Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 3
6
Sáng sớm hôm sau, công chúa hỏi hỉ phục của ông ở đâu, sao ả lại không nhìn thấy.
Ông chỉ lặng lẽ dùng bữa, bình tĩnh đáp: “Lúc nửa đêm đi vệ sinh bị vấp ngã một cái, bẩn rồi, nên ta đã vứt đi, ta mắc bệnh sạch sẽ, công chúa cũng biết mà.”
Tam công chúa dù có chút bất mãn nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thật ra bộ hôn phục đó đã bị phụ thân xé nát rồi thiêu đốt vào đêm qua. Trước ngọn lửa rực đỏ, ông một thân áo trắng như tuyết, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt của ông. Ta nhìn thấy ánh mắt méo mó, chất chứa sự kinh tởm của ông, ông giống như con chó hung tợn đang ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng cắn nát cái cổ yếu ớt của kẻ thù.
Công chúa thở dài: “Đáng tiếc là phụ hoàng cảm thấy ta mất mặt, hôn lễ này cũng chỉ làm qua loa cho xong. Đại sự cả đời chỉ có một lần của ta lại chỉ có như thế, Bùi Ngọc.”
Ả chăm chú nhìn phụ thân, ẩn ý bên trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Ngày trước khi phụ thân lấy mẫu thân, ông chỉ là một thư sinh nghèo túng, không một xu dính túi, kiếm sống bằng nghề hái thuốc trên núi và chép sách cho các công tử, thiếu gia quý tộc.
Mẫu thân lúc ấy là một cô nương nổi danh trong hoa lâu. Đã có không biết bao nhiều vị vương tôn công tử ném thiên kim cũng khó đổi lại bà ngoái nhìn một chút.
Thứ mà mẫu thân muốn không phải là vinh hoa phú quý, bà chỉ muốn chân tình.
Bà đã đem tất cả tiền bạc tích lũy của mình để đưa cho phụ thân, để ông chuộc thân cho bà.
Thật ra mẫu thân của ta cũng sợ chứ, sợ phụ thân sẽ đem tiền của bà chạy, lại không cần bà.
Bà đang cược, đánh cược xem ông có thực lòng với bà hay không.
Người tỷ muội của mẫu thân đã đưa tất cả tiền bạc cho người trong lòng để thay mình chuộc thần, nhưng cuối cùng người kia lại cuỗm tiền chạy trốn. Người tỷ muội đó của bà vì không chịu nổi cú sốc này nên đã gieo mình xuống hồ tự vẫn.
May thay mẫu thân đã may mắn hơn vị tỷ muội kia của bà, bà đã cược đúng vào phụ thân, một thư sinh nghèo, chẳng có gì ngoài cái bụng đầy kinh thư và một tấm lòng chân thành.
Trước đó mẫu thân đã chuẩn bị một dải lụa trắng để tự vẫn, thành ra cũng không dùng đến. Thay vào đó, phụ thân đã đem nó cắt thành nhiều dải, mỗi dải đều được ông cẩn thận trải ra rồi họa gương mặt của mẫu thân lên đó.
Mẫu thân của ta dưới ngòi bút linh động của ông thật sự rất xinh đẹp, tựa như tiên nữ trên trời.
Sau khi phụ thân chuộc thân cho bà, hai người chỉ đơn giản bái đường, có thiên địa làm chứng.
Mẫu thân để ý thân phận của mình, không muốn mời người khác đến, bà sợ khó xử.
Tuy bà không nói ra nhưng trong lòng phụ thân đều minh bạch.
Sau này, khi phụ thân thi đậu công danh, có chức quan bổng lộc, ông đã gom góp tiền bạc, muốn mang lại cho mẫu thân một phần thể diện nên đã tái tổ chức lễ thành hôn với bà.
Ông biết rõ mặc dù mẫu thân không nói ra nhưng trong lòng bà vẫn luôn mong muốn.
Ông vốn cũng không nghĩ tới dùng mười dặm hồng trang thanh thế to lớn như vậy để tổ chức thành hôn, bởi ông lo rằng mẫu thân sẽ bị người nghị luận.
Nhưng cũng chính vào thời điểm ấy, Tam công chúa đã điều tra ra chuyện mẫu thân của ta đã từng làm kỹ nữ, ả đi rêu rao khắp chốn, khiến phụ thân suýt nữa đã bị cách chức, còn mẫu thân lại trở thành trò cười của cả kinh thành.
Họ đều nói mẫu thân của ta là một kẻ hèn hạ vô liêm sỉ, chỉ là một tiện nhân thấp hèn mà còn dám mơ ước làm chính thê của Trạng Nguyên lang, thật sự là quên đi mất xuất thân của mình.
Tam công chúa thậm chí còn dẫn đám bằng hữu thân thiết và nha hoàn của mình đi đi lại lại ngoài phủ, cố ý nói những lời bẩn thỉu để mẫu thân nghe thấy.
Chính vì vậy nên phụ thân đã tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, là vì muốn để cho mẫu thân biết, để cho mọi người đều biết, kẻ tiện nhân thấp hèn từ trong miệng họ phát ra chính là người trong lòng ông, là người tốt đẹp nhất đối với ông.
Ông đã tiêu hết tất cả tiền bạc để tổ chức một hôn sự thật hoành tráng cho mẫu thân khi những lời ô ngôn uế ngữ lên đến đỉnh điểm. Hôn phục phải là chiếc lộng lẫy, xinh đẹp nhất, ngay cả uyên ương giao cảnh trên hôn phục cũng do chính ông tự mình vẽ ra, những viên ngọc trai trên tấm khăn đội đầu và trên hỉ phục cũng đều do ông chọn lựa và tự tay mình xâu thành chuỗi.
Không ai ngờ được những việc làm này của phụ thân lại khiến Tam công chúa tức giận đến mức đóng kín cửa không muốn ló đầu ra ngoài.
Những người cười nhạo mẫu thân chỉ biết im lặng, rồi lại bắt đầu chuyển sang mắng mỏ phụ thân ta thậm tệ, mắng ông sắc mê tâm khiếu.
Bọn họ căm hận xem thường mẫu thân, nhưng so với bất cứ ai càng ghen tỵ với bà.
Tam công chúa nhắc đến hôn sự vào lúc này chính là ám chỉ rằng sau này muốn phụ thân ta tổ chức cho ả một lễ thành hôn khác, mà lễ thành hôn này nhất định phải còn long trọng hơn của mẫu thân.
Nhưng ả đã tính sai rồi, làm sao phụ thân của ta có thể đồng ý được?
Ánh mắt tha thiết của Tam công chúa nhìn vào khuôn mặt của phụ thân, ông đặt xuống đũa, mỉm cười nhẹ nhàng: “Muốn hoành tráng hơn sao?”
Nụ cười trên môi công chúa chợt khựng lại.
Ông nhặt chiếc khăn tay trên bàn, rồi nhẹ nhàng đưa lên lau môi cho công chúa, giọng nói dịu dàng hết mực: “Công chúa của ta, trước ngày thành hôn nàng đã mất hết danh tiếng, mọi người ai ai cũng đều biết nàng chính là một nữ nhân không biết xấu hổ. Tổ chức đại hôn một lần nữa là muốn dân chúng lại cười nhạo nàng một lần nữa hay sao?”
Đôi mắt công chúa đỏ hoe, nước mắt trào ra, phụ thân khẽ nhếch môi, trong mắt mang theo ý cười: “Sao nàng lại khóc? Ta lại chỉ thích những nữ nhân vô liêm sĩ như nàng thôi. Kỹ năng trên giường của công chúa đúng là tốt hơn rất nhiều so với loại kỹ nữ hèn hạ ở thanh lâu, nam nhân lại thích nhất điểm này, nàng nên tự hào về bản thân mình mới phải chứ.”
Công chúa nhào vào lòng ông khóc nức nở: “Chàng, chàng nói bậy!”
Môi ông cứng đờ lại một lúc, rồi lại thả lỏng, kiên nhẫn nói: “Được rồi, ta biết nàng đau lòng, nhưng không phải là do nàng sai người hạ dược ta sao? Giờ sao lại khóc? Sau này khi nàng có con, ta sẽ tổ chức tiệc mừng thật long trọng, lúc đó nàng sẽ lại nở mày nở mặt, bọn họ tự nhiên cũng sẽ hâm mộ nàng, ganh tị với nàng, không ai dám bàn tán nàng nữa.”
Công chúa ngồi dậy khóc nức nở, đưa tay xoa bụng lại cảm thấy lòng đau như cắt: “Thái y đã nói đó là một bé trai, ngày đó chàng không đến thăm, ta đau lòng muốn chết.”
Phụ thân bình tĩnh mỉm cười dỗ dành nàng ta: “Ta làm vậy không phải vì muốn tốt cho nàng sao? Bây giờ Bệ hạ đã cho ta một vị trí ở bộ binh, nàng hãy mau chóng sinh cho ta một đứa con trai, ta ở trên triều kiếm cho nó một cái tước vị, sau này mọi thứ cũng thuộc về con trai của chúng ta.”
Công chúa nghe vậy hưng phấn không thôi, sai thái y đến bắt mạch và kê đơn thuốc, nàng muốn sinh con trai cho phụ thân ta càng sớm càng tốt.