Nói Nhảm Với Họ Hàng Thật Sướng! - Chương 1
1.
Tết năm nay, tôi cùng bố mẹ về quê đón năm mới c ông bà nội. Bữa cơm tất niên, bà con họ hàng trong nhà đều tới.
Vừa tới đã lập tức vây quanh tôi hỏi đông hỏi tây.
Theo lời ba tôi, ông làm bảo vệ cho một công ty ở Bắc Kinh, mẹ tôi làm lao công cho một công ty khác. Vì vậy, trong cuộc thảo luận của họ, tương lai của tôi dao động qua lại giữa việc làm bảo vệ với ba tôi và làm vệ sinh với mẹ tôi.
Họ thực sự quan tâm đến tôi.
Cô ba: “Nghe nói con học đại học ở Bắc Đại?”
Tôi: “Cái gì mà Bắc Đại? Là một trường đại học ở Bắc Kinh! Học viện kỹ thuật nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu.”
Bác gái: “Tốt nghiệp được hai năm rồi nhỉ? Công việc thế nào? Đã tìm được đối tượng nào chưa?”
Tôi: “Làm sao tìm được việc làm, bây giờ sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đã thất nghiệp rồi!”
“Nào dám tìm đối tượng, với điều kiện này con có thể xứng với ai chứ? Con định sắp đến 30 tuổi sẽ tìm người đã ly hôn có xe có nhà, ở nhà chăm sóc con cái.”
Chị họ tôi nói: “Ôi, em còn nhỏ sao có thể có suy nghĩ như vậy, mẹ kế cũng không dễ làm đâu! Nếu không, chị bảo anh rể của em xem xét giúp em nhé?”
Tôi: “Bây giờ không vội, lúc em đi học có hơi tiêu tiền như nước, còn nợ hơn 10 vạn thẻ tín dụng và vay qua mạng.”
“Phải trả xong rồi mới suy nghĩ đến việc khác, không phải sao? Em có nghe nói anh rể là quản lý của một công ty lớn phải không? Nếu không cho em mượn trước ứng phó khẩn cấp đi được không?”
Lời nói của tôi, thành công chấm dứt thắc mắc của họ hàng đối với tôi. Ông bà nội tôi lại mắng ba tôi một trận, chất vấn ông sao lại giáo dục con cái như vậy, làm sao có thể dính vào thẻ tín dụng và vay tiền qua mạng.
Bảo ông ấy nhanh chóng nghĩ cách giải quyết giúp tôi, bằng không cả đời của tôi có thể bị hủy. Ba tôi tức giận trừng mắt nhìn tôi, đè thấp giọng bóp cánh tay tôi.
“Ông đây bắt con giả nghèo, chứ không bảo con nói hươu nói vượn!”
“Chút chuyện này cũng làm không xong, có tin ba về sẽ điều con đi quét dọn vệ sinh không?”
Năm nhất tôi vào công ty ông ấy thực tập, tôi bắt đầu từ cấp cơ sở, sau khi tốt nghiệp trực tiếp nhậm chức, từng bước một đi lên, tháng trước đã được bổ nhiệm làm tổng giám đốc công ty chúng tôi.
Nhiều năm như vậy, vì công ty của ông ấy, tôi không có công lao cũng có khổ lao chứ? Tôi còn chiếm 10% cổ phần nữa! Ông ấy lại muốn điều con gái ruột của mình đi quét dọn vệ sinh?
Tôi nhịn không được khóc lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Ba! Con không làm vệ sinh! Con không muốn giống mẹ con đâu.”
Mẹ tôi ngày thường mười ngón tay không dính nước, nghe nói như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người. Một hồi lâu mới kịp phản ứng, khóc lóc nỉ non ôm lấy tôi.
“Con gái, đây là số mệnh của chúng ta!”
“Ai bảo ba con và mẹ không có bản lĩnh…”
Bầu không khí đã đến mức này, ba tôi không khỏi nói vài câu.
Nói với ông bà tôi: “Ba, mẹ, đứa nhỏ không hiểu chuyện nên gây họa, con với mẹ nó cũng rất xấu hổ. Mấy năm tới chúng con sẽ không về đón năm mới, ba với mẹ yên tâm, con và Tú Phân sẽ cố gắng kiếm tiền, tranh thủ trong vòng ba năm sẽ trả lại số tiền này.”
“Nhà họ Thẩm chúng ta luôn chính trực, không bao giờ làm chuyện nợ tiền không trả!”
Ba tôi diễn giỏi thật, Oscar không trao giải cho ông ấy, đó là do ban tổ chức không có mắt nhìn. Chỉ với mấy câu nói đã khiến ông bà nội tôi nghe được mà nhiệt huyết sôi trào.
Bác cả, bác hai, cô ba, cô tư đều đến an ủi ông ấy. Ánh mắt nhìn tôi, tràn ngập khiển trách.
“Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
Trước những lời chỉ trích của trưởng bối, tôi cảm thấy “vô cùng xấu hổ”. Đứng dậy lau nước mắt, khóc lóc chạy ra ngoài, không quên mang đôi dép bông vào.
Trước khi đi, tôi đã giấu vài hộp pháo trong túi, định tìm một nơi không có người chơi một mình.
Không ngờ chạy quá vội nên đụng phải một người. Đầu tôi đập vào mũi hắn, người nọ nhất thời kêu lên một tiếng.
Tôi hoảng sợ, cơ thể ngửa ra sau, ngay khi sắp ngã xuống, người nọ nhịn đau đỡ tôi một phen.
Khi ánh đèn đường chiếu sáng, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cảm thấy vô cùng quen mắt. Hai chúng tôi đồng thời lên tiếng.
“Cố tổng?”
“Thẩm tổng?”
Ý thức được đối phương nói cái gì, chúng tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, bịt kín miệng đối phương rồi trốn sau gốc cây.
2.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, cảnh giác nói: “Cố tổng? Sao anh lại ở đây?”
“Không phải đã nói với anh, đơn đặt hàng kia tôi đã định đưa cho công ty khác rồi sao?”
“Anh vì công việc kinh doanh mà đuổi tới đây luôn à?”
Người đàn ông này tên là Cố Quân Chi, là nhà cung cấp mà công ty chúng tôi đã đàm phán cho một dự án gần đây.
Vốn tôi định giao đơn đặt hàng này cho công ty bọn họ. Bởi vì bộ dạng anh ta thật sự đẹp mắt, thầy bói nói tôi năm nay hồng loan tinh động, tôi đã động tâm.
Nhưng tôi hẹn anh ta tan ca đi ăn cơm, anh ta lại từ chối tôi! Nói trong nhà có việc phải về sớm một chút.
Tôi lần đầu tiên hẹn người khác, tôi không cần mặt mũi sao?
Nghe nói anh ta vừa mới từ nước ngoài trở về, đang tự mình gây dựng sự nghiệp, công ty còn đang trong giai đoạn khởi đầu.
Tốt lắm, vậy để cho anh ta cảm nhận một chút hiểm ác của xã hội. Vì thế, đơn đặt hàng kia anh ta đương nhiên không nhận được.
Lúc này thấy tôi nói như vậy, Cố Quân Chi có chút bất đắc dĩ nhìn tôi: “Thẩm tổng, cô hiểu lầm rồi.”
“Quý công ty không chọn chúng tôi, đương nhiên là có đạo lý của quý công ty, Thẩm mỗ không phải người thích dây dưa không ngớt. Tôi là cùng ba về quê thăm người thân.”
Tôi sửng sốt, đánh giá cách ăn mặc của anh ta và tôi một chút, có chút không tin tưởng hỏi lại: “Thăm người thân? Người thân của anh là ai? Sao trước đây tôi chưa từng gặp anh?”
Cố Quân Chi chỉ một gia đình cách nhà ông nội tôi không xa, nói với tôi: “Nhà họ Tô, là ông bà ngoại tôi.”
“Mẹ tôi qua đời sớm, ông bà ngoại tôi còn có hai người cậu, họ cảm thấy là ba tôi chỉ lo kiếm tiền, không để ý đến mẹ tôi và tôi, mới hại chet bà, cho nên không cho ba tôi tới chúc tết.”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên một dì tóc dài, cười rộ lên trông vô cùng dịu dàng.
“A, anh là con trai của dì Tố Tình, vậy ông bà ngoại và hai cậu anh hẳn rất thương mẹ anh.”
Sau đó, Cố Quân Chi lại nói: “Năm nay hai em họ tôi tốt nghiệp, không tìm được việc làm, nên họ mới bảo ba tôi về một chuyến…”
Tôi: “Tôi rút lại lời vừa rồi!”
Trực giác nói cho chúng tôi biết, ai cũng đều có chuyện xưa. Chúng tôi nhìn thấy ngọn lửa buôn chuyện đang bùng cháy trong mắt nhau, dự định đi sâu trao đổi thảo luận một chút.
Để không bị bắt gặp, chúng tôi cùng nhau chui vào rừng cây nhỏ trong làng. Nói chuyện mới biết được, chúng tôi quả nhiên có trải nghiệm tương tự nhau.
Chỉ có điều, tôi cùng ba tôi giấu tiền. Còn ba anh ta thì bảo anh ta giấu diếm.
3.
Ba Cố Quân Chi cũng giống như ba tôi, đều từ nơi thâm sơn cùng cốc ra chốn phồn hoa. Dựa vào cố gắng của mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo được gia nghiệp khổng lồ.
Nhưng vì trình độ học vấn thấp nên bị người ta gọi đùa là nhà giàu mới nổi.
Mẹ Cố Quân Chi cũng là sinh viên đại học hiếm có trong thôn, năm đó vì nhất quyết chọn ba anh ta nên đã trở mặt với người trong nhà.
Sau đó ba Cố Quân Chi cố gắng kiếm tiền, vừa xây nhà, vừa mua xe cho Tô gia, còn mua nhà cho bọn họ trong thành phố.
Nhưng Tô gia vẫn không cho ông ấy bước chân vào nhà, ngày lễ ngày tết chỉ có mẹ Cố Quân Chi Tô Tố Tình một mình trở về. Cho nên, khi còn bé tôi chỉ gặp mẹ Cố Quân Chi, chưa gặp ba Cố Quân Chi.
Khi Cố Quân Chi học tiểu học, mẹ anh ta bị ung thư qua đời. Tô gia đổ hết mọi chuyện lên đầu ba Cố Quân Chi, mặc dù ba Cố Quân Chi đã bồi thường rất nhiều về mặt kinh tế cho Tô gia, nhưng Tô gia vẫn không hài lòng với ông ấy.
Mà mấy đứa nhỏ nhà cậu Cố Quân Chi, gặp mặt cũng vênh váo tự đắc bắt nạt Cố Quân Chi. Điều này cũng tạo thành tính cách có chút tự ti cùng hướng nội của Cố Quân Chi khi còn bé, không quá nguyện ý tiếp xúc với người nhà bên mẹ.
Bởi vì mỗi lần anh ta trở về thăm ông bà ngoại, ông bà ngoại và cậu mợ đều nói xấu ba anh ta. Nói ba anh ta phát đạt, không muốn người vợ tào khang là mẹ anh ta, nên mẹ anh mới bị ung thư chet.
Còn nói ba anh ta có tiền như vậy, nhất định sẽ tìm cho anh một người mẹ kế rồi sinh thêm một em trai, đến lúc đó anh ta cái gì cũng không có.
Càng kỳ quái chính là, lúc mẹ Cố Quân Chi vừa qua đời, người Tô gia còn gọi một người bà con đến Cố gia làm bảo mẫu, nói không yên tâm để một mình ba anh ta trông con.
Ba Cố Quân Chi chỉ nghĩ đều là họ hàng thân thích, biết rõ nguồn gốc nên đồng ý. Không ngờ người bảo mẫu kia nửa đêm lại bò lên giường của ba anh ta… Thẩm vấn mới biết được, là do cậu của anh ta sai khiến.
Nói sợ ba anh ta tìm người phụ nữ bên ngoài, gia sản Cố gia sẽ thuộc về người ngoài……
Ba mẹ anh ta là tình yêu đích thực, nhưng để được công nhận, nhiều năm như vậy ông ấy vẫn độc thân, không có tái hôn.
Dành toàn bộ tâm tư vào nuôi con trai và làm ăn. Nhưng sau tất cả những rắc rối này, bóng ma tâm lý của Cố Vân Chi đã quá lớn.
Cũng may anh ta học tập tốt, lúc thi tốt nghiệp trung học, anh đã nộp đơn vào một trường đại học nước ngoài trước, không thi vào đại học trong nước và ra nước ngoài.
Bản thân ba anh là một người giàu có, mẹ anh lại chet sớm, người Tô gia đương nhiên cho rằng Cố Quân Chi là một tên cặn bã.
Bởi vì anh không tham gia thi tốt nghiệp trung học đã xuất ngoại, những người họ hàng của Tô gia vẫn luôn cảm thấy là bởi vì anh thi không đậu đại học trong nước, nên ba anh mới dùng tiền để đưa anh ra nước ngoài.
Anh ta không ở đây mấy năm nay, người trong thôn sau khi nghe được chuyện của nhà họ Tô đều nói anh là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, phá gia chi tử, mệnh tốt mới có được một người cha giàu có, thi đại học không đậu còn phải tốn mấy trăm vạn đưa ra nước ngoài mạ vàng.
Cái gì mà về nước, rõ ràng là rùa biển.
Lúc nói, cả đám người đều đau lòng, giống như mấy trăm vạn kia đều là tiêu tiền của bọn họ.
Lần này trở về, ba Cố Quân Chi bảo anh ta giấu diếm, giả bộ cái gì cũng không biết, đỡ phải giải thích nhiều với bọn họ. Cố Quân Chi nói xong những lời này, trông mong nhìn tôi.
“Cô thì sao?”
Tôi đương nhiên là muốn ôm anh chàng đáng thương này rồi.
Tôi: “À, ba tôi đơn thuần là bởi vì 20 năm trước có mở trại gà kiếm được tiền, bị một kẻ nào đó trong thôn ganh tị đầu đ//ộc toàn bộ gà của trại gà.”
“Cho nên ông ấy nói tiền tài không thể lộ ra. Tôi hiện tại chính là, một thanh niên thất nghiệp tốt nghiệp đại học hạng ba, nợ hơn 10 vạn trong thẻ tín dụng và vay internet, còn chưa có việc làm.”
Cố Quân Chi: “……”