Nỗ Lực Hết Mình!! - Chương 4
9.
Kể từ hôm nay, tôi không tự học buổi tối ở trường nữa, mà về nhà học với Ân Tu Thừa .
Anh ấy nói đánh tôi không phải chuyện đùa, thỉnh thoảng sẽ dùng sách đập vào đầu tôi.
Lắm lúc tôi tức phát khóc: “Không được đập vào đầu nữa, đập nhiều sẽ thành ngu đấy.”
Anh uể oải dựa vào thành ghế: “Còn có thể ngu đến mức độ nào nữa chứ.”
“Nhanh lên, hôm nay không nhớ hết chỗ này thì đừng ăn cơm nữa.”
Tôi nhìn vào những từ tiếng anh trông như những con sâu đang ngọ nguậy và cảm thấy não tôi sắp nổ tung rồi.
“Không thuộc được, khó quá!”
Ân Tu Thừa vừa chơi game vừa nói: “Được rồi, nếu mà em không nhớ mấy từ này mà vẫn làm được bài thì tốt, còn không thì học bài đi.”
Tôi nín thở và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu ghi nhớ từng từ một.
Ân Tu Thừa nói rằng nền tảng của tôi quá kém, và anh ấy yêu cầu tôi đọc từ vựng mỗi ngày.
“Những thứ này mà cũng không nhớ được, thôi sớm xin lỗi người ta đi, thừa nhận mình là đồ ngốc nghếch cho đỡ mất mặt.”
Tôi bị khích tướng, cầm tờ từ vựng bắt đầu học.
Dần dần, tường nhà tôi bắt đầu đầy những mẫu giấy nhỏ ghi đầy từ vựng, sáng mở mắt ra là học từ vựng, đánh răng cũng học, nói chung là làm gì cũng học từ vựng cho đến lúc đi ngủ.
Với cường độ học tập cao như này, mặc dù kiến thức vẫn chưa chắc chắn lắm nhưng giờ đây tôi cũng đã có thể hiểu sương sương mấy bản báo cáo tiếng anh.
“Em phải biết rằng điều quan trọng nhất khi học tiếng anh là cảm giác ngôn ngữ. Nếu mà em muốn học Thanh Hoa, em phải coi tiếng anh là ngôn ngữ thứ hai của mình.”
Ân Tu Thừa buộc tôi phải học thuộc lòng các tin tức tiếng anh hàng ngày, cả những tác phẩm bằng tiếng anh nữa. Tôi nhìn đống từ vựng phức tạp trước mắt, đau khổ mà đọc từng từ một.
Sau một thời gian, cuối cùng tôi cũng nhớ được nó.
Ân Tu Thừa đã kiểm tra nó, và vẻ mặt của anh ấy có chút không đỡ nổi.
“Vẫn không được, nền tảng của em quá yếu rồi, nhưng mà so với trước kia cũng tiến bộ rồi. Trong vòng ba tháng nhất định phải học thuộc lòng quyển sách này, biết không?”
Tôi gật đầu, cảm thấy bụng mình quặn thắt.
Quên mất, tối nay mình chưa ăn.
Ân Tu Thừa nghe thấy tiếng bụng tôi réo, cười nhẹ.
“Đến đây là được rồi, đi ăn thôi”
…
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuối cũng cũng đến ngày thi giữa kì.
Tôi có chút căng thẳng, mồ hôi tay túa ra. Tôi nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau đi.
Đến lúc chứng kiến thành quả bao nhiêu ngày cắm mặt vào học của tôi.
Trong hai tháng, tôi như một con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học, ngoài ra không biết làm một cái gì cả.
Tôi gần như đã học thuộc lòng quyển từ điển tiếng anh kia, đọc thuộc không biết bao nhiêu bài luận.
Sách bài tập toán chi chít những ghi chú và cách giải.
Chính trị và lịch sử thì khỏi nói rồi, hai cuốn vở dày đặc chữ.
Kết quả sẽ như thế nào đây, tôi có đuổi kịp được Khâu Đình không?
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu vào làm bài thi.
Lướt qua đề thi một chút, có câu tôi quen thuộc, có câu thì không, tôi hơi lúng túng một chút.
Tôi nhìn thấy Khâu Đình, người cùng phòng thi với tôi, cô ấy tự tin làm bài, múa bút như bay vào giấy.
Tôi buộc mình không chú ý đến cô ấy nữa và bắt đầu tập trung vào bài thi.
Trước kia, tôi chỉ tùy tiện làm, cùng lắm không làm thì sau đó nộp giấy trắng.
Lúc đó tôi còn than sao mà thời gian lại dài đến thế cơ chứ.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thời gian không đủ, rất nhiều câu tôi không đủ thời gian để suy nghĩ kĩ, và hết giờ rồi nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi lớn chưa hoàn thành.
Lại nhìn Khâu Đình, cô ấy đã hoàn thành xong bài tập và đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tôi nghiến răng, không cho phép mình hoảng hốt, nhất định phải cẩn thận, không để xảy ra sai sót.
Sau khi kì thi kết thúc, Khâu Đình đến tìm tôi.
“Kiều Như, kì thi này cậu không gian lận được đúng không? Mau chóng nhận thua đi, sau đó quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ suy xét đến trường hợp tha cho cậu.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy: “Không nên tự mãn quá sớm đâu, chưa biết ai thua ai thắng đâu. Dù sao đây cũng chỉ mới là bài thi giữa kì thôi, không cần sốt ruột như thế.”
Sắc mặt cô ấy tối đi một chút: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu thế thôi.”
…
Thi giữa kì mất tổng cộng 3 ngày.
Tôi chưa bao giờ nghiêm túc tham gia một kì thi kéo dài lâu như vậy, nên sau ba ngày thi xong tôi gần như là kiệt sức.
Sau đó là một khoảng thời gian rất lâu để chờ đợi kết quả.
Khi có điểm, tôi lo lắng đến mức run tay.
Các bạn học xung quanh ồn ào, có người đến hỏi điểm của tôi.
Nhưng tôi không nghe thấy gì cả, tim đập càng lúc càng nhanh, tôi run đến nỗi không tính nhẩm được, phải lấy máy tính ra cộng từng điểm một.
Ngữ văn 98, toán 106, tiếng anh 102, sinh học 76, chính trị 83, lịch sử 94,…
559 điểm.
Lúc này, kết quả của Khâu Đình cũng được đưa ra, cô ấy đứng ở phía trước như ngôi sao sáng chói.
Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay, tim thắt lại.
Không cần hỏi cũng biết, Khâu Đình lại đứng nhất rồi.
Quả nhiên, một cô gái nhìn vào phiếu điểm của cô ấy, bật thốt lên khen ngợi.
“683 điểm, Khâu Đình, bạn đúng thật là giỏi quá.”
“Toán 148 điểm, ôi mẹ ơi giỏi thật đấy!”
“Điểm số này vào Thanh Hoa chắc rồi, còn Giang Thư Hoa thì sao?”
“679 điểm, đứng thứ hai.” Giang Thư Hoa nhẹ nhàng nói và mỉm cười với Khâu Đình : “Lần sau anh nhất định sẽ vượt qua em.”
Khâu Đình không nói gì, nhếch khóe miệng và cười lại.
Tôi biết, cô ấy đang cười nhạo tôi.
Đến bây giờ tôi mới biết khoảng cách giữa chúng tôi thật sự là như thế nào, lời nói trước đây đúng là điếc không sợ súng mà.
Cho dù tôi có học ngày học đêm, học đến khi kiệt sức thì khoảng cách giữa tôi và cô ấy vẫn còn hơn 100 điểm.
Và tôi biết rằng, 100 điểm còn lại khó lấy như thế nào.
Tôi dường như vẫn là con bé vô dụng ấy, vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
Tôi nghe thấy tiếng lòng mình vỡ vụn.
Có lẽ tôi không làm được, không thể nào sánh bằng cô ấy.
Giang Thư Hoa bất chợt đi về phía tôi.
“Kiều Như, Khâu Đình nói rằng nếu cậu chịu xin lỗi cô ấy thì cô ấy sẽ không truy cứu việc lúc trước nữa.”
“Đình Đình rất tốt mà, cậu đừng làm loạn nữa được không?”
Khâu Đình cũng đi theo, và ánh nhìn của những người trong lớp đổ dồn về hết bên này.
“Kiều Như à, chúc mừng nhé, nghe nói cậu có tiến bộ rất lớn.”
“Tuy nhiên, chăm chỉ không phải là tất cả đâu Kiều Như à, chăm chỉ không thể so với năng lực trời phú đâu.”
“Bây giờ nếu như cậu xin lỗi tôi thì tôi sẽ cho qua chuyện này, không truy cứu nữa.”
Vẻ mặt của cô ấy rất trịch thượng, như đang bố thí cho người ăn xin.
Sự tủi thân vừa nãy của tôi biến thành cơn giận dữ.
Tôi không sợ người khác coi thường mình.
Nhưng nếu lúc này tôi lùi bước, tự tôi sẽ coi thường bản thân.
Tôi từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Vẫn còn ba tháng nữa cơ mà, cậu không cần vui mừng sớm như vậy đâu.”
“Thật là đến chết còn cứng miệng. Hi vọng đến lúc ấy cậu cũng sẽ cứng miệng như vậy.”
Mặc dù tôi không hài lòng lắm với kết quả như này, nhưng giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn lại hết lòng khen ngợi tôi.
“Học tập Kiều Như đây này, từ hạng cuối lên hạng thứ 27 đúng là không dễ dàng gì.”
“Điều này có nghĩa là gì cơ chứ? Chính là chăm chỉ sẽ được đền đáp đó.”
“Các bạn học sinh à, học tập Kiều Như này, nhất định phải nỗ lực….”
Tôi ở bên dưới, tâm trạng hơi phức tạp.
Một mặt, tôi tự hào về những gì tôi đạt được sau hai tháng cố gắng.
Mặt khác, tôi nhìn rõ khoảng cách giữa mình và Khâu Đình.