Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 6
13
Khi năm mới đến gần, công chúa đã vào giai đoạn sinh nở.
Vài ngày trước khi sinh con, ả đã cầu xin phụ thân tạm thời gác lại công vụ để ở lại trong phủ chăm sóc cho ả.
Ả khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của ông, cho đến khi ông hứa với ả, ả mới vui vẻ không cất được thành lời.
Thế nhưng khi đến ngày sinh nở, ả đã đau đến mức không thể đứng vững, suýt ngất đi, nhưng phụ thân của ta cũng không quay về.
Không chỉ ông không quay về, trong căn phòng, không một ai ở đó.
Nàng ta co rúm người lại trong góc phòng, đau đớn rên rỉ ra tiếng: “Người đâu! Người đâu mau đến cứu ta!”
Toàn phủ dường như vắng tanh, không một ai đến, chỉ còn lại mình ta thôi.
Tiếng khóc của ả vang vọng khắp nơi, ta nhắm mắt tinh tế cảm nhận sự nghẹn ngào của ả, một cảm giác hạnh phúc lạ lùng xuất hiện nơi đáy lòng.
Ta đẩy cửa bước vào với vẻ mặt lo lắng và kinh hãi: “Công chúa, người bị sao vậy?”
Ả nhìn thấy ta, như thấy cỏ khô giữa sa mạc, bò đến tóm lấy chân ta, mồ hôi đầm đìa, khó nhọc nói: “Nhanh, nhanh đi gọi người!”
Ta khóc toáng lên: “Trong phủ đều không còn ai nữa, những cung nữ đều là người mới, họ đã bỏ đi mất rồi, ta không thể ngăn được, ta nghe họ nói chuyện với một nam nhân, người đó dường như có liên quan tới Bích Lan, nhưng ta nghe không rõ, cả những lính canh trong phủ cũng đã bị điều đi…”
Bích Lan đương nhiên không có nam nhân nào cả, tất cả mọi người trong phủ đều do phụ thân điều khiển.
Nữ tử sinh con, như đi qua quỷ môn quan, một chút bất cẩn cũng có thể một xác hai mạng.
Khi mẫu thân sinh ta, phụ thân lo lắng chờ ở bên ngoài, thậm chí còn không thể kiềm chế được phá luôn cánh cửa, tất cả cấm kỵ đều không để ý tới, lao vào bên trong để trông nom bên giường của mẫu thân. Cho đến khi bà đỡ và đại phu mắng suốt một hồi, ông mới sửng sốt không rên một tiếng, vụng trộm lau nước mắt.
Làm sao phụ thân có thể không biết nữ tử khi sinh nở khó khăn đến mức nào.
Ông chỉ muốn công chúa cảm thấy đau đớn, làm ả ta phải khóc rống, làm ả ta phải hét lên cầu cứu.
Công chúa yếu ớt đẩy ta ra, bảo ta mau đi tìm phụ thân.
Ta khóc nghẹn nói phụ thân đã bị ám sát ở bên ngoài, sống hay chết cũng không rõ.
Trước mắt ả tối sầm, cơ thể ngã xuống như muốn ngất đi.
Đêm đó, ả đau đớn suốt bảy tám giờ đồng hồ, cuối cùng thoi thóp, tựa như sắp chết.
Ta nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ả, ả không thể chết như vậy được.
Đại phu ở một căn phòng khác đang đợi cùng bà đỡ vội bước vào khi nàng ta sắp ngất đi, thế là một đợt la hét mới lại vang lên.
Ta ngồi ngoài cửa, nhìn bầu trời đang dần dần sáng lên, nghe tiếng khóc lớn của đứa bé trong phòng, không khỏi cười thầm.
Đến lượt của ta rồi.
Đợi lâu như vậy, kiên nhẫn như vậy, cuối cùng cũng đến lượt ta.
Ta kìm nén cảm giác thoải mái co giật nơi cổ họng, trở lại với vẻ ngoài nhút nhát, rụt rè như thường ngày.
Mười lăm ngày sau phụ thân trở lại, công chúa nhìn thấy vết thương trên cơ thể ông cùng làn da xanh xao do suy nhược, sự oán hận trong lòng lại chuyển thành đau đớn: “Bùi Ngọc, ta suýt chút nữa đã để cho nha hoàn Bích Lan kia hại chết ta rồi. Vết thương trên người chàng đã lành chưa?”
Phụ thân nói không sao cả, ông đối phó với công chúa vài ba câu rồi nhanh chóng quay về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vết thương trên người phụ thân là thật, ông vừa mới dẹp yên nội loạn. Nhiếp chính vương mưu phản, vì thế ông đã liên hợp với cấm quân trấn áp, tuy giành được thắng lợi lớn nhưng ông cũng bị thương.
Nhưng ta cảm nhận được phụ thân lúc này lại đầy sức sống, cả người ông trước đây lúc nào cũng âm u đầy tử khí, tựa như một xác chết biết đi.
Sau này ta mới hiểu nguồn gốc của sức sống mà ta thấy được trên người ông từ đâu mà đến. Đó là do phụ thân đã bình định nghịch vương mưu phản, hiện tại ông đã nắm giữ hơn phân nửa binh quyền trong triều, không ít quan lớn trong triều đều là người mà ông đã bồi dưỡng trong suốt năm năm qua.
Phụ thân rất vui vì mưu đồ ông đã dày công lên kế hoạch trong nhiều năm cuối cùng cũng sắp thành công.
Sau khi nghỉ ngơi một vài ngày, sức khỏe đã hồi phục, ông liền đến thăm công chúa.
Ông cố tình ngồi bên giường của ả, dịu dàng đút cháo cho ả, lại kể vài câu chuyện cười để ả bớt buồn chán.
Lúc bầu không khí vẫn đang tốt đẹp, ông lại đột nhiên bịt mũi, cau mày ngửa đầu ra sau, lộ vẻ chán ghét: “Sao lại có mùi hôi như vậy?”
Ông vừa dứt lời, sắc mặt công chúa lập tức tái nhợt đi, sau đó lại đỏ bừng, ả đưa mắt nhìn ông, bất giác đưa tay ôm chặt chăn: “Vết thương trên người chàng còn chưa lành, chàng nên về sớm nghỉ ngơi đi.”
Ông nghe vậy nhưng chỉ giả vờ như không nhận ra được sự miễn cưỡng và đau lòng trong lời nói của ả, gật đầu thuận ý ả rồi đứng dậy rời đi.
Phụ thân vừa đi ra khỏi cửa, tiếng khóc của công chúa ở bên trong đã vang lên, nhưng ông chỉ nhếch môi lãnh đạm quay người trở vào thư phòng.
Phụ thân ta biết cách để yêu thương một nữ nhân bao nhiêu thì cũng biết cách làm tổn thương một nữ nhân bấy nhiêu.
Mẫu thân từng kể với ta rằng phụ thân rất thích khóc khi bà trong giai đoạn ở cữ, ông ngày ngày sẽ thay đai kinh nguyệt cho bà, rồi đem nó đi giặt rửa, lần nào cũng lặng lẽ lau đi nước mắt.
Ban đêm phụ thân lau sạch người cho bà, ông vừa khóc vừa xoay người bà lại thề rằng sẽ không bao giờ sinh con nữa, nếu sớm biết việc sinh nở lại khiến bà vất vả như vậy thì ông chắc chắn sẽ không để bà sinh con.
Mẫu thân nói tính cách của ông không khác gì một đứa con nít.
Nhưng phụ thân đâu phải là đứa con nít, khi mẫu thân ở cữ, ông ấy không đêm nào ngủ được trọn giấc, luôn tất bật chăm sóc cho mẫu tử ta. Ông muốn nấu canh làm cơm để mẫu thân bồi bổ thân thể, còn muốn giặt tã lót cho ta.
Mẫu thân trong lúc ở cữ đã tăng cân rất nhiều, thân hình ngày càng đẫy đà, trong khi phụ thân còn phải chăm sóc bà vậy mà vẫn thường hay cười phá lên như một kẻ ngốc.
Ông luôn ân cần chăm sóc cho mẫu thân từng li từng tí, chắc chắn phải rõ hơn ai hết mọi việc trong giai đoạn ở cữ. Ông cố ý nói những lời đó chính là để tra tấn công chúa.
Ông biết công chúa có thân phận cao quý, nên mới muốn chà đạp lòng tự tôn của ả, khiến ả phát điên, khiến ả đau khổ, khiến ả xấu hổ.
Khi mẫu thân qua đời, trong bụng bà còn có một thai nhi đã được hai tháng tuổi, thật tiếc là chưa biết được đứa bé là trai hay gái.
Công chúa từng đe dọa mẫu thân rằng đứa bé này sẽ không sống quá ba tháng được đâu.
Ồ, ba tháng.