Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 8
18
Dưới sự chăm sóc chu đáo của phụ thân, bệnh tình của công chúa đã thuyên giảm rất nhiều, sáu tháng sau, ả lại mang thai một lần nữa.
Lần này khi mang thai, công chúa đã kín đáo hơn rất nhiều, ả không ra ngoài nữa mà chỉ lặng lẽ ở trong phòng, thường xuyên một mình vuốt ve bụng mình mà mơ mộng.
Thái y nói với phụ thân rằng hiện tại tinh thần của công chúa không được ổn định, không thể kích thích ả được.
Nếu ả lại bị kích động nữa, chỉ sợ thuốc cũng không thể chữa lành, ả thật sự sẽ phát điên.
Sau khi đuổi thái y đi, phụ thân đẩy cửa thư phòng ra, cười mỉa mai.
Khi mang thai được sáu tháng, qua một đêm bụng công chúa đã hiện lên đầy những vết rạn đỏ, làm ả vô cùng hoảng sợ.
Chỉ là lần này phụ thân không còn cố tình nói lời cay độc với ả như trước, mà ông lại nhẹ nhàng dỗ dành, thậm chí còn lấy ra hộp thuốc mỡ thoa cho ả.
“Chỉ cần thoa cái này nó sẽ biến mất. Nàng đừng khóc.”
Ông ấy cẩn thận an ủi, chỉ chờ đến khi ả phục hồi lại tinh thần để đón nhận đòn trí mạng nhất.
Ông sẽ phá hủy mọi thứ mà ả trân trọng và quan tâm, giống như những gì ả đã làm trước đây.
Công chúa ngoan ngoãn thoa thuốc, những vết rạn trên bụng quả thật đã dần dần biến mất. Ả vui mừng chưa được bao lâu thì khuôn mặt xinh đẹp mà ả rất tự hào lại bắt đầu thối rữa từng chút một.
Không phải là thối rữa trên diện rộng mà là mỗi ngày một nhiều hơn một chút, thong thả nhưng lại trí mạng.
Công chúa vì việc này mà phát điên thật rồi.
Bởi vì gương mặt này mới là thứ ả quan tâm nhất.
19
Cùng lúc đó, phụ thân đã tập hợp quân mã, đánh vào cung.
Công chúa nhốt mình trong phòng, ai cũng không muốn gặp nên hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Ả không biết rằng phụ hoàng cùng mẫu hậu, huynh đệ của mình đều đã bị giam vào ngục, ả không biết rằng âm mưu bao năm nay của phụ thân sắp đến hồi kết, ả cũng không biết được rằng bản thân mình cũng sắp chết đến nơi.
Đến khi phụ thân ta đến thăm công chúa lần nữa, khuôn mặt của ả đã hoàn toàn thối rữa. Đã từng là khuôn mặt xinh đẹp xuất sắc, giờ còn lại chỉ là miếng thịt thối rữa, tròng mắt trên gương mặt lúc này trông thật đáng sợ, làm người khác khi nhìn vào cũng cảm thấy phải rùng mình.
Nhưng ông ấy không sợ, cũng không quan tâm.
Thậm chí, ông còn cười đắc ý tán thưởng, cười đến chán chường rồi lại ngồi xuống chiếc ghế lấy lại hơi thở.
Công chúa nhìn thấy long bào trên người ông, lập tức hiểu ra, ả bò trên mặt đất, bò đến dưới chân phụ thân, muốn nói nhưng lại không thể làm gì được ngoài việc rên rỉ.
Phụ thân chỉ nhẹ nhàng dùng chân nhấc cằm ả lên, cười nói: “Thứ thuốc đó không chỉ làm mặt ngươi thối rữa, mà nó làm thối rữa từng tí từng tẹo cả lưỡi và gan của ngươi. Chắc hẳn sẽ khiến ngươi khó chịu muốn chết đi cho xong, nhưng không thể chết ngay được đâu, ngươi không thể chết sớm vậy được, nếu không làm sao ta có thể cao hứng.”
Dòng lệ tuôn trào trên gương mặt công chúa, trông rất đáng sợ nhưng phụ thân ta lại nhìn ả như đang nhìn vào một bức tranh tuyệt đẹp nào đó: “Khi ngươi cầm dao muốn rạch vào mặt của Yểu nương, ta đã nói gì với ngươi? Ta nói là nhất định sẽ có một ngày ta sẽ phá nát gương mặt này. Lúc đó ngươi đã không tin, còn cười nói rằng ta sẽ không nỡ, bởi gương mặt này của ngươi chính là gương mặt xinh đẹp nhất thành Trường An.”
Nói đến đây, nụ cười trên môi ông dừng lại, đặt chân xuống, cúi người nhìn vào mắt công chúa: “Ta chỉ cảm thấy kinh tởm, bất kể lúc trước hay hiện tại, khuôn mặt của ngươi vẫn luôn khiến ta cảm thấy kinh tởm không thôi. Còn dám so sánh với Yểu nương của ta, dựa vào cái gì chứ? Nương tử của ta lương thiện thuần túy, nàng ấy so với ngươi không biết xinh đẹp hơn biết bao nhiêu lần. Ngươi mà cũng xứng đáng để so sánh với nàng ấy sao?”
Dứt lời ông liền đứng dậy, lính canh bên ngoài bước vào nhấc công chúa đang tuyệt vọng chờ chết lên.
Phụ thân một lòng vui vẻ: “Yên tâm đi, ngươi sẽ không chết nhanh như vậy đâu. Phụ mẫu của ngươi phải chết trước ngươi, trước mặt ngươi ta sẽ lột da từng người bọn họ ra. Kỹ thuật của ta bây giờ đã rất thành thục trơn tru rồi, ngươi sẽ nhanh biết được khi tới lượt mình thôi.”
Công chúa không khỏi run rẩy, miệng ả lúc nào cũng nói mẫu hậu mình là người rộng lượng, bao dung, nhưng vì hạnh phúc của ả mà bà ta đã không ngần ngại lừa mẫu thân ta vào cung, muốn dìm chết bà ấy.
Bệ hạ càng độc ác hơn nữa, ông ta thậm chí còn ban rượu độc cho mẫu thân ngay sau khi bà ấy vừa thoát chết trong gang tấc.
Nếu không phải phụ thân đoạt lấy muốn uống, bị công chúa ngăn lại, e là cả phụ thân và mẫu thân của ta đã chết từ lâu rồi.
Phụ thân nhìn bầu trời tươi đẹp bên ngoài, lòng ngập tràn vui vẻ, đi vòng quanh công chúa, vừa đi lại vừa vỗ tay, ánh mắt điên cuồng: “Ngươi phải chết từ từ, phải đợi ta sắc phong cho Yểu nương, tiến vào tổ miếu*, rồi ngươi hẵng chết. Ta muốn những kẻ đạo đức giả, những tên tiểu nhân cầm thú các người phải nhìn Yểu nương của ta thiên thu vạn đại, không phải các người cảm thấy khinh bỉ nàng ấy sao? Ta muốn tất cả những người tự xưng là quý tộc phải quỳ gối trước Yểu nương, cúi đầu nhận tội, cả đời này đều phải tôn sùng nàng ấy!”
Ông đưa mắt nhìn vào cái bụng của ả, tiếp tục nhếch môi chế giễu: “Mỗi đứa bé trong bụng ngươi đều không phải của ta, người uống xuân dược của ngươi ngày hôm đó cũng không phải là ta. Kể từ khi bước chân vào trong cung, trong căn phòng này, ta chưa từng chạm vào ngươi một lần nào cả. Ngươi tự cho mình là cao quý phải không? Cảm giác của những tử tù, những kẻ ăn mày đó mang lại có tốt không?”
Thân thể của công chúa dù chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt, đột nhiên bộc phát ra một cỗ sức lực mãnh liệt, nhưng chưa kịp chạm vào ông thì đã bị áp chế rồi, ngoại trừ tiếng rên rỉ khàn khàn, ả không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Ả bị giam trong lao ngục, sau khi lo liệu xong xuôi chuyện của mẫu thân, phụ thân đã đến nơi ngục tù tăm tối đó để đòi lại món nợ cuối cùng.
Công chúa sau khi nhìn thấy phụ mẫu mình bị lột da liền ngất đi, nhưng lại bị đánh tỉnh lần nữa.
Bây giờ ả đã không thể cử động được nữa, không khác gì một xác sống, cơ thể bên trong ả đã hoàn toàn thối rữa.
Ả sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng lại bị lính canh hai bên nhấn trở lại, ả đã không còn cách nào để cử động được nữa, lưỡi dao trong tay phụ thân cắt vào da của ả: “Những người khác sẽ bị lột da sau khi chết, nhưng ngươi thì không giống vậy, ngươi phải sống. Như vậy chiếc đèn lồng mới lộng lẫy được. Những chiếc đèn lồng làm từ da phụ mẫu của ngươi đã được treo trong điện thờ của Yểu nương, hiện giờ trong đó đã có hai mươi ba chiếc đèn lồng rồi, chỉ còn thiếu một chiếc nữa là ngươi thôi.”
“Ta để chiếc đèn cuối cùng làm từ da của ngươi chính là để Yểu nương của ta có thể được yên nghỉ. Ngươi phải chịu đựng thống khổ, nếu ngươi chết quá dễ dàng, nương tử của ta sẽ không yên lòng được.”
Tiếng rít lẫn lộn của da thịt bị cắt xẻ vang lên trong không khí, mùi máu tanh dần dần càng nồng hơn, đến cuối cùng chỉ còn lại một đống thịt bẩn trên mặt đất.
Phụ thân rũ sạch máu trên ngón tay, loạng choạng bước hai bước, cười sảng khoái, nhưng ông vừa cười lại vừa khóc.
Ông bám vào lan can muốn nôn, nhưng không thể nôn ra được cái gì, cuối cùng lại nôn ra một ngụm máu.
Hóa ra phụ thân của ta cũng chán ghét chuyện lột da này, hóa ra sau khi đã báo thù, ông ấy cũng không hạnh phúc.
Quả thật, ông đã trả được thù, nhưng người ông quan tâm yêu thương nhất cũng đã không còn, làm sao ông có thể hạnh phúc được?