Nợ Máu Trả Bằng Máu - Chương 3
Đêm đó, ta hẹn ca ca đến thư phòng nói chuyện riêng.
Thứ nhất, là để giải thích lý do ta nhất định phải đến quân doanh Tây Nam.
Ta giả vờ bị bệnh trở về Hoài Châu, Bạch gia cũng tránh được mũi nhọn của Tuyên Dương Hầu phủ. Nhưng Hoài Châu và Hoa Kinh dù sao cũng không phải là nơi cách biệt nhau, khó tránh được việc Tuyên Dương Hầu phủ sẽ có ngày phát hiện ra sự thật. Vì vậy, cách tốt nhất là ta giả chết thoát thân, đến Tây Nam trốn tránh.
Đưa Diệu Ý theo, là vì cân nhắc đến ca ca.
Đây chính là điều thứ hai ta muốn nói.
“Ca ca đã có tình ý với Diệu Ý tỷ tỷ, sao không sớm định đoạt chuyện này? Không nói đến việc huynh trưởng vốn nên bàn chuyện hôn sự trước, Diệu Ý tỷ tỷ lần này đã giúp đỡ Bạch gia rất nhiều, tấm lòng của nàng có thể thấy rõ.
Ca ca sao có thể rụt đầu rụt đuôi, không biểu lộ thái độ? Chẳng lẽ ca ca không muốn sao?”
Ca ca sốt ruột, lập tức ngồi thẳng người: “Ta đương nhiên cầu còn không được! Diệu Ý là người ta yêu nhất đời này, nếu có thể cưới nàng làm thê tử, nhất định sẽ trân trọng yêu thương, mãi mãi không phụ nàng!”
Ta cười lớn vỗ tay, nhìn về phía bình phong: “Diệu Ý, ngươi nghe rõ chưa?”
Diệu Ý đi ra từ sau bình phong, cười tươi như hoa nhưng hốc mắt lại đỏ hoe: “Thật đúng là đồ ngốc! Nếu không phải Tú Yên nghĩ ra cách này, sợ rằng cả đời này ta cũng không đợi được chàng nói ra những lời này!”
Ta mãn nguyện lui ra, để hai người họ tâm sự.
Đêm trăng sáng tỏ, đúng là thời điểm tốt đẹp.
Diệu Ý và ca ca thuận lý thành chương đính hôn.
Cha mẹ ta vốn đã thích Diệu Ý, nghe ca ca lắp bắp nói hai người có tình ý, vội vã khen ca ca đã thông suốt. Tú Nguyệt cũng vui mừng vô cùng, quấn lấy Diệu Ý gọi loạn xạ tỷ tỷ, tẩu tẩu.
Lễ đính hôn không tổ chức linh đình, dù sao thì “tang lễ” của ta cũng sắp diễn ra. Những ngày này ta vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, mọi chuyện bên ngoài đều để cha ta diễn trò. Lão nhân gia này có chút thiên phú dị bẩm, đóng vai người cha mất ái nữ rất chân thực, mặt mũi cũng gầy đi.
Ta và mẹ trêu ông, ông thở dài não nề: “Tuy không phải thật sự mất nữ nhi nhưng nữ nhi phải đến vùng đất Tây Nam hoang vu, không biết bao nhiêu năm mới có thể gặp lại, ta sao có thể không buồn được chứ?”
Một câu nói đã nói trúng tâm sự của mẹ, khiến bà cũng buồn theo.
Vẫn là Tú Nguyệt thông minh: “Cha mẹ, tỷ tỷ đi rồi nhưng con vẫn còn đây mà. Chỉ cần con thay tỷ tỷ hiếu kính với cha mẹ, cha mẹ sẽ không phải buồn nữa.”
Ta an ủi vuốt tóc nàng.
Nàng giờ mới mười tuổi, ngây thơ hồn nhiên, chỉ biết vui vẻ bên cha mẹ. Mong rằng cả đời này nàng mãi mãi vui vẻ như vậy, sẽ không còn bị tên cầm thú kia để mắt tới nữa.
Theo đề nghị của ta, ca ca và Diệu Ý quyết định đưa ta lên đường sớm, đến quân doanh làm lễ thành hôn.
Ta muốn cứu Sư Tố Thương, mới cầu hắn làm chứng hôn cho thuộc hạ mà hắn rất coi trọng, chính là muốn thuận lý thành chương để Diệu Ý được diện kiến hắn.
Trước khi lên đường, ta vẫn lo lắng, đặc biệt dặn dò cha mẹ lưu tâm chọn cho Tú Nguyệt một mối hôn sự tốt.
Quan trọng nhất là, tuyệt đối không được đến gần Hoa Kinh.
4
Cuối cùng ta cũng “qua đời”.
Đêm hạ quan tài xuống đất, ta và Diệu Ý đã cải trang thành hai gã sai vặt, theo ca ca nhẹ nhàng lên đường, rời đi trong đêm đó.
Cả ngày lẫn đêm đi gấp về quân doanh, vừa nghỉ ngơi một chút, ca ca đã dẫn Diệu Ý đi gặp Sư Tố Thương. Đợi họ trở về, ta lập tức hỏi: “Thế nào?”
Ca ca mặt mày u ám: “Quả nhiên như muội nói!”
Diệu Ý tiếp lời: “Sau khi Tú Lâm nhắc đến chuyện hôn sự của hai người chúng ta, Vương gia đã vui vẻ đồng ý. Ta mượn cớ hành lễ tạ ân để tiến lên xem gương mặt hắn, quả thực là có dấu hiệu trúng độc.”
Ca ca nhìn ta, sắc mặt lo lắng: “Tú Yên, sao muội biết được chuyện này? Mấy tháng nay, muội từ chối hôn sự, giả bệnh, giả chết, lại đột nhiên nói muốn Diệu Ý để ý xem Vương gia có vấn đề gì về sức khỏe không… Muội nói thật cho chúng ta biết, ở Hoa Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta thầm thở dài.
Mặc dù họ là người thân thiết nhất của ta nhưng chuyện trọng sinh quá kỳ lạ, lỡ như nói hết ra mà không có bằng chứng gì thì chỉ tổ mất công.
Chi bằng cứ biến mọi sự tình thành những điều mà họ có thể chấp nhận.
Đợi đến ngày báo được mối thù lớn, ta sẽ từ từ kể lại chuyện cũ để thỏa nỗi lòng.
Ta thở dài một tiếng, kéo họ ngồi xuống: “Ca ca, đến nước này rồi, muội cũng không giấu hai người nữa. Muội tuyệt đối không dám dính líu đến Tuyên Dương Hầu phủ là vì ở Hoa Kinh ai cũng biết, họ qua lại rất thân thiết với Tam hoàng tử.”
Diệu Ý ở Hoa Kinh lâu rồi, đương nhiên cũng từng nghe qua tin đồn này: “Bọn họ vốn là hoàng thân quốc thích, qua lại có gì lạ đâu?”
Ta hạ giọng: “Nếu chỉ là qua lại bình thường thì không có gì lạ. Nhưng, đầu xuân năm nay Bệ hạ mắc bệnh nặng, Thái tử lại liên tiếp bị quở trách, ở Hoa Kinh đã có lời đồn rằng Bệ hạ muốn phế Thái tử. Tuyên Dương Hầu nhiều năm dưỡng bệnh, lười với việc giao du, đúng vào lúc này lại đột nhiên bắt đầu thân thiết với Tam hoàng tử, ca ca cảm thấy là vì sao?”
Ca ca sắc mặt nghiêm trọng.
Hắn có chí hướng ở triều đình, đương nhiên rất dễ dàng nghĩ đến ý nghĩa của việc này: “Bọn họ muốn ủng hộ Tam hoàng tử.”
Ta cười khổ: “Đúng vậy. Từ xưa đến nay, đoạt đích luôn là một cuộc chiến ác liệt. Nếu như Bạch gia chúng ta thực sự kết thân với Tuyên Dương Hầu phủ thì gia sản của Bạch gia sẽ được dùng vào việc gì? Vì vậy ta chỉ có thể từ chối hôn sự, giả chết mà thôi!”
“Tú Yên…” Ca ca nhìn ta đầy thương xót, lại có chút tự hào: “Năm xưa cha mời phu tử đến dạy học, e rằng muội học còn giỏi hơn ta. Một mình muội tính toán nhiều như vậy, vất vả cho muội rồi.”
“Nhưng, sao ngươi lại biết Vương gia bị trúng độc?” Diệu Ý hỏi.
“Ta không biết, chỉ là lo lắng. Vương gia nắm giữ binh phù, lại ở xa Hoa Kinh, e rằng là biến số khó kiểm soát trong mắt những người đó. Nếu như bọn họ thực sự có ý đồ không nên có thì biết đâu sẽ ra tay với Vương gia trước.”
Lời này thực ra có chút gượng ép nhưng lúc này Sư Tố Thương quả thực đã trúng độc, có lẽ họ không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa.
“Vậy tiếp theo, ngươi định làm gì?” Diệu Ý lo lắng nắm lấy tay ta.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Ta vốn định đến Tây Nam cầu xin Vương gia che chở nhưng nếu bọn họ đã ra tay với Vương gia thì e rằng nơi này sẽ sớm có biến. Ca ca, Bạch gia đã không còn đường lui, gia đình chúng ta đã bị người ta nhòm ngó, không bằng chủ động vào cuộc. Ngày mai, muội muốn đích thân gặp Trấn Nam Vương!”
Bước vào Trấn Nam Vương phủ, ta chỉ thấy toàn thân máu huyết sôi trào. Ta đã tính toán hết sức mình, cẩn trọng tính toán mọi thứ mà ta có thể tính được, cuối cùng chọn người mà ta muốn mượn sức, chính là vị Trấn Nam Vương này.
Cổng nội viện mở toang, ta hơi ngẩng đầu nhưng không kịp đề phòng, bốn mắt nhìn nhau với người trong viện.
Đó là một đôi mắt quá đỗi xinh đẹp.
Lông mi dài và dày, che mất hơn nửa con ngươi trong bóng tối, vừa đen vừa sâu. Còn phần lộ ra ngoài ánh sáng lại mang một màu xanh xám kỳ lạ, như bầu trời lúc sáng lúc tối.
Đôi mắt này khiến ta nhớ đến nước hồ ở Thanh Khiết đàm. Nhìn trên bờ thì thấy nông nhưng đi sâu vào bên trong, lại là vực sâu không thấy đáy.
Chỉ mất một thoáng thất thần, ta đã nhạy bén nhận ra, hắn đang đánh giá ta. Chỉ là sự đánh giá đó thoáng qua, đôi mắt như hàn đàm bỗng nhiên xuất hiện ý cười như không có chuyện gì xảy ra: “Lý y nữ quả thực có y thuật kinh người. Nếu không phải lúc này ngươi đang bình an vô sự đứng trước mặt bổn vương, bổn vương tuyệt không thể tin trên đời này có pháp thuật khởi tử hồi sinh.”
“Có phải thế không? Bạch Tú Yên, Bạch đại tiểu thư?”
Ta giật mình kinh hãi.
Lần này đến quân doanh, ca ca chỉ nói với bên ngoài rằng ta là nha hoàn A Tú của Diệu Ý nhưng Sư Tố Thương lại nói thẳng thân phận thật của ta!
Hoa Kinh và Hoài Châu cách Tây Nam ngàn dặm. Thế mà hắn lại nắm rõ mọi chuyện ở nơi cách xa ngàn dặm, nếu không phải có Thiên nhãn thần thông thì chỉ có thể là hắn bố trí tai mắt khắp nơi, cho nên mới có thể ở nơi xa xôi hẻo lánh mà lại linh thông mọi tin tức.
Ta suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức quỳ xuống tạ tội: “Vương gia, dân nữ giả chết thực sự là bất đắc dĩ, lần này đến cũng là muốn cầu Vương gia che chở, tuyệt không có ý lừa dối!”
“Ồ?” Giọng hắn không rõ ràng: “Bổn vương có lý do gì nhất định phải che chở ngươi?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ cân nhắc: “Dân nữ lần này đến cũng là để mang đến cho Vương gia một chút sinh cơ.”
Sư Tố Thương nhìn ta, trong đôi mắt xanh xám ẩn hiện gợn sóng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ: “Lời này của Bạch tiểu thư, ngược lại nghe như trước mặt bổn vương chỉ có một con đường chết vậy.”
Ta cúi đầu bái lạy: “Vương gia, hôm qua Lý y nữ có nhìn qua tướng mạo của người, người có dấu hiệu bị trúng độc. Xin hỏi Vương gia, gần đây có thấy khó chịu gì không?”
Nụ cười của hắn dần dần biến mất: “Nói suông không có bằng chứng. Trong phủ bổn vương có nhiều thầy thuốc, tại sao họ lại không nhìn ra?”
Ta mỉm cười: “Vương gia, các thầy thuốc trong phủ lòng sớm đã ở trong triều đình, nhất cử nhất động đều không tự chủ được. Còn Lý y nữ là học trò của Đỗ thần y Đỗ Tri Tân, từ giang hồ đến, nói gì làm gì đều xuất phát từ bản tâm.”
Ta muốn ám chỉ hắn.
Nơi hắn ở hiện tại đã có nhiều hổ sói rình rập, cho dù hắn có mánh khóe thông thiên đến đâu thì Trấn Nam Vương phủ cũng là bóng đen dưới đèn, đối thủ âm mưu thâm nhập lâu dài, e rằng không còn là tường đồng vách sắt nữa.
Hy vọng hắn là người thông minh.
Sư Tố Thương im lặng một lúc, đích thân đỡ ta dậy: “Đêm nay, bổn vương sẽ tránh tai mắt người khác, đến thăm Lý y nữ. Bạch tiểu thư, đa tạ.”