Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 4
8
Ả lợi dụng lúc phụ thân ta vắng mặt, đưa ta vào trong phòng rồi dùng bộ móng tay dài kéo mí mắt, nhổ đi từng sợi lông mi của ta.
Ả nói rằng đôi mắt của ta giống hệt như của mẫu thân, tương lai chắc chắn cũng sẽ là một nữ nhân lẳng lơ, ả sớm muộn gì cũng sẽ móc mắt ta ra rồi quăng cho chó ăn.
Ta đau quá, nhưng sẽ không khóc. Ta vẫn một mực ngoan ngoãn đứng trước mặt ả, mặc ả đánh mắng như thế nào thì ta cũng cố gắng kìm lại dòng nước muốn chảy ra từ khóe mắt.
Ta không muốn khóc trước mặt ả, chắc chắn rồi sẽ có một ngày, ta sẽ để ả phải khóc lóc van xin trước mặt ta, ả chắc chắn sẽ phải rên rỉ từng tiếng vì đau đớn, ít nhất là phải thống khổ hơn ta hiện tại.
Một ngày nọ, ta cuối cùng không thể nào chịu được nữa. Lúc đó ả đã dùng ngọn nến vảy vào mắt ta, đau đến không cách nào chịu đựng, ta nhớ rõ ràng ta đã cố gắng nhịn, thế nhưng nước mắt vẫn không thể tự chủ mà lăn dài.
Ta tự trách mình thật quá mềm yếu, tại sao có thể cứ để vậy mà khóc trước mặt ả ta?
Nhưng sau đó ta lại ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng mừng rỡ vô cùng, hóa ra thứ chất lỏng chảy ra là máu.
Chảy máu cũng không sao, thà chảy máu còn hơn là chảy nước mắt.
Những lúc bị ả ta tra tấn đến mức không thể chịu nổi đều sẽ tự nhủ với bản thân rằng: Nhất định phải ghi nhớ nỗi đau này, về sau chỉ cần nhớ đến nó là lòng hận thù của ta về chuyện ả giết chết mẫu thân mới không phai nhạt theo thời gian cho tới khi ta trưởng thành.
Nhưng ta thật sự rất sợ, sợ mình sẽ quên đi cái cảm giác lạnh lẽo khắp người, đau đến nỗi không thể thở nổi ngày hôm đó
Ta cũng hận ký ức của bản thân mình, mẫu thân đã yêu thương ta như vậy, vậy mà ta lại dần dần quên mất dung mạo của người.
Không, ta không thể quên, ta sẽ kìm nén bản năng phai nhạt của ký ức khi lớn lên, ta muốn mình luôn ghi nhớ tấm lòng nhân hậu và gương mặt của mẫu thân.
Còn có, nỗi hận thù ngày hôm ngay.
9
Mỗi khi công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ lại ở một mình trong phòng đọc sách để chờ vết thương lành lại.
Ta không nói với phụ thân.
Ta biết ông có cách trả thù của riêng mình, và ta cũng có cách trả thù của riêng ta, ta không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.
Phụ thân rất bận rộn, thời gian ở phủ càng ngày càng ít. Mỗi lần trở về đều dẫn theo một đám người đến thư phòng để bàn bạc công việc.
Xuân đi rồi thu lại đến, ta nhìn những người mà phụ thân đưa về, từ quan thất phẩm, về sau là quan to tam phẩm, cho đến đô đốc Đông xưởng khét tiếng tàn ác và nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Màu áo quan trên người phụ thân cũng đã thay đổi, ông ngày càng thành thục khéo léo nhưng ánh mắt cũng ngày càng lạnh lùng hơn, hình bóng dáng lưng cũng càng trở nên gầy gò hơn trước.
Phụ thân của ta, vốn từng là người ít nói, luôn cảm thấy lo lắng và xấu hổ khi gặp mẫu thân, giờ đây đã trở thành một vị quan lớn, quyền khuynh triều dã
Nếu mẫu thân còn sống, chắc chắc bà sẽ đau lòng lắm, thậm chí còn thầm rơi nước mắt.
Bà là người hay nhắc nhở phụ thân về những chuyện dù rất nhỏ nhặt, biết ông vốn đã gầy guộc hốc hác, luôn lo ông sẽ ngủ không ngon giấc.
10
Bốn năm sau, công chúa lại mang thai lần nữa, nàng ta rất phấn khích, kiêu hãnh trở về cung điện trên chiếc xe ngựa xa hoa, mỗi lần đều ở lại đến tận đêm mới quay về.
Cỗ xe lúc đi không có gì, nhưng khi trở về lại chất đầy vàng bạc châu báu.
Ả đắc ý rêu rao khắp nơi, tự hào bước từng bước vào cửa như một con công lòe loẹt sắc màu.
Khi ả nhìn thấy ta đang đọc sách, liền đưa chân đạp vào ngực ta, giơ ngón cái và ngón trỏ ra bóp mặt, lôi cả người ta phải đứng dậy.
Ả dùng sức kẹp chặt, tựa như hận không thể kẹp chết ta: “Ngươi quả đúng là y hệt mẫu thân của ngươi, đều một khuôn đúc ra, chướng mắt y hệt nhau.”
Ả rất hay hành hạ ta, thích tra tấn ta từ từ, từng chút từng chút một, giờ đây ả đã có trong bụng đứa bé này, không còn đắn đo bất cứ điều gì nữa.
Nha hoàn Bích Lan ở bên cạnh can ngăn ả lại: “Công chúa, mẫu thân của nó đã trì hoãn người cùng phò mã, giờ nghĩ lại lúc đó chúng ta đã quá nương tay, chưa thể giải hận, người phải để tiểu tiện nhân này sống sót để từ từ tra tấn nó, có như vậy nó mới có thể chuộc tội thay cho mẫu thân của nó.”
Công chúa nghe vậy liền nhẹ lực, buông tay đang kẹp má ta ra, Bích Lan liền tiến tới thì thầm vào tai ả: “Công chúa mới vừa mang thai, phò mã vừa đi cứu trợ thiên tai trở về, hình như còn sắp được thăng quan. Tiểu tiện nhân này chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng chúng ta không thể để nó ảnh hưởng đến địa vị của công chúa trong lòng phò mã được. Đợi ngài hạ sinh, phò mã có nhi tử, còn sợ phò mã sẽ không vứt bỏ tiểu tiện nhân này sao.”
Công chúa nghe nha hoàn phân tích như vậy lập tức vui vẻ mỉm cười, buông hẳn ta ra rồi đẩy ngã xuống đất, ả từ trên cao nhìn xuống ta, lên tiếng: “Tạm thời để cho ngươi sống sót thêm vài ngày, sau này ta sẽ tìm đến ngươi từ từ tính số.”
Ả cẩn thận vuốt ve bụng mình, trên mặt lộ ra nụ cười e thẹn cùng mãn nguyện rồi ra vẻ trịch thượng rời đi.
Ấy vậy mà nàng ta không hề biết đứa nhỏ trong bụng mình hoàn toàn không phải là con của phụ thân.
Phụ thân ghê tởm ả đến chết, làm sao có thể chạm vào người ả được.
Trong những đêm đó, trong phủ mê hương lượn lờ, không thể phân biệt được kẻ lên giường công chúa là một kẻ ăn xin hay là một tên tử tù.
Phụ thân đã tìm ra bọn du côn ác độc đã hãm hiếp và giết chết mẫu thân, bọn họ quỳ xuống trước mặt ông, cầu xin ông tha cho họ một con đường sống.
Bọn họ cùng phụ thân nói, công chúa nói với họ nữ nhân mà họ cần gian sát là một kỹ nữ thấp hèn, để họ tùy tiện, muốn làm gì thì làm.
Phụ thân nghe xong liền loạng choạng ngã ngồi xuống một góc ngơ ngác, điều bất ngờ là ông vậy mà không hề tức giận, sau khi bình tĩnh lại, ông lại cười rất khác thường, miệng liên tục lặp đi lặp lại hai từ “thấp hèn” cho đến khi sức lực bị rút cạn, ông quỳ xuống đất, thở một cách khó khăn, trên khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Ngày hôm sau, trong căn phòng bên cạnh từ đường nơi thờ cúng mẫu thân, ông đã lột da của năm tên du côn ngay trước mặt ta, rồi làm thành những chiếc đèn lồng thật đẹp mắt.
Khi lột da tên đầu tiên, bàn tay phụ thân rất vững vàng, đôi mắt sắc bén trông rất đáng sợ, dứt một phát một dòng máu bắn tung tóe lên mặt ông.
Ông lúc đó thực sự rất đáng sợ, giống như một con quỷ bò ra từ trong địa ngục.
Nhưng ánh mắt ông khi nhìn ta lại như chứa ý cười, họ nói đúng, phụ thân ta đúng là điên rồi.
Ông ngoắc tay về phía ta, nở nụ cười rồi hỏi ta có sợ không.
Ta lắc đầu nói không sợ. Ta là con của phụ thân mà, sao ta phải sợ?
Nếu phụ thân đã phát điên, người làm con như ta sao có thể là người bình thường được nữa?
Cũng chính vào đêm đó, bên trong từ đường nơi thờ mẫu thân, dưới xà nhà lại xuất hiện năm chiếc đèn lồng kỳ quái.
Ta biết, đây chỉ là sự khởi đầu.
Phụ thân đã thực sự phát rồ rồi, vậy nên ông không thể quay đầu lại được nữa.