Nợ Máu Trả Bằng Máu - Chương 2
Ông là người thông minh, nếu không có tầm nhìn xa trông rộng, xử lý mọi việc rõ ràng thì làm sao có thể đưa việc kinh doanh từ Hoài Châu đến Hoa Kinh. Suy nghĩ hồi lâu, ông ngẩng đầu hỏi ta: “Tú Yên, chúng ta không thể đắc tội với Tuyên Dương Hầu phủ. Cho dù con giả bệnh trốn tránh được hôm nay nhưng chỉ cần con không chết, Bạch gia không sụp đổ thì bọn họ sẽ không từ bỏ. Sau này truyền ra tin con khỏi bệnh, Đào gia quay lại, con sẽ xử lý thế nào? Còn có điều tệ hơn, Đào gia không màng đến thân phận tuổi tác, đến cầu hôn Tú Nguyệt thì phải làm sao?”
Ta mỉm cười: “Cha, mang ngọc có tội vậy thì chỉ cần ném viên ngọc đó đi là được. Kẻ tiểu nhân theo đuổi lợi ích như con đỉa theo đuổi máu, cho nên, chúng ta chỉ có thể tự mình chảy hết máu trước thôi.”
Rất nhanh, tin tức tiểu thư Bạch gia là Bạch Tú Yên lâm bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa đã truyền khắp Hoa Kinh.
Tiếp đó, cha ta bèn đi khắp Hoa Kinh tìm thầy thuốc, mua thuốc quý chất đầy từng xe một, tiền bạc tiêu xài cứ như nước chảy. Ông cũng không còn tâm trí trông coi việc kinh doanh ở cửa hàng, chỉ trong vòng hơn một tháng, những cửa hàng ở Hoa Kinh lần lượt được chuyển nhượng cho người khác.
Bạch phủ vốn hoa đoàn gấm thêu ngày nào, giờ đây nhanh chóng lộ rõ vẻ suy tàn.
Nhưng ta biết, trong bóng tối, cha ta đang dựa theo kế hoạch của chúng ta, lặng lẽ chuyển tiền tài, chuẩn bị rời khỏi Hoa Kinh.
Lý Diệu Ý đã kê cho ta một thang thuốc, uống lâu ngày, ta luôn có triệu chứng đau tim, sắc mặt cũng tiều tụy, gió thổi cũng thở không ra hơi. Thực ra nàng rất không muốn: “Tú Yên, đây là thuốc độc chậm, uống lâu sẽ có hại cho cơ thể.”
“Diệu Ý, hai ba tháng, thuốc độc chậm không lấy mạng ta được nhưng nếu ta không bệnh như vậy, sẽ có người muốn nuốt chửng ta ngay.”
“Có chuyện gì vậy?” Nàng kinh ngạc: “Chẳng lẽ là bá phụ đắc tội với ai sao?” Thấy ta im lặng, nàng thở dài một tiếng, nắm lấy tay ta: “Tú Yên, nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Chỉ có một điều, chuyện gì ta có thể giúp được, ngươi nhất định phải tìm ta.”
Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng kiên định của nàng, trong lòng đau nhói.
Kiếp trước, nàng suýt nữa đã trở thành tẩu tẩu của ta.
Nhưng cuối cùng, ca ca chết thảm, ta bị nhốt trong hầu phủ, Diệu Ý mặc đồ tang, đội khăn trắng đi thu thập thi thể ca ca, cố gắng chôn cất ca ca xong thì nôn ra máu mà chết.
“Diệu Ý, có một chuyện, ngươi nhất định phải giúp ta.”
“Chuyện gì?”
Ta nắm chặt tay nàng: “Van ngươi, cùng ta rời đi, trở về Hoài Châu.”
Ta không ngờ rằng Đào Nguyên Thanh lại đến thăm ta.
Cũng phải thôi, gã nam nhân này từ trước đến nay vẫn luôn tự xưng là thâm tình. Kiếp trước cưới ta, hắn bèn cảm thấy rất áy náy với thanh mai trúc mã là nữ nhi của An Thuận bá. Bây giờ ta không còn sống được bao lâu nữa, hắn lại bắt đầu đối xử với ta một cách quyến luyến.
Thấy ta chống chọi với bệnh tật, hắn đầy vẻ thương xót, trong mắt ẩn chứa nước mắt: “Tú Yên cô nương, ta thật lòng muốn cầu hôn nàng. Lần đầu nhìn thấy nàng trên bãi cỏ Phương Lạc, ta đã đem lòng yêu mến, ngày đêm trằn trọc, trong mộng toàn là hình bóng nàng…”
Thực ra ta tin.
Kiếp trước, hắn hẳn đã từng yêu ta một thời gian ngắn.
Dù sao ta cũng xinh đẹp trẻ trung, Đào Nguyên Thanh ham mê sắc đẹp, sau khi thành hôn quả thực đã sủng ái ta một thời gian. Hắn cùng ta vẽ mày, cùng ta dạo vườn, vì ta mà làm thơ vẽ tranh. Cành hoa ngày đó trên bãi cỏ Phương Lạc, hắn nâng niu trân trọng kẹp vào cuốn sách thường đọc, mỗi lần nhìn thấy, đều mỉm cười một cách ngọt ngào.
Nhưng tình yêu của hắn quá ít, ít đến mức chỉ có thể cảm động chính hắn, ít đến mức thoáng chốc đã tan biến.
Ta ho khan yếu ớt: “Thế tử gia, chúng ta rốt cuộc không có duyên, vẫn nên cẩn thận lời nói thì hơn.”
Hắn tái mặt: “Tú Yên! Là ta vô năng, không thuyết phục được cha mẹ.”
Trong lòng ta cười lạnh.
Kiếp trước, khi ta tan cửa nát nhà, hắn cũng đã nói một câu như vậy.
Hắn không phải vô năng, hắn chỉ là bạc tình bạc nghĩa lại ích kỷ. Hắn biết rõ người nhà hắn đang làm gì nhưng vì điều đó có lợi cho tiền đồ của hắn nên hắn đã làm ngơ.
Chỉ sau khi mọi chuyện đã xảy ra, hắn lại giả mù sa mưa nói rằng hắn cũng chướng mắt những hành động đó, chỉ là hắn bất lực, cầu xin ta hãy thông cảm cho hắn.
Ta lười đối phó với hắn, bèn nhắm mắt giả vờ đau lòng ngất đi.
Nửa tháng sau, Bạch gia không còn khả năng duy trì việc kinh doanh ở kinh thành, bệnh tình của ta cũng không thuyên giảm. Cha ta bất đắc dĩ bán hết số gia sản cuối cùng, mời Lý y nữ cùng chúng ta đến Hoài Châu, tìm kiếm hy vọng cuối cùng để chữa bệnh cho ta.
Những người biết chuyện đều không khỏi thở dài, cảm động trước tấm lòng thương con của Bạch lão gia. Lại thở dài tiếc nuối cho cơ nghiệp tốt đẹp của Bạch gia, rốt cuộc lại bị hủy hoại trên thân một trưởng nữ vô phúc như ta. Chỉ sợ trở về Hoài Châu, Bạch gia cũng sẽ hoàn toàn suy tàn, không còn ngày nào ngóc đầu lên được nữa.
Ngày cả nhà ta rời khỏi Hoa Kinh, vừa khéo gặp Đào Nguyên Thanh.
Trên đường phố đông đúc, hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau.
Hắn nhìn thấy ta bệnh tật nằm trong xe, ngẩn người trong chốc lát, lộ ra vẻ thương xót không nỡ.
Đào Nguyên Hoa ngồi cùng xe với hắn, cười vô cùng chế giễu: “Chân trời của thiên tử, vốn không phải là nơi những kẻ ti tiện kia nên ở. Người bạc phúc không vào được cửa có phúc…”
Ta giả vờ không nghe thấy. Xuân Cảnh thúc giục xa phu đi nhanh, tiếng xe lăn bánh, rất nhanh đã bỏ lại những tạp âm đó ở phía sau.
Ra khỏi cổng thành Hoa Kinh, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng mở sáng chói.
Trời cao đất rộng, chim nhạn mùa thu bay cao.
Ta hít một hơi thật sâu. Gió lạnh tháng chín khiến phổi ta hơi đau.
Kiếp trước, ta bị nhốt trong Tuyên Dương Hầu phủ, giờ ta đã trốn thoát.
Khi gặp lại, ta sẽ đòi lại tất cả những gì mà Đào gia đã từng gây ra cho ta, không thiếu một phân!
3
Đi một nửa đường bằng xe ngựa, một nửa đường bằng thuyền, khi trở về Hoài Châu thì đã là cuối thu.
Trên thuyền, ta đã ngừng uống thuốc, lại được Diệu Ý tận tình chăm sóc, đến Hoài Châu thì đã bình phục như thường.
Tú Nguyệt vừa xuống thuyền đã chạy thẳng đến bóng người cao gầy trên bến tàu: “Đại ca!”
“A! Mau để đại ca ôm một cái, xem có nặng hơn không.” Ca ca cười, một tay đón lấy nàng xoay một vòng, lại đưa tay lấy ra một cây trâm ngọc đưa cho ta: “Tú Yên, đây là ca ca tự tay khắc, vốn định làm quà tặng cho muội khi muội cập kê nhưng không kịp.”
Nhìn cây trâm ngọc, ta run rẩy đưa tay ra, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Kiếp trước, đúng vào thời điểm này, ta đang xuất giá. Ca ca cũng đã nói những lời giống hệt như vậy, cũng tặng ta một cây trâm ngọc như thế này. Đó là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
Chiến sự ở Tây Nam nổ ra, ca ca vội vã trở về quân doanh, khi vào lại Hoa Kinh thì đã trở thành tù nhân. Lúc đó, cha mẹ đã mất từ lâu, ta cố gắng hết sức để tìm ra tung tích của bọn sơn tặc, không ngờ vừa có chút manh mối thì đã bị Tuyên Dương Hầu phủ giam lỏng, khiến ta và ca ca mãi mãi cách xa nhau.
Cây trâm ngọc đó, sau này đã bị ta dùng để đâm mạnh vào vai Đào Nguyên Thanh. Ta nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài nhưng chỉ nhìn thấy Diệu Ý ôm thi thể lạnh lẽo của ca ca.
Kiếp này, ta không muốn mất đi bất kỳ người thân nào nữa.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của ca ca, không nhịn được mà lao vào lòng ca ca như hồi còn nhỏ, lẩm bẩm: “Ca ca, muột nhớ ca ca lắm.”
Ca ca sửng sốt trong chốc lát, bất đắc dĩ xoa đầu ta: “Sao càng lớn lại càng thích làm nũng thế này? Được rồi, được rồi, không phải ca ca đã trở về rồi sao?
Muội đột nhiên viết thư thúc giục ta nhanh chóng trở về Hoài Châu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từng chữ từng chữ nói: “Muội muốn cùng ca ca đến quân doanh, còn có cả Diệu Ý nữa.”
Kiếp trước, nguyên nhân khiến ca ca bị chỉ đích danh mang tội phản quốc chính là do cái chết của Sư Tố Thương, đích tử của Trấn Nam Vương.
Sư Tố Thương, dù ta ở trong khuê phòng cũng từng nghe thấy danh tiếng. Sư gia trấn giữ Tây Nam nhiều năm, lập được nhiều chiến công hiển hách, là vị phiên vương khác họ duy nhất của triều đại này, nắm trong tay mười vạn Trấn nam Hổ Dực quân. Còn Sư Tố Thương, năm nay mới hai mươi tuổi, đã kế thừa tước vị của cha, liên tiếp giành được thắng lợi trên chiến trường Tây Nam, được đương kim Thánh thượng ca ngợi là “Tướng tinh.”
Đáng tiếc, một vị tướng tinh như vậy, lại đột ngột qua đời khi mới hai mươi lăm tuổi.
Hắn chết vì trúng độc, tra đi tra lại, tội danh đầu độc Trấn Nam Vương này lại đổ lên đầu ca ca.
Mà ta từ đầu tới cuối vẫn luôn cảm thấy, chuyện này không thể tách rời khỏi đảng phái của Tam hoàng tử.
Đó là một loại thuốc độc chậm, ít nhất phải mất năm sáu năm mới có thể tổn thương đến phổi, không có thuốc nào chữa được. Nếu như kiếp trước ta nghe được tin tức không sai thì giờ phút này, Sư Tố Thương hẳn đã trúng độc rồi.
Đây chính là lý do ta nhất định phải đưa Diệu Ý về Hoài Châu.
Ca ca nghe thấy tên Diệu Ý thì rõ ràng rất kinh ngạc: “Diệu, Diệu Ý cũng đến sao?”
Nam nhân thật thà này đến giờ mới để ý đến Diệu Ý đang đứng không xa, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng bước về phía Diệu Ý mấy bước, lại ngượng ngùng dừng lại, sờ đầu cười ngốc nghếch hai tiếng: “Nàng… nàng đến rồi à.”
Diệu Ý “ừ” một tiếng.
Hai người nhìn ta rồi lại nhìn nhau, cùng lúc cúi đầu mỉm cười.
Ta vừa buồn cười vừa thở dài.