Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 9
20
Chiếc đèn lồng sáng nhất được treo trước bài vị của mẫu thân ta.
Phụ thân dường như đã biến thành một con người khác chỉ sau một đêm, ông dành hết tâm sức để dạy ta về cách trị vì đất nước.
Phụ thân đã dành bốn năm để thanh lọc những đảng phái cũ còn sót lại của tiền triều và những quan viên tham ô nhận hối lộ, rồi phong ta lên làm nữ đế, ông bảo đều trông cậy hết vào ta.
Cũng giống như ngày hôm đó, ông ngồi xổm trước mặt, đặt tay lên vai ta: “Con phải là một nữ đế tốt, để mẫu thân con mãi mãi được thờ bái trong tông miếu, nhận hương khói và cái cúi đầu quỳ lạy từ bọn họ, biết chưa?”
“Con hiểu rồi.” Ta đáp.
Ông muốn xoa đầu ta như khi còn nhỏ, nhưng cuối cùng lại cúi đầu nói: “Phụ thân có lỗi với con, ta không muốn con tha thứ cho ta, ta không phải là một phụ thân tốt. Kiếp này ta chỉ có thể dồn hết mọi tinh lực cho mẫu thân con. Kiếp sau ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa chuộc tội với con.”
Ta thật rất muốn nói với ông rằng ta rất yêu ông và mẫu thân, ta cũng chưa từng trách móc ông.
Nhưng lại không nói ra lời.
Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn cứ tự hỏi vì cái gì mà ngày đó mình không nói ra lời này.
Tại sao chứ?
21
Phụ thân trở về phủ đệ trước kia và sống trong từ đường nơi thờ cúng mẫu thân.
Ông ấy không đến thăm ta, lúc ta đến thăm, ông cũng ít khi gặp.
Mãi cho đến một ngày, ông nôn ra rất nhiều máu, rồi bất tỉnh trong phủ, ta mới biết được ông đã dùng Ngũ thạch tán*.
Ta cưỡi ngựa chạy đến thì thấy ông ngã xuống đất trong từ đường, áo bào mở ra, toàn thân đỏ bừng vì nhiệt.
Ông nằm trên đất vuốt ve bài vị của mẫu thân, cẩn thận từ li từ tí hôn lên dòng tên của mẫu thân trên tấm bài vị mà nước mắt lưng tròng.
Thái y nói ông không còn nhiều thời gian để sống nữa.
Ông đưa tay về phía ta, dường như đã không còn tỉnh táo nữa, ông hỏi ta: “Ngươi biết Yểu nương của ta không?”
Lòng ta đau đớn cay đắng vô cùng.
Ông lại nói tiếp, lẩm bẩm, điên điên khùng khùng, vừa khóc lại cười: “Nàng ấy đã cứu ta. Ta chép sách cho con trai của Vương viên ngoại, nhưng chép sai chữ, vậy nên đã phạm phải điều cấm kỵ. Con trai Vương viên ngoại đã dẫn theo đám nô bộc đến đánh ta, chính là Yểu nương đã ngăn họ lại, nàng còn dùng khăn che mặt băng bó vết thương cho ta, ta hỏi nàng là ai thì nàng chỉ nói mình đến phủ của Vương viên ngoại để ca hát, hy vọng một thư sinh trong sạch như ta sẽ không ghét những người như nàng.”
Ông tiếp tục lẩm bẩm, hai mắt thất thần: “Yểu nương là người như thế nào? Ta không biết, ta chỉ biết nàng ấy đã cứu ta, ta muốn trả lại khăn cho nàng ấy. Lúc gặp lại nàng, toàn thân nàng đã bị thương, muốn treo cổ tự tử. Thì ra nàng là một kỹ nữ, bị phụ mẫu bán vào thanh lâu, nàng hẳn là phải chịu thống khổ hơn ta rất nhiều. Nàng ấy đã cứu ta một lần, ta cũng muốn cứu nàng ấy một lần.”
“Nàng đưa hết tiền bạc cho ta, hy vọng ta có thể chuộc thân cho nàng. Sau khi chuộc thân, nàng chính là người của ta rồi. Trong khế ước ghi rằng ta có thể mua bán nàng ấy, nhưng làm sao ta có thể mua bán nàng?”
“Nàng đã không còn đường để đi, không còn nơi để trở về nữa, nàng chỉ có thể ở bên ta, ta cùng nàng tôn trọng lẫn nhau mà chung sống hòa thuận.”
“Nàng ấy không cho ta chép sách nữa. Nàng nói sẽ đưa cho ta toàn bộ số tiền còn lại và hỏi liệu ta có thể quay trở về khi đã đỗ trạng nguyên hay không, để nàng làm thiếp làm tỳ nữ của ta, như thế nào cũng được hết.”
“Lúc nàng thấp thỏm hỏi, ta lại nghĩ trong đầu, thế nào lại là thiếp, thế nào lại là tỳ nữ? Yểu nương đã chu cấp cho ta học hành, vì ta rửa tay nấu cơm, còn sinh cho ta một đứa con gái, ta tất nhiên muốn nàng làm nương tử của ta, nương tử duy nhất của ta. Nàng là nương tử ở bên cạnh ta dù khi ta nghèo hèn. Ta đương nhiên muốn đối xử thật tốt với nàng ấy, không bao giờ để nàng ấy phải thất vọng. Nàng sao có thể làm thiếp được, ta sao lại có thiếp rồi… ”
Phụ thân chưa bao giờ kể cho ta nghe những câu chuyện ngày xưa.
Ta chỉ nhớ rằng khi lên năm, công chúa từng hỏi ông rằng: “Ngươi thật sự chưa bao giờ ghê tởm việc Yểu nương từng làm kỹ nữ hay sao?”
Nghe công chúa hỏi như vậy ông đã rất tức giận, bị công chúa quấy rầy đến độ không thể kiềm chế được nữa, liền chửi bới: “Ghê tởm? Tại sao ta phải ghê tởm một ân nhân đã gả cho ta lúc ta còn đang khốn cùng? Trinh tiết chẳng là gì cả, hai từ này vốn không nên tồn tại! Thật nhảm nhí! Yểu nương không còn lựa chọn nào khác, đó là lỗi của thiên hạ này, không phải lỗi của nàng ấy, nàng có lỗi gì chứ? Lỗi lớn nhất của nàng chính là nàng lại là một nữ nhi, bị phụ mẫu mình bán vào thanh lâu với giá mười đồng! Trái tim của Yểu nương trong sạch hơn tất cả các người. Chính là trong sạch, trong sạch hơn mọi loài dã thú giả tạo trên đời này!”
“Sự trong trắng của Yểu nương nằm ở trong tim nàng ấy, không phải ở trong cái trần tục đầy thành kiến này. Dù như thế nào đi nữa ta vẫn yêu Yểu nương, tim ta chỉ yêu nàng ấy, sẽ không bao giờ chán ghét nàng. Ta chỉ chán ghét ngươi mà thôi!”
Ta hoàn hồn từ những ký ức cũ, nhìn phụ thân đột nhiên đứng dậy.
Ông đẩy ta ra, lảo đảo chạy về phía trước, chộp lấy chiếc kéo trên bàn đâm mạnh vào má của mình. Máu tức khắc bắn tung tóe khắp nơi, nhưng ông như thể không cảm giác được đau đớn, chỉ thì thào một lời như đang tự nhủ : “Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của khuôn mặt này…”
Ta hoảng sợ, tay chân lạnh buốt, vội lao tới đỡ ông, nhưng ông ấy một mực ôm chặt bài vị của mẫu thân ở một góc, khóc òa lên, máu và nước mắt hòa vào nhau, ông ấy khóc đến nỗi run rẩy, thở không ra hơi: “Niệm Yểu, ta tự hủy hoại dung nhan của mình rồi, xuống dưới đó Yểu nương không yêu ta nữa thì phải làm sao? Nếu Yểu nương không yêu ta nữa thì phải làm sao đây…”
Tiểu thái giám đỡ ta dậy, hỏi ta phải làm sao, ta cũng đang cố kìm nén nỗi đắng cay nơi khóe mắt, phải làm sao, ta thế nào biết được phải làm sao?
Tam công chúa chết, phụ thân cũng trả hết thù, hận thù đã chống đỡ ông vượt qua những con đường tối tăm kia.
Bây giờ hận thù đã tan biến, ông làm sao còn có thể tiếp tục đi tiếp?
Ông nhìn qua trông rất bình tĩnh, nhưng thật ra ông đã phát điên từ lâu rồi, ông nhẫn nại suốt nhiều năm vậy, đến giờ phút này đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Trong lòng ông ấy không biết sụp đổ bao lần rồi.
Nhưng ta lại không thể biết được sự sụp đổ trong lòng ông.
“Tìm thái y đến đây, mau lên!” Ta không kìm nén được nước mắt, đi đến trước mặt phụ thân, nắm lấy tay ông, dỗ dành: “Phụ thân, người bị thương rồi, con đưa người đi băng bó nhé, có được không?”
Ông ấy nghiêng đầu nhìn ta một hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Là Niệm Yểu à.”
Ông nắm lấy tay ta, đôi mắt đen láy lóe sáng, là sự đơn thuần không thích hợp với độ tuổi này của ông, ông cười vui vẻ: “Niệm Yểu, mẫu thân của con đi mua đồ ăn sẽ về ngay. Niệm Yểu, chúng ta đi hái hoa sen mà mẫu thân con thích nhất nhé.”
Ông kéo ta chạy ra ngoài, ta gục xuống, không nhịn được mà khóc nức nở.
Ông trời à, ta cầu xin người, ta thực sự cầu xin người, nếu con người thật sự có kiếp sau, liệu người có thể để Bùi Ngọc và Thẩm Yểu chung sống cùng nhau, bình yên cả đời được không. Lấy mạng ta đổi lấy, lấy cả cuộc đời ta để đổi lấy, để ta chết sớm, để ta chết không được yên lành, để ta có kết cục như thế nào cũng được, ta chỉ cầu xin người hãy để họ được ở bên nhau trọn đời trọn kiếp. Kể cả khi người muốn ta chết ngay lúc này, ta cũng sẵn lòng.
22
Phụ thân của ta đã ra đi vào một buổi chiều, ông ra đi ngay ở cửa từ đường nơi thờ cúng mẫu thân, dường như là do ông không dám bước vào trong.
Phụ thân sợ rằng mình đã hủy hoại diện mạo nên không dám gặp mẫu thân, ông cũng sợ tay mình dính quá nhiều máu, sợ rằng sẽ làm bẩn đến bà.
Ông ngốc quá, mẫu thân sẽ chẳng bao giờ oán trách ông.
Ta đã chôn cất họ cùng nhau.
Trên đường trở về, vương phu mới vào cung hỏi ta: “Bệ hạ, tên của người là có những chữ gì vậy?”
Ta sửng sốt một lát, nói từng chữ một: “Bùi Niệm Yểu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
-Hết-