Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu - Chương 1
1
Ngày mẫu thân mất cũng chính là ngày ta tròn năm tuổi.
Hôm ấy phụ thân từ sáng sớm đã đưa ta ra ngoài, ra chợ mua rất nhiều hoa quả, bánh ngọt và chọn cho mẫu thân một chiếc trâm cài thật đẹp.
Ông kể rằng lúc trước mẫu thân sinh ta rất khó khăn, thậm chí suýt nữa đã mất mạng nên ông bảo ta tối nay hãy tặng cây trâm cài này cho bà.
Ta vui vẻ đồng ý, nhìn chiếc trâm cài có loài hoa sen mà mẫu thân thích nhất, nhất định bà sẽ rất hạnh phúc khi thấy nó.
Sau đó, phụ thân đã hỏi ta rất nhiều điều, nào là gần đây ở lớp học có tin đồn gì, có người nói lời không tốt về mẫu thân không.
Thấy ta gật đầu, ông nhìn ta với vẻ lo lắng: “Mẫu thân đối xử với con có tốt không?”
“Mẫu thân tất nhiên đối với con rất tốt, con cũng yêu mẫu thân nhất.” Ta không chút suy nghĩ đáp.
Vẻ mặt lo lắng của ông dịu đi rất nhiều, ông nhẹ nhàng nói với ta: “Mẫu thân của con có một cuộc đời bất hạnh, nhưng lại là người trong sạch nhất trên thế gian này, con nhất định phải vâng lời, hiếu thảo với mẫu thân biết chưa.”
Ta vừa định đồng ý thì nô tỳ trong phủ đã lảo đảo chạy đến, trên gương mặt là ánh mắt kinh sợ tột cùng: “Phu, phu nhân đã chết ở đầu ngõ rồi!”
Phụ thân không để ý đến ta, tức khắc lao về phía trước, ngã nhào, khuôn mặt và hai tay đều bị trầy xước, rồi lại loạng choạng đứng lên tiếp tục chạy.
Ta òa khóc chạy theo gọi phụ thân nhưng ông một lần cũng không hề ngoảnh đầu quay lại.
Ông trước giờ vẫn luôn hiền lành, nhã nhặn, thế mà giờ đây lại xô đẩy đám đông đang tụ lại đầu ngỏ, lúc này vẻ ôn hòa thường ngày của ông đã hoàn toàn biến mất, mọi lễ nghi giáo dưỡng cũng đã tan thành từng mảnh: “Mau tránh ra! Cút đi! Không được nhìn! Không được nhìn!”
Phụ thân gào lên một cách đau đớn, vội vã xé áo trên người đắp lên để che đi thi thể của mẫu thân, ôm chặt bà chạy vào phủ.
Nước mắt trên gương mặt của ông tuôn rơi không ngừng, giống như một con chó chết chủ, cửa nát nhà tan, không có nơi trở về.
Phụ thân không cho ta nhìn thấy mẫu thân, ông tự nhốt mình trong phòng cùng thi thể của bà, mọi người đều nói ông phát điên rồi.
Cho đến tận năm ngày sau đó, ông mới bước ra khỏi phòng với bộ dạng hốc hác, cả người vì không ăn uống mà gầy trơ xương, nhưng lại chuẩn bị rất chu đáo cho tang sự của mẫu thân.
Phụ thân đã gầy đi rất nhiều, nhưng điều ấy lại làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ của ông.
Vào ngày tang lễ của mẫu thân, công chúa đến nhà ta, gương mặt được trang điểm rất tinh xảo. Ả đích thực là một nữ nhân xinh đẹp, rực rỡ như ánh bình minh, quả thực xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.
Thân phận ả cao quý, ngôn hành cử chỉ đều toát lên sự ngạo mạn bẩm sinh. Thế nhưng khi nhìn thấy phụ thân, lại lập tức thu liễm, chỉ còn lại vẻ nhu nhược của một thiếu nữ.
Phụ thân xử lý mọi việc một cách rất bình tĩnh, đôi khi chỉ một hai câu nói lịch sự của ông cũng khiến công chúa ngại ngùng nở nụ cười.
Vào đêm đó, sau khi tiễn công chúa đi, phụ thân ôm chặt vai ta, ngồi xổm xuống rồi ngước mặt lên, nhìn ta hỏi: “Con đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tam công chúa chưa?”
Ta gật đầu, lúc đó ta vẫn còn nhỏ, nhưng lần đầu tiên lại hiểu được oán hận là như thế nào.
Biểu cảm của phụ thân không thay đổi: “Sau này, ta sẽ xét nát khuôn mặt này để làm trống bỏi cho con, con chịu không?”
Ta lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào: “Không cần phụ thân làm cho con, con có thể tự làm được.”
Phụ thân nghe ta nói vậy thì thỏa mãn cười.
2
Sau khi lo xong xuôi tang sự cho mẫu thân, phụ thân quay trở về nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, vẫn là áo đỏ quan bào, nhưng phụ thân mặc vào nhìn đẹp mắt hơn người khác nhiều.
Từ đó, mỗi khi phụ thân về nhà, trên người ông luôn phảng phất mùi hương từ vải áo của Tam công chúa.
Nửa năm sau đó, công chúa có thai, chuyện này đã làm xôn xao cả triều đình, nhưng phụ thân vẫn thờ ờ, bình thản dạy ta viết thư pháp và đọc sách.
Khi một nữ nhân mang thai, đến thời điểm, dù cho y phục có rộng rãi đến đâu cũng không thể che giấu được, sẽ luôn có người nhìn thấy mánh khóe.
Nếu mánh khóe ấy truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một trận sóng dữ dội khắp kinh thành.
Danh tiếng của Tam công chúa vì những hành vi bừa bãi trước hôn nhân đã lan rộng khắp cả trong và ngoài cung, thậm chí ngay cả quan Ngự Sử cũng dâng tấu.
3
Vào đêm hôm đó, một người mặc trang phục của cung nữ đến gõ cửa phủ của ta.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, ta đã nghe thấy tiếng nức nở của nữ tử: “Thanh danh của ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, ấy vậy mà chàng vẫn không tìm phụ hoàng để cầu hôn. Như vậy nghĩa là chàng muốn ta đi chết phải không, Bùi Ngọc?”
“Bỏ đứa bé này đi, ta liền cưới nàng, nàng cũng không muốn mặc hôn phục với cái bụng lớn không phải sao? Con cái sau này lại có, nhưng đại hôn lại chỉ có một lần.”
“Ta sợ…”
Phụ thân đáp lại: “Sợ gì chứ? Không lẽ nàng muốn để Bệ hạ biết là do ta làm sao? Nếu Bệ hạ biết, tiền đồ của ta sẽ ra sao? Công chúa, ta và nàng vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, phụ mẫu ta đã mất từ lâu, chức quan có hay không cũng không quan trọng, ta chính là đang vì nàng mà kiếm tiền đồ.”
“Nhưng ta phải nói sao với phụ hoàng…” Tam công chúa khóc lớn: “Ông ấy sẽ đánh chết ta…”
Phụ thân tiếp tục lên tiếng, giọng nói như mê hoặc lòng người: “Bỏ đứa bé này đi, rồi nói với Bệ hạ rằng phụ thân của đứa bé là gã sai vặt trong phủ công chúa. Sau đó nếu nàng nói muốn gả cho ta, dù Bệ hạ có tức giận đến mức nào chắc chắn cũng sẽ đồng ý. Không chỉ vậy, người sẽ còn thăng quan cho ta để bồi thường, nếu ta là quan lớn, người được lợi không phải là nàng sao?”
Phụ thân lời lẽ ngọt ngào, chỉ vài câu đã dỗ dành được Tam công chúa.
Phá thai làm tổn hại cho thân thể, ngay ngày thứ hai sau khi phá, nha hoàn của công chúa liền đến phủ của ta khóc lóc, nói rằng công chúa sau khi uống thuốc đã chảy máu rất nhiều, cầu phụ thân hãy đến thăm ả một chút.
Thế nhưng ông lại từ chối với lý do rằng sẽ khiến nhiều người chú ý đến rồi đuổi ả nha hoàn về.
Năm ngày sau, Bệ hạ triệu kiến phụ thân, ép ông phải lấy công chúa, còn hứa sẽ thăng quan phong chức cho ông. Bên ngoài đều đồn rằng ông đã nhặt được một đôi giày rách thật to.
Nhưng ta biết tin đồn này là do chính phụ thân lan truyền.
Vào ngày đại hôn của ông và mẫu thân, công chúa đã lệnh cho người mang một chiếc hài rách đến chỗ mẫu thân, châm chọc bà ấy đã từng bán thân, là một tiện nhân ai cũng có thể cưỡi, không xứng làm phu nhân của Trạng Nguyên.
Phụ thân chính là muốn ả phải chịu đựng sự tủi nhục mà ả đã gây ra cho mẫu thân.