Nỗi Khổ Của Người Giàu - Chương 6
12
Hồ Hiểu Đình và Lưu Nhượng.
“Em có thể làm chứng, hôm đó cậu Ba ở đấy nhưng không nhận Na Lam là em gái ruột, Na Lam cũng không nói cậu ba là anh trai của bạn ấy, nhưng hai người bọn họ mắt qua mày lại, em nhìn thấy rõ ràng.”
Hồ Hiểu Đình vừa vào đã bắn một tràng, nói rồi còn không quên thêm mắm thêm muối hại tôi.
“Cũng không biết mấy đêm bạn ấy không về là đi chung với ai, em thật sự không ngờ mình lại có một người bạn không biết xấu hổ như này!”
Cái gì? Ai là người không biết xấu hổ ở đây?
Sau đó Lưu Nhượng ra sân. Bây giờ mọi người đều biết anh ta là con rể tương lai của nhà họ Sử, viện trưởng thấy anh ta cũng phải bớt ra dáng lãnh đạo đôi phần.
Lưu Nhượng mở miệng, trước phải tự sướng một trận.
“Em đang hẹn hò với cô Sử, tiếp xúc với cậu Ba mấy lần. chưa từng nghe nói anh ấy nói Na Lam là em gái của anh ấy, chắc chắn Na Lam đang nói dối.”
“Sau này em cũng là một phần của nhà họ Sử, em không thể để loại người xấu xa này bôi nhọ danh dự của nhà họ Sử, càng không thể để cậu Ba bị dụ dỗ.”
“Nhà em cống hiến cho nhà họ Sử, bây giờ em mang trọng trách đứng ra nói cho mọi người biết, Na Lam không những phản bội cậu nhà họ Lôi mà còn dan díu với cậu Ba của nhà họ Sử, hành vi đồi bại, lối sống buông thả, ảnh hưởng tới danh dự của trường ta.”
“Em với vai trò là chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm, đề nghị nhà trường cho thôi học bạn Na Lam, đồng thời yêu cầu bạn công khai xin lỗi, khắc phục tổn thất của trường ta.”
Sau mỗi một câu của Lưu Nhượng, tất cả mọi người trừ tôi ra đều gật đầu theo.
Sau một tràng dài ngoằng ngoẵng, mọi người gật đầu đều như cái máy.
Tôi nhìn chằn chằm Lưu Nhượng, nhìn không chớp mắt.
Anh ta có vẻ hơi lúng túng.
Tôi hỏi: “Hồ Hiểu Đình cho anh cái gì mà anh giúp cô nàng chơi tôi?”
Anh ta đáp: “Tôi chỉ nói ra những gì mình nhìn thấy thôi.”
“Nếu đã vậy, tôi vẫn muốn mời hai người trong cuộc kia tới nói chuyện cho rõ!”
Tôi lại mở điện thoại.
Nhưng rồi tôi chợt nghĩ đến chuyện khác.
Nếu đã muốn giải quyết thì hôm nay giải quyết dứt điểm luôn đi!
Thế là tôi nói: “Nếu tôi là người trong cuộc thật, để tôi gọi điện gọi hai người họ tới thì có vẻ không ổn, hay là để chủ tịch Lưu của chúng ta gọi đi, dù sao anh cũng quen thân với cậu Ba, chắc chắn cậu Ba sẽ không từ chối chuyện nhỏ nhặt này.”
Quen thân? Chính miệng anh nói đấy.
Theo như tôi biết, anh Ba của tôi mới chỉ gặp Lưu Nhượng đúng một lần đó!
Anh ta đang muốn khoác lác, giờ tôi bắt anh ta gọi điện, để tôi xem anh ta xoay xở kiểu gì.
Trong chuyện này, chỉ có tôi biết, Lưu Nhượng biết, còn những người khác thì không biết! Bọn họ nghĩ, ngoài cô gái xấu xa là tôi đây ra thì chỉ có Lưu Nhượng là người có thể liên lạc được với hai vị kia.
Thế nên giáo vụ khuyên, viện trưởng cũng khuyên.
Mới đầu Lưu Nhượng kiên quyết từ chối, nói gì mà bọn họ bận chuyện làm ăn, vì chuyện nhỏ nhặt này mà quấy rầy bọn họ thì không ổn.
Đẩy tới đẩy lui, tôi suýt bị anh ta đẩy ra, ngay thời khắc mấu chốt thì Hồ Hiểu Đình đầu óc ngu ngơ lại lập công lớn.
“Nếu anh không muốn gọi thì có thể bảo bạn gái của anh, anh trai ruột bị người ta vờn như thế, không lý nào cô ta chịu ngồi yên!”
“Hay là anh không có chút tiếng nói nào trước mặt bạn gái, không bảo được cô ta gọi một cuộc điện thoại?”
“Tuyệt vời! Không thể phủ nhận câu nói này đã nã trúng điểm yếu của Lưu Nhượng.
Anh ta mím môi, như thể hạ quyết tâm lắm, sau đó gật đầu rất nặng nề.
“Được, vậy để anh bảo bạn gái của anh gọi điện, nhưng bọn họ có tới không thì anh không dám nói trước!”
Tôi ở bên cạnh nghe mà lấy làm buồn cười, da mặt người này dày không ai bằng!
Lưu Nhượng ra ngoài gọi điện thoại, mãi lâu sau mới quay lại.
“Bạn gái của em nói, anh Ba của cô ấy không rảnh, còn về cậu Lôi, cô ấy không quen, không tiện gọi điện.”
Tôi nhíu mày: “Ồ? Vậy ư? Không rảnh ư?”
Thế là tôi lại rút điện thoại ra, lần này là thật, gọi luôn cho anh Ba của tôi.
“A lô, anh Ba à, bây giờ anh rảnh không đến trường em một chuyến?”
Tôi mở loa ngoài, mọi người đều nghe được tiếng trong điện thoại.
“Rảnh chứ, em gái của anh đã gọi thì lúc nào anh cũng rảnh.”
“Nhưng sao em nghe nói vừa rồi có vị tiểu thư của nhà họ Sử gọi cho anh, anh bảo anh không rảnh mà?”
Tôi vừa nói vừa nhìn Lưu Nhượng.
Sắc mặt của anh ta đã bắt đầu tái đi.
Anh Ba đáp lại.
“Đâu, vừa rồi có ai gọi điện cho anh đâu, hơn nữa nhà chúng ta chỉ có mình cô con gái rượu là em, còn tiểu thư nào khác chứ?”
Đến lúc này thì tôi đã đạt được mục đích.
“Anh mau tới đi, gọi cả Lôi Chấn cùng tới. Đúng rồi, hai anh nhớ lên Weibo đọc hotsearch để nắm rõ tình hình nhé.”
Tôi cúp máy, mọi người im thít nhìn tôi.
Như thể trên mặt tôi có sẹo, không nhận ra tôi nữa.
Người đầu tiên hoàn hồn là Viện trưởng.
“Em là con gái của nhà họ Sử thật?”
Lúc Viện trưởng nói câu này rất nghiêm túc, nào còn thái độ chế giễu, vênh váo như vừa rồi?
“Thế bạn gái của Lưu Nhượng là ai?”
Người hỏi câu này là Hồ Hiểu Đình.
Đương nhiên, tôi dám khẳng định bất kỳ ai ở đây cũng đều thắc mắc vấn đề này.
Cũng bởi sau từ buổi tiệc kia, mọi người đều biết Lưu Nhượng đang hẹn hò với con gái của nhà họ Sử.
Tôi nhún vai, lấy làm tiếc cho anh ta.
“Người mọi người nói tới là Sử Giai Giai đó hả? Nó là em họ của tôi, là đứa không học hành, chuyên nói láo.”
Trán Lưu Nhượng đã lấm tấm mồ hôi.
Anh ta hỏi tôi: “Thế nhà em ấy có giống nhà cô không?”
Tôi lấy làm khó hiểu: “Ý anh hỏi là chuyện đó ấy hả? Tôi cũng nói luôn, nhà nó ngoài cái họ Sử thì chẳng dính líu gì tới nhà tôi!”
“Chú Hai của tôi nghiện cờ bạc, cuối cùng ôm nợ bỏ vợ con. Về sau thím Hai của tôi cũng đi theo người khác. Cô em họ này của tôi từ nhỏ đã mất dạy, bỏ học, cả ngày chỉ biết giao du với bọn đầu đường xó chợ, không tìm được việc làm, bố tôi mới giữ nó lại công ty làm chân chạy vặt.”
“Không ngờ anh lại tin nó, coi nó thành tôi, nực cười!”
Lưu Nhượng đã không đứng vững được nữa.
Mồ hôi đầy trán, nhỏ giọt lăn xuống.
“Nói vậy, cô ả đang đào mỏ tôi?”
“Cô ả nói cô ả chưa được chia tài sản, phải đợi sau khi kết hôn mới được. Tôi tin cô ả, mua cho cô ả rất nhiều thứ.”
Tôi hỏi: “Anh đã mua những gì rồi?”
Anh ta đáp: “Túi xách phiên bản giới hạn, điện thoại máy tính đời mới, đồ trang sức, thậm chí còn mua cho cô ả một chiếc xe.”
“Nó còn chưa có bằng, anh mua xe cho nó làm gì?”
“Cô ả nói cô ả thích, thế là tôi mua.”
“Vậy anh lấy tiền ở đâu ra?”
Trước câu hỏi này của tôi, Lưu Nhượng lại không nói lời nào.
Nhưng tôi vẫn nhìn ra, ngoài vẻ căm giận và hối hận, trên mặt anh ta có một tia sợ hãi.
Tôi giật thót, đoán chừng nguồn gốc của số tiến này có vấn đề.
Tôi lập tức bảo anh Ba điều tra thêm.