Nỗ Lực Hết Mình!! - Chương 6
12.
Vào tháng cuối cùng, cả tôi và Khâu Đình đều rất chăm chỉ.
Bây giờ chúng tôi đều biết rằng chỉ có hai chúng tôi xứng làm đối thủ của nhau thôi.
Và trong cuộc đọ sức này chí có kẻ thắng và người thua, không có chuyện hòa.
Kẻ thắng giành được vinh quang được mọi người ngưỡng mộ.
Kẻ thua sẽ mất hết mặt mũi và thể diện, bị mọi người chê cười.
Khâu Đình luôn được gọi là thiên tài bẩm sinh.
Cô ấy nói cô ấy không bao giờ học bài khi về nhà, tất cả đều dựa vào tài năng thiên bẩm.
Bây giờ cô ấy không nói như vậy nữa, thậm chí còn uống ít nước để không phải đi vệ sinh, chỉ ngồi đó học bài mỗi ngày.
Cô ấy thường xuyên đến lớp với quầng thâm to đừng ở mắt, có vẻ cô ấy đã thức cả đêm để học bài.
Không giống sự bình tĩnh lúc đầu, cô ấy đã coi tôi là đối thủ của mình.
Trong khi tự hào về bản thân, tôi cũng thấy khủng hoảng hơn, tôi ước mỗi ngày có 25 giờ chỉ để học thôi.
Đám người ăn dưa trong lớp cũng trở nên sôi nổi.
Ngược lại với vẻ chế giễu lúc ban đầu, mọi người còn suy đoán rằng tôi có thể vượt qua Khâu Đình.
Đúng là không ai dám coi thường kẻ mạnh mà.
Có lần tôi còn thấy cô ấy cãi nhau với một cô bạn trong lớp, mà nguyên nhân bởi vì cô bạn đó khuyên Khâu Đình đừng lo lắng.
Khâu Đình đã mất kiểm soát và mắng cô ấy: “Tại sao tôi phải lo lắng cơ chứ, Kiều Như có đáng để tôi lo lắng không?”
“Cậu câm miệng đi, cậu biết gì mà nói.”
Đám người xun xoe nịnh nọt cô ấy ngày trước cũng rời đi gần hết.
Tôi ở một bên nghe thấy và không tức giận.
Trạng thái của Khâu Đình như vậy cho thấy rằng cô ấy đang sợ hãi.
Cô ấy biết tôi thật sự có thể áp đảo cô ấy.
…
Cuối cùng ngày thi cũng đến.
Hôm trước đó, Ân Tu Thừa không dạy kèm nữa mà đưa cho tôi một bịch sữa nóng: “Uống đi cho nóng này, uống xong ngủ đi nhé em gái.”
“Nghỉ ngơi sớm đi mai còn chiến đấu.”
Tôi rất hồi hộp, trán và lòng bàn tay ra mồ hôi đầm đìa.
Tôi sợ bản thân sẽ thi trượt, sẽ thua Khâu Đình.
Cô ấy vốn đã có nền tảng tốt rồi, nếu như tôi thua cố ấy thì sao?
Chẳng lẽ cô ấy muốn tôi ở cổng trường làm hành động như vậy thật sao?
“Ân Tu Thừa , nếu em thua cô ấy thì sao??” Tôi sợ hãi hỏi Ân Tu Thừa .
Ngược lại với vẻ độc mồm độc miệng thường ngày, anh đưa tay xoa nhẹ lên trán tôi.
Bàn tay anh hơi thô ráp, nhưng bù lại nó dường như xóa tan hết mọi lo lắng bất an trong đầu tôi.
“Này Kiều Như, em đang nghi ngờ anh đó hả? Học sinh mà anh dạy có thể tầm thường được sao?”
Đôi mắt anh đen và sâu đến nỗi mà khi anh nhìn thẳng vào tôi, tôi có cảm giác như linh hồn mình bị rút đi mất rồi.
Mặt tôi bắt đầu nóng lên không rõ lí do.
“Em làm được mà.”
“Thật ra em chẳng thua kém ai cả, trước kia là do nền tảng yếu thôi. Hiện tại đã được bù đắp rồi, nhất định sẽ hơn người.”
“Anh nói em làm được thì chính là làm được.”
Đây là lần đầu tiên Ân Tu Thừa khen ngợi tôi một cách nghiêm túc.
Tôi cảm thấy hai mắt ươn ướt, tuy nhiên trái tim đã thật sự bình tĩnh lại.
Tôi nghĩ nếu không tin vào bản thân thì tôi cũng phải tin vào Ân Tu Thừa .
Tôi có thể làm được.
13.
Sáng hôm sau khi đến trường, cảm giác lo lắng cũng biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh đến tột độ.
Khâu Đình cũng đến rất sớm, hai chúng tôi đều nhìn thấy tinh thần chiến đấu hừng hực trong mắt đối phương.
Cô ấy ngồi vào chỗ của mình và vói với tôi:
”Cậu không có cơ hội hối hận đâu Kiều Như. Rác cũng chỉ là rác thôi.”
Tôi không phản bác, cười hỏi : “ Nói nhiều như vậy, cậu sợ rồi sao?”
Đôi mắt cô ấy chứa đầy thù hận, tôi nghe thấy tiếng cô ấy nghiến răng ken két.
…
Chuông báo giờ thi đã vang lên.
Tờ đề rất nhanh đã chuyển đến chỗ của tôi.
Tôi nhìn tờ đề, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu làm các câu hỏi.
Câu đầu tiên, biết làm.
Câu thứ hai, xong.
Câu thứ ba, đơn giản.
Tôi còn không để ý đến thời gian đã trôi qua như thế nào, đến khi tôi làm xong câu hỏi và nhìn lên, thời gian mới trôi qua chưa đầy 60p.
Tôi không cảm thấy tự mãn, ngồi kiểm tra thêm vài lần nữa cho chắc ăn.
Khi kiểm tra lần thứ hai, tôi đã phát hiện một lỗi do đề bài đánh lừa.
Tôi toát mô hôi lạnh, nhanh chóng sửa nó.
Tôi vừa sửa xong đáp án, thì chuông reo.
…
Môn thứ hai và môn thứ ba đều suôn sẻ.
Tôi mệt đến nỗi về đến nhà chỉ muốn ngủ thiếp đi thôi.
Việc học lúc này là vô ích, tôi ngủ một giấc thật ngon và nạp lại năng lượng sau đó.
Khi tôi thức dậy vào tám tiếng sau đó, tôi cảm thấy cơ thể sảng khoái hẳn, năng lượng đầy mình.
Lúc ôn thi, tôi chỉ ngủ năm tiếng một này, và bây giờ sau khi ngủ đủ tám tiếng tôi mới có cảm giác là cơ thể mình đang sống!
Nhưng Khâu Đình thì khác.
Tôi nhìn quầng thâm mắt của cô ấy, thậm chí nó còn tệ hơn trước.
Đôi mắt trũng xuống, quầng thâm mắt tệ hại và người không có tí sức sống nào cả.
Trông cô ấy như bị một con quái vật nào đó hút cạn sinh lực.
Có vẻ cô ấy đã thức cả đêm qua.
Tôi lắc đầu, nhồi nhét kiến thức lúc này để làm gì.
Thấy cô ấy như vậy, tôi càng bình tĩnh làm bài hơn.
Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp.
Khi tôi sắp hoàn thành bài thi, chỉ còn câu cuối cũng thôi, bài này lạ quá tôi chưa gặp bao giờ, tôi không chắc lắm.
Do vấn đề về thời gian nên môn Toán xếp cuối cùng.
Toán học và logic luôn là điểm yếu của tôi.
Nhưng tôi đã làm gần như toàn bộ các đề toán mà tôi có thể tìm thấy, tôi tin rằng cần cù bù thông minh.
Những bài trước cũng khá thuận lợi cho đến khi gặp câu này.
Thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất hóc búa, nếu không đọc kĩ thì sẽ bị nhầm thành câu hỏi thông thường.
Tuy nhiên, sau khi xem xét cẩn thận, bạn sẽ nhận ra đó là một cái bẫy.
Mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán tôi, và tay tôi bắt đầu run nhẹ.
Câu này chiếm đến 15 điểm, nếu như mắc sai lầm tôi sẽ thua cuộc luôn.
Tôi không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Khâu Đình .
Cô ấy rất thoải mái, có vẻ như làm xong rồi nên đang nằm xuống nghỉ ngơi.
Mặt cô ấy thoả mãn thấy rõ, khóe miệng cong lên.
Trái tim tôi ngừng đập.
Có hai khả năng, một là Khâu Đình đã không đọc kĩ câu hỏi, hai là cô ấy thực sự biết làm nó.
Lòng tôi rối bời, một giọt mồ hôi theo cằm tôi rơi xuống bàn.
Trong giây lát, đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi làm xong câu này.
Nhưng mà hình như, tôi thua rồi.
Tuy nhiên, ngay khi tôi gần như sụp đổ, một khuôn mặt thoáng qua trong đầu tôi.
Khuôn mặt trắng nõn bị ánh chiều tà chiếu lên nửa mặt.
Ân Tu Thừa đứng trước cửa sổ, bình tĩnh nhìn tôi.
Anh ấy nói: “Kiều Như, em vì cái gì mà học?”
Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ?
Tôi nói tôi muốn vượt qua Khâu Đình, tôi muốn thi đậu Thanh Hoa!
“Không,” anh giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong thanh âm hỗn tạp bóng đêm cùng gió mát.
“Em là vì chính mình mà học, là vì có thể nắm giữ quyền lợi lựa chọn tương lai.”
“Kiều Như, em học vì chính mình. Chỉ có em, chính em.”
Đúng vậy, quyền lựa chọn cuộc sống.
Tôi giống như bị dội một chậu nước lạnh quanh đầu, lập tức tỉnh táo lại.
Tôi đem tất cả sự chú ý của mình đều đặt trên người Khâu Đình, mà quên mất chủ ý học tập.
Học tập là vì chính mình, không chỉ có thể đạt được nguyện vọng vào Thanh Hoa, mà còn giúp tôi có quyền lựa chọn tương lai của mình.
Khâu Đình cùng lắm chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời tôi mà thôi.
Nếu như tôi vẫn chỉ để mắt đến cô ấy, tôi đây vĩnh viễn cũng không đi ra khỏi tấc đất này.
Tôi thở ra một hơi, trầm lòng xuống, không nhìn Khâu Đình nữa.
Mọi thứ bên tai đều biến mất.
Tôi dồn toàn bộ tinh thần vào đề bài này.
Kim đồng hồ cứ trôi đi, không biết qua bao lâu, trong đầu tôi rốt cục cũng thông suốt!
Câu nói của thầy giáo dạy toán vang lên bên tai tôi.
Hình học, bạn phải ưu tiên cho các đường phụ trợ đặc biệt!
Tôi đã hiểu cách vẽ đường phụ này!
Tôi không dám chậm trễ, nhanh chóng vẽ lên giấy, lại giành giật từng giây từng phút viết trình tự giải đề lên phiếu đáp án.
Ngay khi ngòi bút của tôi viết chữ cuối cùng, tiếng chuông vang lên!
Hết giờ rồi!
Tôi đẩy phiếu trả lời ra, gần như là ngã xuống ghế.
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi vào, sau lưng tôi một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Phía sau áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Qua một lúc sau, tôi mới lấy lại được chút sức lực nhìn về phía trước.
Khâu Đình cũng đang nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau trong không khí bắn ra một tia lửa, chúng tôi đều không nói chuyện.
Đến lúc này, những lời vô vị đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ba ngày sau, là thần hay quỷ, tự thấy kết quả!