Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 5
11
Ta tìm một ít thuốc mỡ bôi lên những chỗ da bị rách chảy máu, nhặt cuốn “Chiến Quốc sách” trên nền đất lên rồi tiếp tục đọc.
Phụ thân không muốn ta học cầm, kỳ, thư, họa, kim chỉ như một nữ nhi mà ông đã mời một lão sư tốt nhất đến dạy cho ta tứ thư ngũ kinh, quân tử, lục nghệ.
Ta hiểu ý đồ của ông, cũng hiểu những gì ông ấy muốn làm, ta không thể làm vật cản trở phụ thân được.
Thật đáng tiếc, ta là con gái của mẫu thân, thế nhưng không được thừa hưởng đức tính tốt đẹp và lòng nhân từ của bà. Thay vào đó ta lại độc ác và tàn nhẫn hệt như phụ thân mình.
Đêm đó, công chúa mở tiệc lớn trong phủ, phụ thân rất khuya mới về.
Công chúa phấn khích chia sẻ tin mình mang thai: “Bùi Ngọc, đã hơn bốn tháng rồi. Thái y nói, xét theo dấu hiệu mang thai thì tận chín mươi phần trăm là con trai đấy.”
Trên mặt phụ thân liền hiện lên nụ cười ý vị không rõ ràng, ông ấy hiện tại rất gầy, khuôn mặt lại ngày càng góc cạnh hơn.
Ngay cả khi nhếch môi cười chế nhạo, cũng có thể khiến người ta mê mẩn.
“Thật sao?” Ông nâng ly về phía ả, mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Cười cười, ông bắt đầu cười lớn, uống liên tục tận mấy ly rượu, hai má công chúa đỏ bừng, ả hớn hở: “Chàng vui đến vậy sao?”
Phụ thân cười khẩy: “Tất nhiên rồi.”
Ông uống rất nhiều rượu, cơ thể đã có chút choáng, đưa tay ôm lấy mặt công chúa, cười hỏi: “Công chúa chỉ mới hai mươi tuổi, sao lại trông già đi nhiều như vậy?”
Nụ cười trên mặt công chúa liền đóng băng, thứ mà nàng săn sóc nhất chính là gương mặt xinh đẹp này của mình, những lời của ông không thua gì sét đánh ngang tai.
“Bùi Ngọc, ta già rồi sao?” Giọng nói của ả run rẩy, như sắp khóc đến nơi.
Ông buông tay đang ôm mặt ả ra, thay vào đó là nắm lấy tay Bích Lan, say sưa lẩm bẩm: “Sao ta lại không biết, từ khi nào bên cạnh công chúa lại có một nha hoàn xinh đẹp trong veo như nước như vậy?”
Nói xong, phụ thân ngã xuống bàn ngủ thiếp đi, công chúa tức giận đến độ thẳng tay tát vào mặt Bích Lan.
Bích Lan lập tức quỳ gối xuống cúi đầu lạy, máu chảy đầy mặt, miệng không ngừng van xin tha mạng.
Công chúa sai người mang đến một chiếc gương, da thịt hai bên má gần như vì tức giận mà run rẩy, ả nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình trong gương, nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó nắm lấy mặt của Bích Lan áp sát vào gương.
Ả lạnh lùng hỏi những người xung quanh: “Ta đẹp hơn hay con tiện tỳ này đẹp hơn?”
Hạ nhân thấy vậy liền quỳ gối lên tiếng : “Công chúa đương nhiên xinh đẹp hơn!”
Ả nhếch môi cười, nụ cười không đạt đáy mắt, cả khuôn mặt nhìn vặn vẹo oán độc: “Phò mã đã khen ngươi trong veo như nước, vậy thì ngươi cứ việc lao mình xuống giếng đi, nếu đã trong veo như nước thì nên bị nước nhấn chìm, các người nghĩ như thế có phải được lắm không?”
Bích Lan là nha hoàn đã chăm sóc ả từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, những người quỳ dưới đất đều quỳ lạy cầu xin cho nha hoàn ấy, cũng như đang cầu xin cho chính họ.
Bích Lan là nha hoàn thật tâm thật lòng với công chúa, nhưng cũng có thể bị giết chết chỉ vì một lời nói của phò mã, có thể hiểu được rằng sau này nếu còn kẻ nào dám dính líu đến phò mã…chắc chắn sẽ không có đường sống sót!
Công chúa tức giận, nghe được thanh âm cầu xin, vẻ mặt càng thêm biến dạng: “Ta là công chúa, ả lại chỉ là một tiện tỳ rẻ mạt! Cho dù ả có phục vụ ta bao nhiêu năm đi chăng nữa, tiện tỳ thì mãi mãi vẫn là tiện tỳ mà thôi! Người đâu, lập tức lôi thứ tiện nhân này ném xuống giếng!”
Ả điên cuồng đập vỡ chiếc gương mà các cung nữ đang cầm. Bích Lan tuyệt vọng ngã gục xuống đất, ai có thể ngờ rằng mười lăm phút trước nàng ta vẫn là nha hoàn thân thiết của công chúa, mười lăm phút sau đã xảy ra cảnh tượng như vậy.
Thế là Bích Lan đã chết, khi phụ thân tỉnh dậy vào ngày hôm sau, người dưới quyền đến báo tin rằng thi thể của Bích Lan đã bị ngâm trắng trong giếng nước.
Ông tỏ vẻ tiếc nuối thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Lời thương hại này truyền đến tai công chúa, ả lại một lần nữa bị kích thích đến phát điên, ném đi không ít vật dụng, chỉ vào những nữ tỳ xinh đẹp và gọi bọn họ là những con hồ ly tinh.
Ngày hôm sau, từ đường nơi thờ cúng mẫu thân đã được treo thêm một chiếc đèn lồng da người.
Nha hoàn tên Bích Lan đó từng là tay sai của công chúa, nàng ta đã nhiều lần nhạo báng mẫu thân của ta, ném đồ rồi nhổ nước bọt vào người bà, thậm chí còn chửi rủa và chà đạp danh dự của bà.
Phụ thân chính là mượn dao giết người, đòi Bích Lan phải trả nợ.
Nhìn đi, dù là ai khi đã làm sai điều gì, cuối cùng cũng phải trả giá.
12
Những hạ nhân hầu hạ công chúa đều khốn khổ vô cùng, đặc biệt là những ai có vẻ ngoài xinh đẹp.
Công chúa suốt ngày nghi thần nghi quỷ, mãi đến khi đám cung nữ bị thay thế bằng một đám người xấu xí, vóc dáng mập mạp, thì tính khí của ả mới dịu đi một chút.
Gần đây, phụ thân hiếm khi về phủ, ông cả ngày đi cùng đô đốc Đông Xưởng, truy lùng các quan viên tham nhũng nhận hối lộ, mua bán quan vị, rồi tống họ vào tù ngục.
Mùi máu trên người ông càng lúc càng nồng.
Công chúa đã không gặp được ông suốt nửa tháng, khi biết ông vừa lục soát kỹ viện, dù bụng mang thai đã lớn nhưng ả vẫn không thể ngồi yên, điên cuồng hất đổ bộ ấm trà rồi hét lên như một bát phụ*: “Đi tìm Bùi Ngọc trở về cho ta! Mau mang chàng trở về cho ta!”
*bát phụ = người đàn bà ngang ngược
Khi phụ thân trở về, vết máu trên người ông vẫn chưa được lau sạch, giọt máu dưới khóe mắt đã đông cứng lại, cả người thế nhưng lại toát ra một vẻ ma mị lôi cuốn, mùi máu ngấm ngầm lan tỏa quanh chóp mũi. Trong hoàn cảnh như vậy, phụ thân của ta càng trở nên mê người.
Công chúa sà vào lòng ông, nức nở: “Bùi Ngọc, sao chàng không quay về thăm ta? Hằng đêm ta đều không ngủ được, ta thật rất lo lắng. Chàng nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài sao?”
Ông cố ý lau vết máu chưa khô trước mặt ả một cách thô bạo, cười khẩy: “Nàng đang nghĩ cái gì vậy?”
Bây giờ phụ thân của ta đã nắm quyền lớn trong tay, ông chính là cánh tay phải của Bệ hạ, ngay cả công chúa bây giờ cũng không thể lay chuyển được ông nữa.
Công chúa nghẹn ngào, thút thít làm chóp mũi đỏ bừng: “Vậy rốt cuộc chàng đã đi đâu? Sao lâu như vậy mới trở về? Chàng đang bận việc gì vậy?”
Phụ thân nở nụ cười đầy quyến rũ, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Bận giết người đấy.”
Công chúa sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng trở lại vẻ mặt thờ ơ, chán ghét phàn nàn: “Tại sao chàng phải tự mình làm việc đó? Chẳng lẽ những ác quan được chiếu dưỡng trong ngục đều là một lũ phế vật sao, còn làm ô uế tay chàng.”
Ông ấy không quan tâm, nhìn thẳng vào mắt ả: “Công chúa không hỏi ta đã giết những người nào à?”
Ả lúc này mới tỏ ra quan tâm: “Là những ai vậy?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của ông hiện lên một nụ cười chân thành hiếm có: “Phu nhân của Lý Ngự Sử, tiểu muội của Giang Thị Lang, kế thất của Tiết Thái Phó, còn có công chúa Minh Hoa.”
Mỗi lần phụ thân nhắc đến tên một người, nụ cười trên mặt công chúa lại thu lại một phần.
Những người này đều là đồng phạm của công chúa, cùng nàng ta làm nhục mẫu thân.
Giọng của công chúa run rẩy: “Tại, tại sao, chàng lại giết bọn họ…”
Ông thở dài: “Phụ hoàng của nàng đã lớn tuổi rồi lại trầm mê sắc đẹp. Họ đều tiến cung để thỉnh an Hoàng Hậu, lại vô tình bị Bệ hạ “sủng hạnh”, hai người trong số họ còn đang mang thai đứa con của Bệ hạ. Ta chỉ nghe lệnh làm việc chứ cũng không dám hỏi tại sao.”
Ông nhàn nhã nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn cùng thích thú: “Công chúa sao lại run như vậy?”
Ả hít một hơi thật sâu, từ từ lấy lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau thảm họa: “Thì ra là vì chuyện này, ta cứ tưởng là vì…”
Nói đến đây ả nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, ghê tởm nói: “Vậy thì bọn họ thật đáng chết. Dám trèo lên giường của phụ hoàng ngay dưới mắt mẫu hậu, bọn họ dù có chết một trăm lần cũng không đủ, chỉ làm bẩn tay chàng thôi.”
Ánh mắt của phụ thân nhìn ả châm chọc: “Quả nhiên là làm bẩn tay ta.”