Nơi Nào Mong Xuân Về - Chương 1
1.
Ngày Lục Thịnh từ biên quan trở về.
Kinh đô Đại Nguỵ người đông như trẩy hội, bá tánh trong kinh đều muốn nhìn vị đại tướng quân sát phạt tứ phương nọ có uy vũ như trong truyền thuyết hay không.
Ta cùng phụ hoàng, hoàng huynh ở trên lầu cao nhìn đội quân mênh mông cuồn cuộn cách đó không xa.
“Ninh Nhi, lần này Lục Thịnh trở về, hôn sự giữa hai đứa con cũng nên chọn ngày lành tháng tốt đi, ba năm con ở chùa cầu phúc cũng xem như không uổng tâm tư.”
Ta cười cười: “Đều do phụ hoàng làm chủ.”
Bệ hạ tự mình nghênh đón, công chúa cùng Thái tử cũng đi theo, đây là phần phúc mà người làm thần tử cả đời cũng không dám tơ tưởng đến.
Lục Thịnh mặc hồng giáp, bước đến hành lễ, sau đó lại ngay lập tức nói với phụ hoàng của ta: “Lần này thần vì quốc gia chinh chiến, không cầu gì nhiều chỉ cầu bệ hạ tứ hôn, cho thần được cùng với ý trung nhân viên viên mãn mãn.”
Lòng ta rộn ràng, lại thấy hắn dắt một nữ tử từ phía sau đi tới: “Song Nhi ở biên quan từng cứu thần một mạng, thần không có gì báo đáp nàng, chỉ có thể hứa cho nàng vị trí chính thê, bên nàng trọn đời trọn kiếp.”
Ta như bất ngờ bị đâm cho một nhát vào tim, ngón tay túm chặt váy áo, hoàng huynh cũng nhận ra thần sắc ta có phần bất ổn, mới ho khan một tiếng nói: “Lục Thịnh, ngươi chớ quên…”
Ta ngăn hoàng huynh đang lựa lời nói chuyện thay ta, chỉ xoay qua cười cười nhìn Lục Thịnh: “Nếu tướng quân đã cầu tình trước bá quan văn võ, trước bá tánh đô thành thì phụ hoàng cứ đáp ứng tướng quân đi.”
Phụ hoàng gật gật đầu, ra hiệu hồi cung sẽ ban thưởng sau.
Ta cùng hoàng huynh ngồi vào kiệu, hoàng huynh nhìn ánh mắt của ta rồi nói: “Ta đã nói Lục Thịnh là kẻ vô tâm rồi mà.”
Ta nhìn phía bên ngoài kiệu, Lục Thịnh vừa cưỡi ngựa trắng vừa ôm thiếu nữ váy đỏ, dù lòng ta đang đau như cắt nhưng sắc mặt ta vẫn điềm tĩnh như thường:
“Hoàng huynh, là ta đánh cược sai rồi, thua rồi thì thua thôi, hắn ở biên quan tìm được lương duyên của mình, đã thế thì không phải phu quân được định mệnh sắp đặt của Nguỵ Ninh muội.”
Hoàng huynh véo nhẹ mũi ta nói: “Muội, chỉ là mạnh miệng mà thôi.”
2.
Về cung, ta đem toàn bộ những món quà từ lớn đến nhỏ mà Lục Thịnh tặng ta từ trước đến giờ, giao hết cho cung nữ đưa đến Trùng Dương điện.
Nữ quyến thì thầm, còn quần thần cũng chụm lại nghị luận sôi nổi.
Ta để hai rương đồ vật đó ở trước mặt Lục Thịnh.
Ta cười nói: “Lục đại tướng quân, nếu ngươi đã tìm được người mình thương, nên những lễ vật thuở niên thiếu ngây thơ cũng nên trả lại, từng món từng món hoàn lại chỗ cũ.”
Lục Thịnh xanh mặt, mà nữ tử ở bên cạnh hắn lại càng không biết phải làm sao.
“Đều đã qua rồi, chi bằng công chúa dùng một mồi lửa đốt đi hết, cũng đỡ cho vi thần nhọc lòng mang về phủ.”
Ta cười thành tiếng: “Được chứ, thế thì mang đốt hết đi, coi như là trợ hứng cho tướng quân cùng phu nhân tương lai.”
Bên ngoài điện Trùng Dương, đám thái giám đang tới lui để đốt cho xong hai rương lễ vật nọ.
Ta thấy nét mặt của Lục Thịnh ngày càng thêm âm trầm, nhưng mà như thế này cũng chưa tính là thanh toán xong.
Ta tiếp tục tháo xuống chiếc vòng ngọc mà mẫu thân hắn đã từng tặng ta, sau đó đi đến trước mặt của nữ tử nọ, đem chiếc vòng đó đeo lên tay nàng ta:
“Vòng tay này là năm đó Lục lão phu nhân tặng cho ta, nói đây là dành cho chủ mẫu tương lai của Lục gia, vẫn là để Lục phu nhân đeo thì tốt hơn.”
3.
Phụ hoàng ho khan một tiếng: “Nếu tướng quân đã muốn tứ hôn, nhưng trẫm lại chẳng biết nữ tử này tên họ là gì, thế làm sao ban hôn.”
Ta ngồi lại trên ghế, nhìn Lục Thịnh ôm lấy nữ tử đó, ánh mắt nhu hoà: “Nàng vốn là bé gái mồ côi, không danh không tánh, thần vì nàng đặt tên, tên nàng là Vô Song.”
Móng tay ta bấu chặt đến mức lòng bàn tay phát đau, Vô Song? Vô Song? Cứ thế Vô Song?
Lục Thịnh thật sự rất tàn nhẫn.
Hắn từng ở trước mặt hoàng tổ mẫu nói sẽ che chở ta một đời một kiếp, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Hiện giờ hắn cái gì cũng đều đã quên hết, còn vì nàng mà đặt cái tên Vô Song?
Ta gượng cười, nhìn phụ hoàng sai người hạ thánh chỉ.
Cung yến tàn, mưa phùn lất phất dập tan những đốm lửa mới nãy, rương to như thế mà giờ chỉ còn lại một ít tro tàn.
Một nhúm lửa lớn đã thiêu trụi sạch sẽ mọi thứ.
Vô Song đứng ở phía sau ta, nàng ta cười đến mắt cong tít, thấp thoáng dưới đáy mắt là niềm tự tin khó lòng che giấu, nàng ta nhìn ta rồi lắc lắc chiếc vòng trên tay:
“Đa tạ công chúa điện hạ, đã trả lại đồ vật của Lục gia lại cho ta.”
Ta nhún vai, cũng chẳng muốn để tâm tới nữa.
Nàng ta lại cười cười: “Nghe nói công chúa điện hạ vì Lục Thịnh mà ở lại trong chùa ba năm, nhưng Lục Thịnh đến biên quan được nửa năm thì đã sớm tối ở bên cạnh ta rồi, nếu công chúa biết thì người còn ở lại chùa cầu phúc sao?”
Ta nhìn nàng ta đang cố giương nanh múa vuốt với ta, nhịn không được cười nhạo một phen: “Ta là công chúa Đại Ngụy, cầu phúc vì quốc gia cũng là lẽ thường tình, nhưng còn ngươi thì sao, không thân không phận đi theo một nam nhân, nghĩ đến ngươi không cha không mẹ, không được giáo dưỡng cũng là đúng đắn thôi.”
Nàng đột nhiên khóc nấc lên, sau đó ta thấy Lục Thịnh đang từ sau lưng nàng đi tới.
Ồ, dám tính kế ta?
Lục Thịnh hoảng hốt ôm nàng ta vào lòng, hắn cau mày, sắc mặt lạnh lùng:
“Công chúa điện hạ, phu nhân của ta dường như cũng không có trêu chọc gì đến người, nhưng điện hạ lại ỷ vào thân phận, cậy sủng sinh kiêu.”
Ta cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó đi tới, tát hắn ta một cái.
“Đại tướng quân chinh tây cùng lắm cũng chỉ thế này, nếu ta tôn ngươi kính ngươi thì ngươi là tướng quân Đại Ngụy, còn nếu tâm trạng ta không tốt thì ngươi cùng lắm chỉ là một con chó hoàng gia, lo quản nữ nhân của mình cho tốt, nếu lại chọc đến ta thì ta cũng không dám đảm bảo là ta trong cơn tức giận có thể đưa nàng ta về biên quan làm áp trại phu nhân của đám thổ phỉ đó hay không..”
Lục Thịnh: “Ngươi… Ngươi đúng thật là không nói lý lẽ.”
Ta nhún vai: “Lục Thịnh, ngươi quên rồi sao, ta từ trước đến nay đã như vậy rồi.”
4.
Ta nhìn hắn ôm Vô Song rời đi, lòng đau nhói khôn cùng.
Hoàng huynh mời ta đi Đông Cung nhấp một chén rượu, ta cũng không khước từ.
Tẩu tẩu Thái Tử Phi cũng ở bên cạnh ôn tồn khuyên bảo ta: “Ninh Nhi, Lục Thịnh cũng không phải một phu quân tốt, muội nên sớm tính toán cho mình thì hơn, nếu đau lòng quá thì cứ trút ra ngoài hết đi.”
Ta giơ chén rượu cười cười: “Muội với hắn là thanh mai trúc mã, muội cho rằng tâm ý tương thông, nhưng cuối cùng chỉ là phù hoa ngắn ngủi, từ nay về sau muội sẽ không để hắn vào trong mắt nữa.”
Hoàng huynh trên đường đưa ta hồi cung, bỗng dừng một chút: “Ninh Nhi, nếu muội thực sự không thể chấp nhận thì ca ca sẽ thay muội đòi lại công bằng.”
Ta lắc đầu: “Huynh trưởng, Ninh Nhi hiểu, nhưng Nguỵ Ninh muội cũng sẽ không cúi đầu, cũng sẽ không để huynh trưởng bởi vì muội mà cúi đầu.”
Ta loạng choạng quay trở về Vạn Ninh điện.
Ngủ đến mơ mơ màng màng.
Ta mơ một giấc mơ, ở trong mơ ta là quang cảnh lúc ta còn nhỏ, là lúc ta được phụ hoàng sủng đến vô pháp vô thiên.
Từ hài tử tầm thường đến huân quý nhân gia chẳng có một ai dám đến gần ta.
Chỉ có tiểu Lục Thịnh nắm tay ta dạy ta viết, dạy ta đánh đàn.
Năm mười lăm tuổi, hắn ôm ta vào lòng, phi ngựa đến ngoại ô kinh thành.
Năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng, Lục Thịnh sau này sẽ là phò mã của ta.
Thậm chí trước lúc xuất chinh, hắn còn nhắn nhủ ta đợi hắn trở về.
Ba năm trôi qua, Nguỵ Ninh không còn là Ninh An công chúa nghịch ngợm của ngày trước, Lục Thịnh cũng không còn là Lục Thịnh trong mắt chỉ có Nguỵ Ninh nữa.
Ta hiện tại chỉ như một trò hề.