Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 2
4
Ngày đại hôn hôm đó, mọi thứ được chuẩn bị rất cẩu thả, hôn phục cũng là do ả nài nỉ suốt đêm mới mượn được từ đại công chúa.
Ả vốn để mắt đến bộ lễ phục mà mẫu thân mặc trong ngày đại hôn, đó là bộ lễ phục mà phụ thân đã nhờ người may gấp trong một năm mới hoàn thành. Khi đó, phụ thân vừa đèn sách vừa sao chép sách thuê để bán, chỉ mong sau khi đỗ đạt sẽ có thể dành tặng mẫu thân một bất ngờ.
Những viên trân châu trên bộ hôn phục của mẫu thân đều là do ông cùng những người thợ lặn trân châu cùng nhau xuống biển để vớt lấy.
Sau khi công chúa bày tỏ ý định muốn mặc hôn phục của mẫu thân, vẻ mặt của phụ thân phút chốc đã biến đổi, giống như cười mà không phải cười, nói: “Công chúa đang tự so mình với một kỹ nữ à?”
Tam công chúa lại nghĩ rằng phụ thân ta đang buông lời tán tỉnh nên xấu hổ đẩy ông ra: “Ta là công chúa, tiện nhân kia sao có thể so?”
Nét lạnh lùng trong ánh mắt phụ thân càng trở nên đậm hơn: “Quả nhiên là không thể so sánh được.”
Thế là công chúa đã từ bỏ ý muốn mặc hôn phục của mẫu thân, có lẽ cuối cùng ả cũng nhớ ra lần đầu tiên gặp mẫu thân cách đây nửa năm, ả đã nhổ nước bọt và lăng mạ bà: “Thứ dơ bẩn như ngươi sao có thể xứng mặc cùng màu y phục với ta!”
Ả lệnh cho người lột y phục của mẫu thân, nếu khi đó phụ thân không đến kịp, hẳn là mẫu thân của ta sẽ xấu hổ và nhục nhã đến chết.
5
Trong lễ thành hôn, phụ thân đã đặt bài vị của mẫu thân ở chính giữa, khiến Tam công chúa giận đến đỏ cả mắt.
Ông ôm đầu, yếu ớt nói: “Ta mỗi ngày đều mơ thấy Yểu nương, trong lòng lúc nào cũng thấy bất an. Huống hồ nàng còn là kế thất, để bài vị như vậy có làm sao, chỉ cần nghĩ là vì ta là được.”
Trong mắt tam công chúa hiện lên một tia giằng co: “Nếu nàng ta là người đoàng hoàng thì không sao, nhưng lại là loại người xuất thân đê tiện! Ta là công chúa cao quý! Nàng ta sao có thể xứng đáng nhận ta bái lạy!”
Phụ thân tóc đen môi đỏ, đuôi mắt dài dần dần hạ xuống, góc mắt ửng lên một vòng đỏ nhạt, thật đúng là một mỹ nam hiếm có.
Công chúa bị ánh mắt u sầu cùng thẫn thờ của phụ thân làm cho choáng váng, đại sảnh yên tĩnh, ta vậy mà chỉ còn nghe thấy âm thanh công chúa nuốt nước bọt.
Những ngón tay thon dài của phụ thân dừng lại trên vòng eo rắn chắc của mình, dải lụa sắc đỏ quấn quanh ngón tay trắng như ngọc, làm cho làn da vốn đã trắng của ông càng trở nên cuốn hút hơn.
Ông lên tiếng tự giễu: “Ta vốn tưởng rằng công chúa quý mến, ái mộ ta, muốn cùng ta chung sống đến cuối đời. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có vậy thôi, công chúa hóa ra chỉ đối xử với ta như một món đồ chơi, có hay không cũng không quan trọng, không thèm quan tâm đến sống chết của ta. Các vị đạo sĩ du phương đều nói rằng Yểu nương vẫn còn nỗi oán hận, vì vậy mới bám theo ta không chịu đầu thai.”
Ông khẽ thở dài, ngón tay dùng chút sức tháo ra dải lụa đỏ buộc ở thắt lưng, vòng eo rắn chắc dưới lớp vải hỉ phục giờ đây đã như ẩn như hiện, lộ ra trước mắt.
Phụ thân tháo bỏ hôn phục, mím môi ném xuống đất: “Nếu công chúa đã không nguyện ý bái lạy nàng ấy, chuyện hôn sự này đến đây cũng chấm dứt được rồi. Dù sao chết sớm hay muộn cũng phải chết, vậy hãy để Yểu nương mau chóng mang ta đến Diêm la điện đi, tội gì phải ở đây lo lắng ngươi sẽ thành góa phụ?”
Công chúa thấy vậy liền vội vàng chạy đến nhặt hỉ phục của ông lên, kéo kéo người ông lại, nghẹn ngào nói: “Bùi Ngọc, chàng đang nói cái gì vậy, chàng muốn ta đau lòng chết à? Ta làm sao có thể không quan tâm đến sống chết của chàng được! Nếu đã vậy ta bái lạy là được mà, xin chàng mau mặc lại hỉ phục đi, đừng tức giận nữa.”
Phụ thân lúc này mới chấp nhận mặc vào hỉ phục cùng ả bái đường. Sau đó lại dùng nhiều phương thức, dịu dàng có, cương quyết cũng có, để bức ép ả phải kính trà trước bài vị của mẫu thân xong mới để ả trở về phòng.
Đêm đó, phụ thân đã cho thêm thuốc ngủ vào chén thuốc bổ của công chúa, rồi ngồi với ta suốt đêm ở bên ngoài từ đường, nơi đặt bài vị của mẫu thân.
Ta hỏi ông tại sao không vào trong.
Ông xoa đầu ta, dưới ánh trăng, sắc mặt của ông trắng bệch tựa như ma quỷ, thế nhưng đôi mắt đen nhánh lại ươn ướt.
Ông cười khổ với ta: “Triều Triều ngoan, con đi thắp cho mẫu thân một nén nhang đi, ta sợ lắm.”
Ta không hiểu ý của ông, đành hỏi lại: “Phụ thân sợ gì chứ? Mẫu thân yêu con và người nhiều, dù mẫu thân có trở thành ma đi nữa, chắc chắn vẫn sẽ phù hộ cho chúng ta!”
Nói rồi ta kéo tay ông đi về phía điện thờ: “Phụ thân, người đừng sợ mẫu thân. Mẫu thân yêu người, mẫu thân sẽ không làm tổn thương người đâu!”
Lòng bàn tay của ông liền run lên rồi đập xuống đất, ông quỳ trước cửa điện, hỉ phục màu đỏ trên người vì động tác mạnh mà hiện ra khung xương bả vai gầy gò, cả người ông tựa như tiên hạc sắp chết, như thiên nga đoạn cảnh trời*, thống khổ cùng đau đớn ngã xuống đất gào thét nức nở:
“Ta, ta đã không còn mặt mũi nào để gặp lại mẫu thân của con…”
*Đoạn cảnh trời ở đây ý là chỉ con chim thiên nga đã bị gãy cổ.