Nợ Máu Trả Bằng Máu - Chương 9
Hoàng cung uy nghiêm hùng vĩ ngày nào, lúc này như một con thú khổng lồ mệt mỏi trong đêm tối, nhuốm đầy máu và lửa.
Ta đến nơi thì cuộc chiến đấu thực ra đã gần kết thúc.
Phải cảm ơn Thôi Trĩ đã đánh tan cổng thành, giết sạch huynh đệ, một đường xông vào hoàng cung. Hổ Dực quân theo sau, không tốn chút sức lực đã vào được Hoa Kinh, đánh Thôi Trĩ trở tay không kịp.
Hoàng đế còn tưởng rằng thu hồi hổ phù là có thể kê cao gối vô ưu nhưng Hổ Dực quân ngoài hổ phù, còn nhận Trấn Nam Vương!
Ta vào kinh trả lại hổ phù, chỉ là để ổn định Hoàng đế. Sư Tố Thương đã sớm chia quân thành nhiều đường, bí mật tiến vào Hoa Kinh, ẩn núp bên ngoài kinh thành chờ Thôi Trĩ khởi binh bức cung.
Thôi Trĩ vội vã khởi sự tập hợp được quân mã, trước hai vạn Hổ Dực quân do Sư Tố Thương thống lĩnh căn bản không chịu nổi một đòn. Thôi Trĩ bị Sư Tố Thương bắt giữ, Đào Tùng Xương thấy sự việc bại lộ muốn bỏ trốn, vừa vặn đụng phải chúng ta, bị trói chặt tay chân.
Ca ca mở đường cho ta, ta được Uất Ly hộ tống, một đường tiến vào đại điện.
Hoàng đế so với trước đây càng gầy yếu hơn. Ông ta gần như ngồi phịch xuống long ỷ, đối đầu với Sư Tố Thương đang cầm kiếm dài.
Ta từng bước đi đến bên cạnh Sư Tố Thương, đứng sóng vai với hắn.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ta, cố gắng nhận ra một hồi, thở hổn hển cười nói: “Tốt, tốt lắm… Tốt lắm một Trấn Nam Vương phi, thế mà lại lừa được trẫm. Trẫm thật sự nhìn nhầm rồi, còn tưởng rằng ngươi chỉ là một nữ nhân ngu ngốc xuất thân từ thị nữ nhưng hóa ra lại giống như Trấn Nam Vương, mưu tính thâm sâu, lòng lang dạ sói!”
Tiếng cười thở không ra hơi của ông ta vang vọng trong đại điện, tựa như ma quỷ.
Sư Tố Thương nắm chặt tay ta, lạnh lùng nói: “Nếu nói đến tâm cơ thâm sâu thì làm sao ta có thể so được với phụ hoàng chứ.”
Hoàng đế kinh hãi: “Ngươi biết rồi! Quả nhiên ngươi vẫn biết rồi!” Ông ta loạng choạng bước xuống long ỷ, run rẩy chỉ tay vào Sư Tố Thương, sắc mặt dữ tợn: “Trẫm biết ngay mà, sớm nên giết ngươi rồi, ngươi và tiện nhân kia giống nhau, đều muốn đoạt giang sơn của trẫm!”
Sư Tố Thương tiến về phía ông ta một bước.
Hoàng đế lại hoảng hốt lùi về phía sau, ngã vào long ỷ, tựa như muốn ôm chặt lấy bảo tọa rộng lớn lạnh lẽo kia: “Thiên hạ này là của trẫm, là của trẫm! Các ngươi đừng mơ tưởng!”
Sư Tố Thương trầm giọng nói: “Sự việc đã đến nước này, phụ hoàng còn chưa nhìn rõ thế cục sao?”
Cánh tay gầy guộc của Hoàng đế run rẩy: “Các ngươi đều quá càn rỡ, quá càn rỡ! Tên nghịch tử lão tam kia, trẫm muốn đem nó thiên đao vạn quả, còn có ngươi, các ngươi đều đáng chết! Còn có tiện nhân kia, trẫm muốn đào mộ phanh thây nàng ta!”
Sư Tố Thương sắc mặt lạnh lẽo, trong đôi mắt xám xanh nổi lên sát ý điên cuồng. Trường kiếm lóe lên hàn quang, kề lên cổ Hoàng đế, cắt ra một vết máu sâu hoắm.
Một mùi tanh hôi nhàn nhạt đột nhiên truyền đến, Hoàng đế thế mà lại sợ đến mức tiểu ra quần.
Ta bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Ông ta giết vợ giết con để ngồi lên cái vị trí kia thì thế nào? Đến cuối cùng, cũng chỉ là chịu cảnh kinh hoàng, chật vật không chịu nổi.
Sư Tố Thương cũng cười lạnh: “Hôm nay ta sẽ không giết ông. Những chuyện ông đã làm với ta và mẹ ta, ta sẽ trả lại gấp bội trên người ông.”
Hắn lấy ra một viên thuốc, bẻ miệng Hoàng đế ra nhét vào.
“Khụ khụ khụ! Ngươi, ngươi là nghịch tử, ngươi cho trẫm ăn cái gì!” Hoàng đế giãy dụa, dùng sức móc cổ họng mình, nước miếng chảy ròng ròng.
Ta mang theo ý cười độc ác tiến lại gần ông ta, nhẹ giọng thì thầm: “Bệ hạ, loại thuốc này ngài hẳn phải quen chứ. Những năm này, ngài đã dùng nó để giết bao nhiêu người, ngài không nhớ sao? Nhưng mà, trong loại thuốc này còn thêm một số thứ khác, ngài sẽ cảm thấy toàn thân như sâu kiến cắn xé, tứ chi như bị cạo xương rút gân, ngày đêm không ngừng, đến chết mới thôi. À nhưng mà ngài yên tâm, tẩu tẩu của thần y thuật rất giỏi, nhất định sẽ kéo dài tuổi thọ cho ngài, khiến ngài…
……Sống không bằng chết.”
Cuối cùng, Sư Tố Thương lên làm Hoàng đế.
Ta vào hậu cung của hắn nhưng không biết mình nên có thân phận gì. Vì không được phong hậu, người khác cũng không biết nên gọi ta như thế nào nên chỉ tôn xưng một tiếng nương nương.
Đảng phái của Thôi Trĩ trước phản quốc, sau mưu phản, cả nhà đều bị giết sạch.
Thôi Trĩ và Đào Tùng Xương là chủ mưu, đều bị lăng trì xử tử ba nghìn đao. Đào Nguyên Thanh vào phút cuối vì mấy bài văn chương mà cũng bị phán là chủ mưu, bị phán quyết lăng trì hai nghìn đao.
Khi ta mang tin tức trở về địa lao của Vương phủ, Đào Nguyên Thanh đã khóc thảm thiết: “Nương nương, người cứu ta với, vì tấm chân tình của ta đối với người, người cứu ta với! Ta sẽ làm nam sủng cho người, không, cho dù là hoạn quan, tấm chân tình của ta, nhật nguyệt soi sáng, nương nương!”
Ta mỉm cười: “Thế tử gia, năm xưa khi người đến nhà ta cầu hôn, cũng đã nói một câu như vậy.”
Hắn sửng sốt, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt ta, cuối cùng như thấy quỷ mà liên tục lùi lại: “Ngươi là Bạch Tú Yên, hóa ra ngươi thực sự là Bạch Tú Yên! Ngươi không chết!”
“Nếu ta không giả chết, chỉ sợ sẽ chết trong tay Đào gia của các ngươi.” Ta cười lạnh: “Hầu gia và Hầu phu nhân tính toán giỏi lắm, muốn mưu đoạt gia sản Bạch gia của ta, đáng tiếc tính đi tính lại, lại không tính đến việc ta biết được độc kế của các ngươi!”
Tần Thục Nghi lăn lê bò trườn đến trước cửa ngục, quỳ xuống dập đầu như điên: “Nương nương! Năm xưa đều là lỗi của ta, là ta ép buộc Nguyên Thanh, là ta mù quáng hồ đồ! Người muốn phạt thì phạt một mình ta thôi, nương nương!”
Ta cong cong khóe môi, cúi người nhìn khuôn mặt bà ta: “Đương nhiên ta phải phạt ngươi.”
Phạt ngươi giống như ta kiếp trước, nhìn từng người thân của ngươi chết thảm ngay trước mặt ngươi.
Ta sai người đưa bà ta đến pháp trường, sắp xếp cho bà ta chỗ ngồi tốt nhất.
Để bà ta mở to mắt nhìn, từng nhát đao cắt trên người phu quân và nhi tử của bà ta như thế nào, từng nhát đao róc sống họ thành bộ xương.
Nữ nhi và con dâu bà ta, lại bị trói chặt như thế nào, đầu bị chém rơi xuống.
Nghe nói, Tần Thục Nghi vẫn một mực hướng mặt về hoàng cung mà quỳ lạy, khổ sở cầu xin.
Bà ta liên tục đập đầu xuống đất, đập đến mức mặt mày đầy máu.
Cuối cùng nhìn thấy người thân chết hết, bà ta đập đầu vào thềm đá mà chết.
Nghe xong báo cáo của Uất Ly, ta đuổi lui cung nhân, ngồi yên hồi lâu. Hận thù từng giày vò trói buộc ta cuối cùng cũng tan thành mây khói, cơn ác mộng kéo dài từ kiếp trước đến nay, cuối cùng ta không cần phải trải qua nữa.
“A Tú.”
Cho đến khi một bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt ta, ta mới giật mình nhận ra không biết từ lúc nào, ta đã nước mắt đầy mặt.
“Thần thiếp thất lễ…”
Sư Tố Thương thở dài một tiếng, hận không thể ôm chặt ta vào lòng: “Ta đã nói rồi, những lúc riêng tư chỉ có ta và nàng, không có gì là bệ hạ hay thần thiếp.”
“Bệ hạ và thần thiếp có thể kết làm phu thê, chẳng qua là do năm xưa trời xui đất khiến.” Ta nhìn khuôn mặt hắn giống hệt như trong mộng tưởng của mình, trong lòng chua xót lại bất an: “Thần thiếp giờ đây thân phận trong cung khó xử, xin bệ hạ thả thần thiếp trở về nhà đi.”
Hắn bị ta chọc cho tức giận đến mức bật cười.
“Đến nước này rồi, nàng còn muốn chạy sao? Cướp ngôi mưu phản, nàng và ta đã là đồng phạm!”
“Tay ta nhuốm đầy máu tươi, lòng dạ rắn rết. Nếu sau này ở bên nhau lâu dài, chàng sẽ không sợ ta, không oán ta, thậm chí chán ghét mà vứt bỏ ta sao?”
Hắn giữ chặt ta, hung hăng hôn ta một cái. Môi lưỡi triền miên hồi lâu, hắn mới buông ta ra, thở hổn hển cười khẽ bên tai ta một tiếng: “Ta đã sớm muốn nói với nàng, đêm cung biến, khi nàng nói muốn để phế đế sống không bằng chết, ta nhìn vào khuôn mặt nghiêng của nàng, cảm thấy nàng thực sự đẹp như La Sát.”
“Ta đã nói rồi, nếu nàng là La Sát đến từ địa ngục để trả thù, vậy ta chính là ác quỷ mở đường cho nàng.”
Ta bỗng nhớ lại, đêm đó đầy nến đỏ ấm áp, hắn vén khăn che đầu ta, nói muốn cùng ta đùa giả làm thật.
Đôi mắt lần đầu gặp mặt đã khiến ta rung động, tựa như dải ngân hà trút xuống.
Sư Tố Thương lại hôn ta lần nữa.
Trời đất quay cuồng, điên loan đảo phượng.
Màn trướng đỏ thắm, ngày xuân còn dài, cuối cùng ta mới hiểu ra, thế nào là đùa giả làm thật.
Thế nào là vui không biết chán.
Ngày hôm sau, hắn khôi phục thân phận Bạch Tú Yên, tiểu thư Bạch gia cho ta, lập ta làm hậu. Hóa ra thánh chỉ hắn đã viết xong từ lâu, chỉ chờ ta toàn tâm tiếp nhận hắn. Ngay cả việc phong hậu, hắn cũng đã âm thầm chuẩn bị từ trước. Ta vừa gật đầu, hắn đã sợ ta chạy mất, thúc giục Lễ bộ tổ chức đại điển phong hậu thật long trọng.
Phế đế chịu đựng trong ngục nửa năm, cuối cùng đau đớn mà chết, lúc chết thân hình gầy gò, vặn vẹo không thành hình người.
Tố Thương chiêu cáo cho thiên hạ biết tin phế đế chết cùng những việc làm xấu xa của ông ta, ban cho ông ta một thụy hiệu đầy châm biếm: Xấu.
Ỷ thế làm bậy, gọi là Xấu.
Mùa xuân năm sau, chúng ta cùng nhau đưa linh cữu mẹ Tố Thương về Tây Nam.
Hắn nói, mẹ bị nhốt ở Hoa Kinh quá lâu, nhất định rất nhớ nhà.
Ngày lên đường hôm đó, toàn bộ hoa lê khắp Hoa Kinh nở rộ trong một đêm, như hương tuyết rơi đầy thành.