành, cây đào này còn chưa lớn lắm, giờ đây chớp mắt đã cành lá xum xuê.”
Trưởng công chúa nhìn cây đào trong vườn.
Đột nhiên quay đầu hỏi ta.
“Ngươi và Doanh Doãn quen biết và thành thân như thế nào?”
Ta trả lời thành thật.
Trưởng công chúa nghe xong đột nhiên nói.
“Ta từng có một người trong lòng.”
Lúc đó, không hiểu sao trong lòng ta bỗng khựng lại.
Trưởng công chúa không hề hay biết vẫn cứ tự lẩm bẩm kể về người trong lòng của nàng.
Nàng càng nói, sự khác thường trong lòng ta càng lớn.
“Vậy người trong lòng của điện hạ là người như thế nào?”
Ma xui quỷ khiến ta lại hỏi một câu như vậy.
Trưởng công chúa nói: “Hắn ấy mà, cả cung tiễn và đao pháp đều rất lợi hại, có thể bắn trúng mục tiêu cách xa trăm bước, một khi ta gặp nguy hiểm, hắn luôn là người đầu tiên xông ra bảo vệ ta.”
Biết võ công sao?
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Doanh Doãn thậm chí còn không kéo được cung, càng đừng nói đến bắn trúng mục tiêu cách xa trăm bước.
“Chỉ tiếc là sau này hắn lại cưới người khác.”
Trong lúc ta thất thần trưởng công chúa lại bổ sung thêm, đôi mày thanh tú mềm mại bỗng nhuốm một tầng ưu sầu.
Ta đang định an ủi.
Đột nhiên trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn ta.
Nụ cười quen thuộc khó hiểu đó lại xuất hiện.
“Nhưng hắn nói, đó là mệnh lệnh của phụ mẫu, thực ra hắn không thích người thê tử đó.”
“…… ”
7
Ngày thứ năm ta cầu phúc xong.
Trước khi đi, ta đến chào tạm biệt trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nói.
“Ta đi cùng ngươi.”
Thấy ta ngạc nhiên, nàng lại giải thích.
“Ta có chút nhớ bánh đào tô trong thành, vừa hay về nếm thử.”
“Được.”
Đường về vẫn là con đường cũ.
Trên đường phải đi qua một khu rừng.
Lúc thích khách xuất hiện.
Trưởng công chúa đang hỏi ta về sự thay đổi diện mạo của kinh thành hiện nay.
Đột nhiên xe ngựa rung chuyển một cái.
Bên ngoài lập tức hỗn loạn.
“Có thích khách! Bảo vệ điện hạ và thế tử phu nhân!”
Có hộ vệ vây quanh xe ngựa cảnh giác.
Những người khác thì đánh nhau với thích khách.
Trong xe ngựa, ta muốn ra ngoài giúp đỡ.
Nhưng trưởng công chúa sợ hãi co rúm trong lòng ta, nắm chặt lấy cánh tay ta.
Nàng là thân phận kim chi ngọc diệp.
Nếu có chuyện gì xảy ra, Hầu phủ không gánh nổi.
Ta không muốn gây rắc rối cho Doanh Doãn.
Một bên an ủi trưởng công chúa, một bên mong hộ vệ bên ngoài có thể ra tay mạnh mẽ hơn.
Ngay lúc này.
Tiếng chém giết ngày càng gần.
Có thích khách đến gần, vén rèm lên định tập kích.
“Cút!”
Ta đá một cước vào đầu thích khách.
Trưởng công chúa kinh ngạc nhìn ta.
Ta ngại ngùng rụt chân lại.
“Trước đây đã luyện qua một chút.”
8
Vừa dứt lời xe ngựa đột nhiên rung chuyển dữ dội, hất mạnh ta và trưởng công chúa vào thành xe.
Để không cho trưởng công chúa bị thương.
Ta dùng tay đỡ sau lưng nàng.
“Ui…”
Bị va đập hai lần, ta rên lên một tiếng.
Nhưng sự rung chuyển dữ dội vẫn không dừng lại.
Ngựa hí lên một tiếng tăng tốc chạy về phía trước, ngựa bị mất kiểm soát.
Không quan tâm đến bàn tay bị thương, ta trấn an trưởng công chúa rồi vén rèm lên kéo ngựa.
Dây cương thô ráp cọ xát vào tay ta, tạo thành vết thương.
Đúng lúc ta sắp thành công.
Không biết từ đâu lại xuất hiện thêm hai ba thích khách.
Lưỡi đao sắc bén hướng về phía chúng ta.
Ta vừa chống trả vừa kéo ngựa.
Kết quả là không đủ sức, bị thích khách đá một cước xuống khỏi xe ngựa.
Lăn một vòng trên con đường đầy sỏi đá.
Giống như chịu một trận tra tấn.
“Cứu mạng!”
Tiếng của trưởng công chúa ngày càng xa.
Khi ta vô cùng lo lắng.
Đột nhiên một mũi tên đen xé gió lao tới!
Trực tiếp bắn hạ thích khách đang khống chế xe ngựa.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần dần rõ ràng.
Cuối con đường, xuất hiện phù hiệu thị vệ của Hầu phủ.
Người đứng đầu quen thuộc và nổi bật, là Doanh Doãn.
9
Ta gần như kích động đến rơi nước mắt đang định hét lên một tiếng nhưng lại bị người ta cắt ngang.
“A Doãn! Cứu ta!”
Thích khách không còn đường lui, khống chế trưởng công chúa.
Đặt lưỡi dao lên cổ nàng.
Doanh Doãn nắm cương kéo ngựa.
“Thả điện hạ ra!”
“Yêu cầu người của ngươi lui hết ra!”
Thích khách chống cự quyết liệt.
Dao không có mắt, lực mạnh một chút, trên làn da non nớt của trưởng công chúa đã xuất hiện vết máu.
Ta thấy trong mắt Doanh Doãn thoáng qua sự đau lòng và lo lắng.
Trong lòng ta không hiểu sao bỗng chùng xuống.
Ta nhìn trưởng công chúa đôi mắt đẫm lệ, yếu đuối bất lực. Thi thoảng lại gọi hắn một tiếng “A Doãn” đầy nước mắt.
Cảm giác kỳ lạ đó lại một lần nữa trào dâng trong lòng ta.
Mà lúc này.
Doanh Doãn đột nhiên cầm lấy cung của thị vệ bên cạnh.
“Nếu ngươi không thả điện hạ ra, mũi tên này sẽ bắn thủng đầu ngươi.”