Nỗ Lực Hết Mình!! - Chương 9
18.
Lúc trở về, trước cổng trường đã treo biểu ngữ lên.
Trên đó viết: “Chúc mừng bạn Kiều Như lớp 12/11 của trường ta trở thành thủ khoa đại học!”
Phía dưới là một đám phụ huynh, học sinh ngửa đầu chỉ vào biểu ngữ kia, chậc chậc tán thưởng: “Con nhà ai vậy, thật quá lợi hại!”
“Kiều Như, tên này sao lại quen thuộc như vậy, có phải là học sinh hạng bét lúc trước hay không…”
Tôi đội mũ chen vào từ một bên, định đưa thư thông báo trúng tuyển của mình cho các giáo viên xem.
Đến văn phòng, tất cả giáo viên đều ở đây, trên mặt mỗi người đều cười híp mắt, nhìn tôi giống như nhìn gấu trúc vậy.
Thầy giáo dạy toán rót cho tôi một tách trà nhẹ nhàng nói: “Có nóng không, mau uống chút nước đi!”
Tôi đưa thư thông báo trúng tuyển qua, bọn họ tấm tắc tán thưởng đưa cho từng người một xem.
Thầy giáo lịch sử tháo kính xuống mặt cũng sắp dán vào thư thông báo rồi, từng chữ từng chữ mà nhìn kỹ: “Thư thông báo của Thanh Hoa và trường khác quả là không giống nhau!”
Thầy giáo bên cạnh trêu ghẹo ông ấy: “Lão Lý à, chưa thấy qua thư thông báo của Thanh Hoa sao?”
Thầy giáo lịch sử cười mắng: “Con mẹ nó, chưa từng thấy thư thông báo của Thanh Hoa, Kiều Như em thật đúng là thần, sang năm lúc thầy lên lớp có thể đem khoe rồi!”
Tôi cười cười, hỏi thăm: “Thầy ơi, Khâu Đình cùng Giang Thư Hoa thi đậu trường nào?”
Không nghĩ tới vừa nghe tôi nói lời này, mấy thầy cô giáo liền thay đổi sắc mặt.
Một lát sau giáo viên dạy toán thở dài nói: “Khâu Đình đứa nhỏ này lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ, nhất định phải đi Thanh Hoa, con bé liền điền nguyện vọng một như vậy, chúng ta ngăn không được!”
“Ai, cái này là do cha mẹ cũng không biết khuyên nhủ, đứa nhỏ này thành tích không tệ, chỉ là lần này không phát huy được tốt, điền nguyện vọng như vậy thật sự là miễn cưỡng.”
“Điểm này của con bé không đậu Thanh Hoa, nó không cam lòng nhất định phải học lại, khuyên thế nào cũng không nghe, học lại phải chịu bao nhiêu cực khổ,…”
“Giang Thư Hoa…… Giang Thư Hoa quên, dù sao cũng là 985, hình như cũng không tệ.”
Họ nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.
“Kiều Như, qua vài ngày nữa trường học chúng ta muốn tổ chức một buổi tuyên thệ, trường hợp của em quá sức truyền kỳ, em nhất định phải lên phát biểu làm tấm gương cho đàn em, khích lệ bọn họ!”
Tôi giật mình một chút, cười đáp ứng.
…………..
Hai ngày sau, trên sân thể dục đã chen chúc tấp nập người.
Có lẽ là do tôi quá nổi danh, rất nhiều học sinh lớp 10 còn có phụ huynh đều ngưỡng mộ mà đến, còn có phần lớn sinh viên tốt nghiệp cũng tới, muốn tận mắt gặp Trạng Nguyên tỉnh như tôi.
Người người chen chúc, đại hội thể dục thể thao cũng không có cảnh này.
Tôi đứng trên sân khấu, hiệu trưởng đem lý lịch của tôi tỉ mỉ giới thiệu từ đầu đến cuối, thậm chí đem mỗi một thành tích bắt đầu đếm ngược từ dưới lên của tôi đều đọc hết ra.
Xếp thứ 2 từ dưới lên, thứ 236, thứ 118, thứ 34, thứ 2……
Phần còn lại là hạng số 1.
Tất cả mọi người vỗ tay hoan hô!
Tôi đứng ở phía trên, trong lòng cảm khái muôn vàn.
Tôi gần như quên mất khoảng thời gian trước kia.
Lúc đó tôi là một ví dụ cho hình ảnh phản diện, khi đó tất cả mọi người đều chán ghét tôi, ghét bỏ tôi.
Tôi chỉ là một người bình thường.
Tôi cũng sẽ nhát gan, tôi sẽ lùi bước, sẽ sợ hãi, sẽ hối hận.
Tôi sẽ khóc không thể kiềm chế, cũng sẽ ở trong ác mộng tỉnh giấc trắng đêm không ngủ.
Nhưng cuối cùng, tôi đều cắn răng kiên trì.
Nhớ lại quá khứ, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nó giống như một giấc mơ.
Chỉ chưa đầy hai năm ngắn ngủi, cuộc đời tôi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Người tôi muốn cảm ơn có rất nhiều, tôi muốn cảm on ba mẹ tôi, cảm ơn Ân Tu Thừa, tôi muốn cảm ơn thầy cô giáo đã không khinh thường tôi.
Nhưng tôi nên cảm tạ nhất, vẫn là chính bản thân mình lẻ loi độc hành trong bóng tối kia.
Sống qua những đêm tối tuyệt vọng kia, tôi cuối cùng đã đi tới bình minh thắng lợi.
Tôi cầm lấy bản thảo nhìn một vòng sân thể dục, liếc mắt một cái liền thấy được Khâu Đình cùng Giang Thư Hoa đứng phía dưới.
Không biết vì sao bọn họ lại đến, có thể là không cam lòng.
Cách biển người tấp nập, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau trong chớp mắt, tầm mắt của tôi rất nhanh dời đi.
Khâu Đình chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc đời tôi.
Có lẽ tôi cũng nên cảm tạ khúc nhạc đệm này, không có một đoạn khuất nhục dày vò này, cũng không có sự nỗ lực sau này của tôi.
Nhưng hiện tại tôi đã không đem bọn họ để vào mắt.
Bọn họ đã sớm bị tôi bỏ lại phía sau.
Ánh mặt trời mùa hè quá chói mắt, nhưng trên sân thể dục lại không ai rời đi.
Tôi mở bản thảo, trình bày đơn giản quá trình tâm lý và phương pháp học tập của mình.
Cuối cùng, tôi nhìn xuống dưới sân khấu đầy ắp người, trầm giọng nói:
“Các học sinh, tôi hi vọng các bạn có thể hiểu được, học tập không phải là tất cả, nhưng học tập có thể cho chúng ta quyền lựa chọn cơ hội trong cuộc sống.”
“Chúng ta không muốn cả đời chỉ được lựa chọn theo ý người khác, đi trên một con đường mà chúng ta không có lựa chọn nào khác, và học hỏi sẽ đưa chúng ta đến ngưỡng cửa cao hơn.”
“Chỉ khi đó, “Tôi cầm micro nói,” Chúng ta mới có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.”
Toàn trường đang yên tĩnh bỗng vỗ tay mãnh liệt, tôi nhìn bầu trời ở phía xa kia lộ ra nụ cười thoải mái.
……………..
Lúc nghe được tin tức của Khâu Đình, đã là kỳ nghỉ hè năm nhất.
Ở Thanh Hoa tất cả đều là sinh viên hàng đầu cả nước, bầu không khí học tập không thể so sánh với trước đây.
Tôi bận rộn mỗi ngày.
Bỗng nhiên nghe bạn học trung học nhắc tới Khâu Đình trong nhóm.
Bọn họ nói Khâu Đình học lại một năm nhưng trạng thái tinh thần rất kém, vẫn không thể thi đậu Thanh Hoa.
Nhưng mà Thanh Hoa đã trở thành chấp niệm của cô ấy, cô ấy vẫn còn muốn học lại, lại bị ba mẹ cưỡng chế điền nguyện vọng.
Thật ra thì cũng là một trường học tốt, chỉ có điều giấc mộng của cô ấy rốt cuộc không thực hiện được nữa.
Bọn họ ở trong nhóm cảm thán, có vài người còn nhớ rõ chuyện chúng tôi tranh chấp, cố ý hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi không trả lời, chỉ là trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Đang lúc tôi trầm tư, phía trước lại đột nhiên đụng phải một người.
Tôi xoa xoa đầu ngẩng lên đang muốn nói chuyện, Ân Tu Thừa liền đem một ly trà sữa nhét vào trong tay tôi.
“Ngẩn ngơ chuyện gì vậy, cả đường đi cũng không nhìn?”
Nói xong anh ấy liền kéo tay của tôi đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Buổi chiều anh có việc, xong việc sẽ dẫn em đi ăn thịt ếch trâu được không, em thích nhất món đó mà…”
Mùa hè tháng tám, ánh mặt trời ấm áp.
Lời bài hát: Goose Of The Sea.
(Hoàn)