Nỗ Lực Hết Mình!! - Chương 3
7.
Lúc nãy nói thì vui, nhưng ngay khi ra khỏi cổng trường tôi đã hối hận rồi.
Tôi vỗ đầu, miệng nhanh hơn não.
Chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc học kì, làm sao tôi có thể đuổi kịp Khâu Đình chứ đừng nói là vượt qua cô ấy.
Tôi tự mắng mình, nếu mà phải ra cổng trường nói như vậy tôi thà chet còn hơn.
Trong lúc tôi đang vò đầu bứt tóc, mẹ tôi gõ cửa: “Như Như, ra đây chút đi, anh Ân của con đến chơi này.”
“Ân Tu Thừa?!”
Tôi đứng phắt dậy.
“Đừng khách khí nữa, ra nói chuyện với anh Ân của con chút đi.”
Tốt quá rồi!
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà!
Tôi lao ra: “Anh Ân, anh đến rồi à.”
Ân Tu Thừa đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh ấy, thật là cảnh đẹp ý vui mà.
Nghe thấy giọng tôi có chút kích động nói: “Ái chà hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi, Kiều Như không gọi anh bằng mọt sách nữa à?”
Tôi đỏ mặt!
Ân Tu Thừa là con trai duy nhất của bạn thân mẹ tôi, anh ấy cũng là huyền thoại ở khu chúng tôi khi còn nhỏ.
Anh ấy đã học vượt cấp từ khi còn học Tiểu học, lúc học cấp hai đã bắt đầu giải đề thi Đại học rồi, hiện tại đang học nghiên cứu sinh ở Thanh Hoa.
Thực ra anh ấy đã được tuyển thẳng từ rất sớm, nhưng vẫn nhất quyết thi đại học và đạt được số điểm cao khủng khiếp.
Khi tôi còn ham chơi, tôi ghét anh ấy nhất.
Ngoại hình đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt, đúng là không điểm nào để chê.
Anh ấy giống như mặt trời tỏa sáng trên cao, còn tôi thì là bùn nhão dưới chân người ta.
Nhưng bây giờ thì khác!
“Hai đứa cũng lâu không gặp nhau rồi nhỉ, con ngồi đây nói chuyện với anh nhé, mẹ đi rửa trái cây đây.”
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nịnh nọt:
“Anh về từ bao giờ đấy, sao không bảo em một câu.”
Ân Tu Thừa cảnh giác, ngả người ra đằng sau, nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh.
“Kiều Như, em bị ma nhập à?!”
Nụ cười giả tạo của tôi tắt ngúm, tôi vào vấn đề chính luôn.
“Anh Ân à, em nhớ không nhầm anh thi đại học được 740 điểm đúng không?”
“Chính xác là 739 điểm.”
Ân Tu Thừa bình tĩnh nói: “Kiều Như, cho dù em đang có âm mưu gì thì anh cũng khuyên em nên dừng lại đi.”
Mẹ kiếp, đúng là tên cáo già, khó trách chưa có người yêu là đúng rồi.
Tôi nén giận: “Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã mà, anh cũng không nhẫn tâm đến nỗi nhìn em thi trượt đại học đúng không?”
“Nhẫn tâm.”
Tôi làm như không nghe thấy, tiếp tục kế hoạch của mình.
“Anh à, anh có thể dạy thêm cho em không?”
“Dạy thêm?!!”
Ân Tu Thừa cuối cùng cũng có biểu cảm, anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Kiều Như, em không phải bị ma nhập đấy chứ?!”
Tôi không nhịn được nữa: “Ân Tu Thừa, anh có muốn giúp hay không thì bảo một câu đi. Em không thể thay tính đổi nết được sao?”
“Anh không dạy là em mách mẹ anh đấy.”
Mẹ Ân Tu Thừa không sinh được con gái, nhưng bà lại đặc biệt thích những cô gái nhỏ nhắn như tôi.
Nếu mẹ Ân biết được, nhất định cho anh ấy ăn đòn.
Quả nhiên, sắc mặt Ân Tu Thừa cứng ngắt, cắn răng nói: “Kiều Như, em được lắm.”
Tôi nắm tay anh ấy, chân thành nói: “Anh ơi, em muốn thi vào Thanh Hoa, anh giúp em nhé!!”
“Bạn trai em đã đá em để yêu đương với cô gái đứng nhất khối, em đã cá với họ là sẽ vượt qua cô ấy vào cuối kì này.”
Tôi nghĩ Ân Tu Thừa sẽ cười nhạo tôi như những người khác, nhưng anh ấy chỉ cáu kỉnh rồi vò đầu bứt tai.
“Kiều Như, yêu đương xong mất não luôn rồi à.”
“Vậy nếu anh giúp em học thì anh được gì?”
”Chẳng phải anh đang kinh doanh sao? Em sẽ cho anh tiền lì xì năm nay của em.”
“Thôi chút tiền đấy đừng nhắc nữa, giữ lấy mà tiêu đi.”
”Nếu mà không học hành cẩn thận thì anh đánh gãy chân em.”
Tôi nghiêm túc: “Được, nếu em học hành không cẩn thận thì đánh gãy chân em đi.”
8.
Ân Tu Thừa năng suất thật đấy, rất nhanh đã chuẩn bị xong tài liệu, bắt đầu dạy tôi.
Tôi hơi tò mò: “Anh không cần ôn lại sao?”
Khóe miệng anh ấy hơi giật giật, có vẻ hơi mỉa mai.
“Em nghĩ ai cũng như em chắc. Thôi bắt đầu đi.”
Tôi cong môi và lấy ra bài toán tôi đang đau đầu.
Trí nhớ của tôi khá tốt, nên mấy môn như lịch sử chính trị các thứ không thành vấn đề.
Nhưng mà toán lý hóa thì khác, nó cần có nền tảng và tư duy logic.
“Làm thử bài này đi, xem nền tảng của em đến đâu?”
Tôi nhìn đề thấy hơi hoa mắt.
Đây là một đề toán hình, hĩnh vẽ rồi mắt, cái gì mà điểm a điểm b điểm c.
Tôi không hiểu gì cả.
Tôi nhìn gương mặt mất kiên nhẫn của Ân Tu Thừa, cẩn thận nói: “Anh à, em không biết.”
“Không biết??” Anh nhíu mày: “Chỗ nào không biết làm?”
”Không biết chỗ nào hết.”
Sắc mặt anh ấy càng khó coi hơn, anh ấy sờ trán tôi, suy ngẫm một chút.
Một lúc sau, anh nghiêm túc hỏi: “Kiều Như, có lẽ nào em bị thiểu năng trí tuệ không? Ý anh là tâm thần bẩm sinh đấy. Em đi kiểm tra tổng quát chưa??”
Tôi tức giận ném quyển sách vào mặt anh ấy: “ Em đi mách mẹ anh.”
“Thôi được rồi.” Anh ấy mở sách ra: “Coi như anh xui xẻo đi.”
“Nhìn đây nhé, đây là điểm a nối với điểm c…………”
Anh dùng bút ghi chú trên sách.
“Vậy thì nó trở thành gì..”
Tôi nhìn nhìn, không chắc lắm: “Tam giác đều.”
“Đúng rồi, xem ra không phải thiểu năng đâu, vẫn còn cứu được.”
…
Tôi còn tưởng những thiên tài như Ân Tu Thừa sẽ giảng bài một cách rất ngắn gọn, vì họ có thể nhìn thấy đáp án trong nháy mắt, thực sự không ngờ anh ấy giảng rất tỉ mỉ, giải thích từng điểm cho tôi.
Tôi thực sự đã bị cuốn theo mạch suy nghĩ của anh ấy, và đã hiểu đôi chút.
Đôi khi vẫn không hiểu nhưng Ân Tu Thừa sẽ kiên nhẫn giải thích cho tôi.
“Vậy đáp án của câu này là gì?”
Tôi ngập ngừng: “Đồ thị gấp đôi diện tích được tô đậm?”
“BINGO!!”
Anh ấy búng tay một cái: “Đầu óc vẫn còn dùng được đấy, mà nền tảng yếu quá. Học thuộc hết đống công thức này đi, mai anh kiểm tra.”
Anh ấy đứng dậy, tiến lại gần tôi và đe dọa: “Không thuộc hết thì coi chừng đấy.”
Ở khoảng cách gần như vậy, tôi nhìn thấy lông mi anh ấy rất dài.
Sao trên đời lại có người vừa đẹp trai vừa học giỏi như này nhỉ.
Tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa có người yêu, chẳng lẽ anh ấy là gay sao?
Ngay khi tôi đang thắc mắc, Ân Tu Thừa đã đứng dậy: “Từ mai bảo mẹ em xin nghỉ tự học tối đi, anh ôn tập lại cho.”
Nói xong, anh ta cũng chuẩn bị đi về thì mẹ tôi chạy sang: “Thừa Thừa à, vội về sớm vậy làm gì? Ở lại ăn cơm với hai bác đã.”
Ân Tu Thừa khoát tay: “Để dịp khác cô ơi, mẹ cháu ở nhà nấu xong cơm nước hết rồi. Vậy nhé cô, cháu xin phép ạ.”
Mẹ tôi miễn cưỡng nhìn bóng lưng rời đi của anh ấy, sau khi anh ấy khuất dáng mới quay ra nói với tôi:
“Như Như, con phải cố gắng học hành chăm chỉ, đừng phụ công bố mẹ và Thừa Thừa nhé.”
Tôi gật đầu, cầm cuốn sách đọc thêm một chút.
Bài toán vừa rồi khá thú vị, tôi muốn xem lại nó một lần nữa.
….
Hôm sau tôi đến trường sớm hơn thường lệ.
Tôi có một vấn đề vẫn chưa hiểu lắm, hỏi Ân Tu Thừa thì sợ anh ấy mắng tôi, nên tôi muốn đến sớm hỏi giáo viên.
Nhưng tôi cũng hơi lo lắng, tôi chưa bao giờ tự đến phòng giáo viên hỏi bài như thế này bao giờ, tôi thường đến đây vì bị mời phụ huynh.
Liệu giáo viên có nghĩ rằng tôi đang gây rắc rối không nhỉ?
Tôi ngập ngừng trước cửa phòng, giáo viên toán đang ngồi uống trà bên trong.
Giáo viên toán là một người đàn ông trung niên, sở thích của thầy ấy là hút thuốc, uống trà và chửi thề.
Tôi hơi hối hận, định đi về lớp nhưng giáo viên toán đã nhìn thấy tôi.
“Kiều Như… Em tìm ai thế?”
Tôi nhỏ giọng: “Thầy em muốn hỏi thầy một câu.”
Văn phòng giáo viên có một sức uy hiếp rất lớn đối với những học sinh cá biệt như tôi.
Tôi dè dặt bước vào.
Thầy rất tự nhiên đặt cốc giữ nhiệt xuống, sau đó đưa tay đón lấy tập đề tôi đang cầm.
Tôi đưa cho thầy bằng cả hai tay: “Câu hỏi số 7 ạ, em vẫn chưa hiểu lắm.”
Sau khi cẩn thận xem xét, thầy mới chậm rãi giảng cho tôi: “Em nhìn nhé, đường thẳng này song song với ac, có thể dựng được một tam giác cân….”
Thầy lấy ra một cây thước, vẽ hình sau đó giảng từng chút một: “… Em hiểu chưa?”
Tôi như bừng tỉnh: “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ.”
Thầy mỉm cười: “Nghe nói gần đây em bắt đầu nghiêm túc học hành rồi? Xem ra thất tình cũng không phải tệ lắm.”
“Đầu óc cũng không tệ đâu, chẳng qua trước kia là em học hành chểnh mảng thôi. Sau này có gì không hiểu cứ hỏi thầy đây này.”
Tôi ngại ngùng cảm ơn rồi vội chạy đi.
Thực ra, việc học cũng không khó khăn như tôi nghĩ.
Chỉ cần chăm chỉ, học hành cũng không phải việc gì khó lắm.